Ma giới.
Ánh nến trong Thôi Ngôi Điện mờ nhạt, hai người hầu đứng ở hai bên không dám phát ra âm thanh nào, không khí áp lực vô cùng.
Trung tâm đại điện xuất hiện một chiếc lồng sắt, thấp thoáng thấy được thân hình trắng tuyết qua khe hở.
Đó là một con linh thú rất nhỏ, có thể dùng hai bàn tay ôm trọn, nhìn chẳng hề mong manh yếu đuối mà ngược lại, vô cùng tròn trịa.
Hứa Tây chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đến khi bị khí lạnh của lồng sắt xộc lên khiến cả người run rẩy mới mở mắt ra.
Nhìn cảnh tượng xa lạ trước mặt, đáy lòng Hứa Tây tràn ngập mê man.
Cậu nhớ rõ một giây trước bản thân còn đang thức đêm làm báo cáo thực nghiệm, sao chớp mắt đã tới nơi nay rồi?
Hơn nữa… Tầm mắt dời xuống, xuyên qua đám lông màu trắng dày sụ quanh cổ, cậu thấy được hai móng vuốt bé xinh.
Hứa Tây giơ tay, ngây ngốc nhìn hai móng vuốt trước mặt.
“...Mèo?!”
Hay rồi.
Hứa Tây dại ra.
Cậu biến thành một con mèo?
Móng vuốt nhỏ đặt lên lồng sắt, Hứa Tây di chuyển hai cái chân cũn cỡn, cố gắng đứng thẳng để nhìn xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
Dùng sức ngẩng cao cái đầu tròn trịa, tầm mắt Hứa Tây cũng dịch chuyển, cậu nhìn thấy một gã đàn ông mặc áo đen đang ngồi trên vương vị bằng đá ở bậc thang cuối cùng.
Đầu tiên là đôi ủng đen mạ vàng, rồi đến áo gấm màu mực rũ trên mặt đất, Hứa Tây tò mò quan sát phong cách thời trang đậm chất cổ xưa này.
Đến khi ánh mắt ngày càng hướng lên trên, lướt qua lồng ngực rộng lớn, cái cằm góc cạnh rõ ràng, đột nhiên, cậu không phòng ngừa đối diện một đôi mắt hẹp dài trầm đen.
Ánh mắt đối phương quá đáng sợ, trái tim nhỏ của Hứa Tây run run, cả người mèo nhỏ cũng phối hợp run run cùng. Cậu thử thăm dò nhìn lại con ngươi đó vài lần, xác nhận, đây quả là ánh mắt muốn giết người.
Đang buồn bực không hiểu bản thân chọc gì tới hắn, lỗ tai Hứa Tây bỗng ong ong chấn động, trước mắt đen kịt, một đoạn kí ức xa lạ rót vào đầu.
Hóa ra là cậu xuyên thư.
Xuyên vào một quyển kịch bản tu tiên, không phải vai chính, cũng không phải vai phụ, thậm chí còn không phải người, chỉ là một nhãi ranh cả gan nuốt lấy phân nửa pháp lực của Ma Tôn, sau đó bị ma tôn một chưởng đập chết, là loại linh sủng chưa sống được một chương.
Hứa Tây: “...”
Xui xẻo.
Chưa hết, xui xẻo hơn nữa chính là trước khi cậu xuyên qua, nguyên chủ đã nuốt xong một nửa pháp lực của Ma Tôn rồi, còn bị bắt lại.
Hứa Tây:”...”
Cậu lập tức hiểu tại sao người này lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó.
Hứa Tây nhìn ánh mắt giết mèo, yên lặng cúi đầu hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Khí chất nam nhân bất phàm, quanh thân quanh quẩn khí áp cường đại của kẻ mạnh, không giận tự uy.
Có lẽ để xác minh phỏng đoán của Hứa Tây, hắn tùy ý mở miệng, “Giết đi.”
Hứa Tây: “...!”
Nam nhân vừa dứt lời, vị ma tướng kế bên lập tức tiến về phía lồng sắt một bước.
