Editor: acedia
Sở dĩ Văn Chi Vọng đến cửa hàng thú kiểng chọn một con mèo làm thú cưng, là vì quản gia cứ càm ràm.
Do hắn bận công việc, Văn Đa Đa ở nhà không có ai bầu bạn cùng, được bác sĩ chuẩn đoán mắc bệnh trầm cảm.
Vậy nên Văn Chi Vọng quyết định mua một con thú cưng về bầu bạn với Văn Đa Đa.
Mà khi Văn Chi Vọng bước vào tiệm thú cưng đã bị thu hút bởi bóng dáng nằm sấp trên đất đang ăn cơm bằng cái miệng nhỏ.
Bé mèo trắng mềm, như chiếc bánh giầy.
Hai mắt long lanh nước kia, khiến người ta mềm nhũn*. Hắn quyết định ngay, phải mang bé mèo này về nhà.
*Nguyên văn "manh hóa" [萌化]: Nhân hóa moe hay nhân hóa theo phong cách moe, moe hóa là một dạng nhân hóa mà trong đó tiêu chuẩn moe được áp dụng lên những sự vật, khái niệm hoặc hiện tượng không phải con người.
Văn Chi Vọng ôm mèo con trong ngực.
Mèo con rất nhẹ, nhẹ đến nỗi hắn như không cảm nhận được chút sức nặng nào.
Tuy rằng nhóc mèo rất ngoan, nhưng hắn vẫn phải nói bé nghe về quy củ Văn gia.
"Nếu bé theo tôi, vậy sửa tên thành Văn Đoàn Đoàn đi." Văn Chi Vọng nói.
Đàm Nhiên vẫy vẫy đuôi: "Meo." Coi như trả lời bằng lòng.
Dẫu có đổi tên thế nào thì cậu cũng không thể được gọi bằng tên cũ nữa.
Văn Chi Vọng nói tiếp: "Tôi mang bé về nhà, là vì Văn Đa Đa sinh bệnh. Lúc tôi đi vắng, bé phải chơi với nó. Mình nó ở nhà rất cô đơn..."
Văn Đa Đa là ai? Lẽ nào là con Văn Chi Vọng? Là con trai à?
Boss nhỏ thận trọng dựng lỗ tai, nghiêm túc lắng nghe.
"Hai đứa phải hòa thuận với nhau. Tính Văn Đa Đa tốt lắm, nó sẽ nhường bé."
Nói rồi, Văn Chi Vọng dựa theo chỉ bảo của nhân viên cửa hàng thú cưng, dùng tay khe khẽ vuốt ve chỗ trán mèo con.
Thoải mái quá.
Mắt mèo Đàm Nhiên lim dim, nằm ườn trên đùi Văn Chi Vọng thành cái bánh mèo.
Cậu là mèo giàu nhất miêu giới.
Giờ cậu dựa vào miêu sắc, dỗ một đứa trẻ, tất nhiên không thành vấn đề!
Tưởng tượng đến tương lai sẽ có vô số loại sữa hạng nhất dành cho mèo, chiếc lưỡi màu anh đào của Đàm Nhiên bắt đầu liếm móng.
Mlem.
Rất nhanh đã đến Văn gia.
"Tiên sinh, ngài về rồi." Một ông cụ đầu trắng xóa nhưng tinh thần vẫn hăng hái đi ra.
Đàm Nhiên nằm bò trong lòng Văn Chi Vọng, tò mò nhìn ông lão trước mặt.
"Quản gia, cháu mang bạn về chơi với Đa Đa, bé tên là Văn Đoàn Đoàn." Văn Chi Vọng chỉ chỉ bé Ragdoll trong ngực bảo.
Hóa ra ông ấy chính là quản gia.
Đàm Nhiên chớp chớp mắt mèo.
Nhìn qua là một người hòa ái dễ gần!
Khi chuyển tầm mắt lên người búp bê nhỏ, nụ cười trên mặt quản gia lại có chút cứng ngắc.
Đàm Nhiên nhanh chóng phát hiện ra.
Chẳng nhẽ quản gia không thích cậu sao?
Quản gia nói: "Đa Đa đang đi dạo ngoài vườn hoa nhỏ. Bằng không tiên sinh mang Đoàn Đoàn theo, làm quen với Đa Đa trước đã?"
"Vậy cũng được."
Văn Chi Vọng ôm bé rối, đi ra vườn hoa.
Đàm Nhiên xốc tinh thần.
Cậu khá hiếu kỳ, Văn Đa Đa rốt cuộc trông như nào? Vậy mà lại có thể khiến Văn Chi Vọng đặc biệt vì cậu ta mà tìm một con mèo làm bạn.
Chẳng qua Văn Chi Vọng không hổ danh là nhà giàu số một, nhà ở chỗ tấc đất tấc vàng tại trung tâm thành phố, đằng sau còn có một vườn hoa rộng lớn.
"Đa Đa, qua đây."
Giọng Văn Chi Vọng vừa cất lên, một bóng dáng màu đen nhanh chóng chạy tới.
Đàm Nhiên thấy rõ kẻ tới, lập tức trợn tròn mắt mèo.
Vãi chưởng! Đây là Văn Đa Đa á hả?!
Giống con trai chỗ quái nào! Rõ ràng là một con Ngáo!