Mèo nhỏ Hứa Tây cảm thấy thật bùng nổ.
Một ma tu khác đột nhiên mở miệng, “Tôn chủ, xin nghĩ lại.”
Kẻ lên tiếng là hộ pháp Ma giới, tên Đào Ngọc.
Y bước lên một bước, chắp tay, “Tôn chủ, nếu người giết nó, gian kế của đám tu sĩ đó sẽ thành công.”
Theo những lời này, hàng loạt cốt truyện lần lượt chui vào đầu Hứa Tây.
Một tháng trước, Khô Hồn Cốc vốn độc lập với các giới bỗng xao động bất kham, oan hồn vạn năm dưới đáy cốc ngo ngoe rục rịch nhả tà khí ra bốn phía, lục giới nhất thời đều vô cùng sợ hãi.
Ma giới ở gần Khô Hồn Cốc nhất nên chịu ảnh hưởng lớn nhất, Ma Tôn Hoắc Kỳ chỉ có thể tự mình đi trấn áp.
Giá trị vũ lực của hắn vô cùng cao, không đến nửa tháng đã khiến cái cốc kia yên ổn trở lại nhưng rốt cuộc cũng tích tụ oán khí vạn năm, Ma Tôn có mạnh mẽ tới đâu cũng không tránh được phản phệ, bị trọng thương.
Đây cũng là nguyên do tại sao cái con sủng vật chẳng thể đánh đấm chút nào này lọt lưới được.
Trong sách viết, ngoài mặt Tu chân giới trước nay vẫn duy trì hòa bình với Ma giới, đại bộ phận tu sĩ tu chân giới hy vọng hòa bình nhưng cũng có một bộ phận cho rằng Ma Tôn quá mạnh mẽ, là tai họa tiềm ẩn nên luôn tìm cơ hội chèn ép hắn, trong đó bao gồm sư phụ của nam chính, Từ Minh Chương, chưởng môn Đồng Quang Phái.
Sau trận chiến khốc liệt, Từ Minh Chương nhanh chóng phái người đi dò la tin tức, biết được Ma Tôn trọng thương đang bế quan, bèn nhân cơ hội thao túng nguyên chủ, âm thầm gây khó dễ cho hắn.
Nguyên chủ thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, vô dụng chẳng có năng lực gì nhưng thực chất lại là linh sủng quý hiếm, ngàn năm khó gặp.
Ở thế giới này, tập tính của linh sủng tương đối giống nhau, không mấy thông minh, cũng không biết công kích, cũng không biết tu luyện, cùng lắm là có chút linh tính.
Các phương diện kia nguyên chủ đều giống hệt bọn chúng, ngoại trừ khả năng cắn nuốt năng lực kẻ khác và tu luyện thành nội đan của chính mình.
Từ Minh Chương hiểu rõ điểm này nên đã nhanh tay túm gọn nguyên chủ lúc nó đang nghỉ ngơi, tùy thời sử dụng.
Đó là vài dòng mở đầu của cốt truyện, mục đích chỉ nhằm tăng mâu thuẫn giữa Ma giới và Tu chân giới.
Trong nguyên tác, sau khi Ma Tôn bắt được nguyên chủ đã đập chết nó, rồi chạy tới Tu chân giới, không nói hai lời đập chết nốt Từ Minh Chương.
Chuyện Từ Minh Chương bày mưu hãm hại Ma Tôn được che đậy rất kín kẽ, tu sĩ Tu chân giới không biết rõ nội tình nên đồng loạt cho rằng Ma Tôn vô duyên vô cớ giết hại chưởng môn chính phái, căm phẫn vô cùng.
Thêm cả tính tình Ma Tôn trước nay cao ngạo, đương nhiên sẽ không chủ động mở miệng giải thích, cục diện hai giới cứ vậy mà bị đánh vỡ, đối chọi gay gắt từ đây, cốt truyện phía sau theo đó mà mở ra.
Thân hình hộ pháp Đào Ngọc thon dài, tà áo màu tùng thướt tha mang theo vài phần hơi thở thư sinh.
Y nhìn Hứa Tây một cái, tiếp tục nói, “Tôn chủ, thuộc hạ có chút hiểu biết về loại linh sủng này. Tuy nó đã dung nhập phần pháp lực bản thân cắn nuốt vào kinh mạch nhưng cũng không phải không còn biện pháp vãn hồi.”
“Thuộc hạ nghe nói loại linh sủng này từ khi sinh ra đã có căn cốt tu luyện, thậm chí không cần ngày ngày vận công giống đám tu sĩ kia mà có thể mà có thể trực tiếp chuyển hóa pháp lực thành nội đan.” Đào Ngọc nghiêm mặt, “Đến lúc đó, tôn chủ chỉ cần mổ phanh nó ra, lấy nội đan là thu hồi được pháp lực.”
Hứa Tây: “...”
Chủ ý chả hay ho hơn chút nào.
Tuy rằng… Mổ nội đan gì đó nghe có vẻ máu me nhưng cũng tốt hơn bị đập chết ngay lập tức.
Sống được ngày nào hay ngày đấy vậy.
Hứa Tây bám vào lồng sắt, cẩn thận quan sát thần sắc Ma Tôn, đợi chờ phán xử.
Biểu tình nam nhân lạnh băng, mi tâm khẽ nhíu, không biết là do dự hay đã dần mất kiên nhẫn.
“...Meo meo.”
Hứa Tây rướn cổ khẩn thiết rên lên, từ trước tới nay cậu chưa từng hèn mọn tới vậy.
Ma Tôn Hoắc Kỳ Thôi Ngôi Điện có nuôi một đám yêu thú yêu sủng lúc nhúc đủ hình dạng.
Vậy nghĩa là…
Đại não Hứa Tây nhanh chóng xoay chuyển, tự động suy diễn bốn chữ “yêu thú yêu sủng” thành mấy giống mèo giống chó nhỏ nhỏ, từ đó xuất hiện một suy đoán lớn mật.
Chẳng lẽ… Ma Tôn mặt ngoài cao ngạo lạnh lùng tàn nhẫn độc ác, thật ra sau lưng lại là miêu nô?
Hứa Tây cảm thấy bản thân được cứu rồi.
Cốt truyện không miêu tả tỉ mỉ hình dáng của nguyên chủ nhưng dù gì cũng là linh sủng vô cùng quý hiếm, lớn lên chắn không quá khó coi nhỉ? Hứa Tây nhìn Ma Tôn vẫn im lặng, quyết định được ăn cả ngã về không ra sức bán manh.
Dù sao cậu cũng là sinh viên đứng đắn, mấy động tác bán manh này có phần mới lạ.
Hai cái vuốt lông xù đặt trước ngực, không tự nhiên quơ quào về phía đại điện, giống như đang chắp tay hành lễ.
Biểu tình Hoắc Kỳ trầm xuống, nhìn thấy động tác của linh sủng giữ mày khẽ động.
Hứa Tây thấy đối phương có thay đổi, thầm nghĩ quả nhiên là hữu dụng, càng ra sức lắc lắc.
Cái đuôi cậu cũng lung lay, Hứa Tây nghiêng đầu, hai cái tai hồng nhạt nhẹ nhàng đung đưa, lắc hăng say, thậm chí đáy lòng còn nảy sinh xúc động muốn múa một điệu dành tặng Ma Tôn. Đại điện vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng móng vuốt của cậu thi thoảng đụng vào khóa sắt.
Hứa Tây cảm thấy mọi chuyện dần thuận buồm xuôi gió, bắt đầu làm cả mặt quỷ, tới lúc đó Ma Tôn rốt cuộc cũng mở miệng.
Hắn tức đến bật cười, âm thanh trầm đi, “Ngươi bày ra trò hề này vì muốn khiêu khích bổn tọa?”
Hứa Tây: “...”.
||||| Truyện đề cử: Mỹ Nhân Sườn Xám |||||
Meo?
Đến tận khi bị hai thị vệ xách từ lồng sắt ra, ném lên phiến đá của thủy lao, Hứa Tây vẫn không nghĩ ra được cách thoát thân nào khác.
Vì trọng lượng của thân thể này tương đối nhỏ, lông lại mềm, nên lúc ngã ra đất cậu cũng không có cảm giác đau đớn gì, thậm chí vì quán tính mà lăn hai vòng.
Hai thị vệ kia quẳng cậu xuống xong bèn đi, Hứa Tây lắc đầu, hai chân nhỏ dính lên đất, quan sát tình huống xung quanh. Trừ phiến đá hình tròn cậu đang ngồi, bốn phía nhìn quanh chỉ thấy hồ nước mênh mang không đáy. Chẳng rõ dùng thủ thuật gì che mắt lối ra hoàn toàn biến mất, làm Hứa Tây muốn trốn cũng chẳng biết trốn đường nào.
“Meo meo?”
Hứa Tây vẫn chưa quen với việc bản thân phát ra âm thanh của loài mèo, không tự nhiên hô hai tiếng mà chỉ có tiếng kêu của cậu vọng lại, không ai trả lời.
Tuy tình cảnh hiện tại cũng chẳng ra gì nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm thời thả lỏng.
Hứa Tây đã sớm chấp nhận bản thân thật sự xuyên không, cha mẹ cậu mất sớm, không còn quá nhiều lưu luyến với thế giới kia, cùng lắm là đau lòng đống luận văn vừa hoàn thành.
Ngồi than thở một lúc, Hứa Tây bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức ba chân bốn cẳng bò đến phiến đá bên cạnh, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu mặt nước.
Cậu nhớ lại những gì Ma Tôn vừa nói.
Rõ ràng là bán manh, vậy mà đối phương mắng cậu cố tình làm trò xấu mặt!
Lúc đó Hứa Tây ngây cả người, hiện tại cẩn thận nghĩ lại không khỏi lo lắng, nguyên chủ sẽ không khó nhìn đến mức đó nhỉ?
Hai vuốt tròn vo bám vào mép đá, Hứa Tây nỗ lực nghiêng đầu xem xét.
Trên mặt nước hiện ra hai cái tai hồng nhạt xinh đẹp, sau đó là cái đầu xù xù mềm mại, Hứa Tây chớp mắt, mèo nhỏ trắng muốt trong nước cũng chớp con ngươi đen nhánh theo.
“...”
Vuốt nhỏ vỗ ngực, Hứa Tây thở phào đầy nhẹ nhõm.
Hơi bẩn nhưng vẫn đáng yêu.
Nhất định là thẩm mỹ Ma Tôn có vấn đề!
…
Thôi Ngôi Điện, nam nhân tựa lưng vào ghế, sắc mặt lạnh băng hờ hững.
Đôi mày hắn cao, con ngươi trầm đen không nhìn thấu tâm tư, khiến kẻ khác không dám đoán bừa.
Hoắc Kỳ cho người hầu lui, đến khi cửa điện hoàn toàn đóng lại giữa mày mới lộ ra chút khống khổ.
Oán khí của Khô Hồn Cốc thâm nhập thân thể lưu lại âm hỏa, đến giờ vẫn chưa tan. Vì oán khí quá nặng, không ngừng ăn mòn thần kinh, Hoắc Kỳ chỉ cần nhắm mắt thôi bên tai cũng vang lên tiếng oan hồn thét chói tai, không ngừng mắng chửi, tâm phiền ý loạn, khó thể ngưng thần. Bởi vậy, đám tu sĩ kia mới có thể dùng một con linh sủng trói gà không chặt ám toán hắn.
Chưởng môn Cùng Quang Phái Từ Minh Chương suốt ngày treo công đạo đại nghĩa bên miệng, thủ đoạn phía sau lại hoàn toàn ngược lại.
Tuy rằng đối với Ma Tôn công lực thâm hậu, xói mòn một nửa pháp lực cũng không ảnh hưởng quá nhiều, ít ngày nữa có thể khôi phục nhưng trước nay hắn không phải kiểu người có thể nén giận, món nợ này chắn chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Hoắc Kỳ định trực tiếp lấy mạng Từ Minh Chương, chẳng biết suy tính thế nào lại đảo qua linh sủng kia.
Chờ có được nội đan của nó, báo thù không muộn.
Trên bàn đặt một cuốn sách Đào Ngọc vừa đem tới, từng trang giấy ố đi dấu vết thời gian. Tư liệu về loài linh sủng kia, chỉ có mấy dòng ít ỏi.
Nam nhân cụp mắt, tầm mắt rơi xuống vài con chữ.
[Con thú này sở hữu linh hồn nhanh nhạy, coi tu luyện như bản năng thường ngày, rất dễ dùng pháp lực kết thành đan.]
Trước mắt hiện lên vài hình ảnh, Ma Tôn nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét mơ hồ.
Ngồi yên một lát, dù gì cũng rảnh rỗi chẳng có việc để làm, nam nhân phất tay áo đứng dậy, tiến về phía thủy lao.
Cùng lúc đó, Hứa Tây đang tì vào phiến đá, hì hục rửa móng vuốt.
Cậu bị túm lên, ném qua ném lại nhiều lần nên lông trên người vừa bẩn vừa rối, có lẽ xuất phát từ bản năng của mèo, Hứa Tây vừa cảm nhận được chút bụi trên chân đã sinh ra xúc động liếm láp điên cuồng. Nhưng nhìn đi nhìn lại, Hứa Tây vẫn không hạ miệng được với hai cái vuốt dơ dáy nọ, vậy nên cậu quyết định rửa qua một lần nước trước.
Chỉ tội, vừa thò chân trước ra, Hứa Tây mới biết bản thân đánh giá quá cao độ dài của chúng rồi.
Hồ nước ngập tới phân nửa miếng đá, nhưng cậu khó khăn lắm mới đụng được chút nước, can bản không thể ngâm vào. Hứa Tây không còn cách nào khác đành gắng sức rướn người ra trước, đến khi cả cái đầu ngập trong nước, cậu mới có thể thỏa mãn rửa móng vuốt.
Khổ nỗi, mèo tính không bằng trời tính, Hứa Tây quên béng mất cơ thể mình đã biến đổi, vừa ló đầu ra khỏi mặt nước đã mất thăng bằng, mấy cái chân nhỏ liêu xiêu quơ quào vài cái rồi rơi tõm vào hồ nước.
Hồ nước lạnh băng thấm vào tận cốt tủy, Hứa Tây khiếp sợ lập tức kêu thành tiếng.
“Meo meo!”
Tâm trạng Ma Tôn có chút chờ mong, muốn nhìn xem linh sủng này rốt cuộc có tài năng thiên bẩm gì, vừa bước vào đã thấy hình ảnh này.
Rửa sạch móng vuốt thôi cũng có thể ngã vào trong nước, tự chết đuối.
Mèo trắng đáng thương ho khan vài tiếng, nức nở đáng thương, Hoắc Kỳ nhăn mi, biểu tình vô cùng phức tạp.
Tay chân Hứa Tây dần cứng đờ trong nước, cái hồ vừa lạnh vừa sâu, cả người cậu nhanh chóng rét run, sức lựa chậm rãi rời khỏi cơ thể.
Cảnh vật trước mắt Hứa Tây bắt đầu chuyển thành màu đen nhập nhòe, tâm cậu như cho tàn, không nhịn được ai oán trong lòng. Ngàn vạn lần cậu không nghĩ tới, chưa kịp để Ma Tôn đập nát Hứa Tây đã tự dìm chết bản thân rồi.
Suy nghĩ vừa mới thoáng, Hứa Tây bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, cơ thể bay lên không trung như bị một đạo lực vớt từ trong nước ra, sau đó quăng “Bẹt” một cái lên phiến đá.
Mèo nhỏ ướt sũng nằm dí trên thềm đá lạnh, giãy chân vài cái, rồi lịm đi vì sặc nước quá nhiều.
Ở cửa lao, Hoắc Kỳ không biểu tình thu tay lại, ngữ khí lạnh nhạt.
“Ngốc chết đi được.”