Lúc sau Phong Lư bước ra khỏi phòng bếp, Hạ Nhiên nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ bụng chắc bây giờ cửa nhà anh ta đã sửa xong. Cô ngập ngừng lên tiếng nhắc nhở: "Anh hỏi trợ lý xem cửa nhà sửa xong chưa?"
Phong Lư hơi ngây ra, anh miễn cưỡng gật đầu rồi cầm điện thoại lên. Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, bỗng nhiên Phong Lư tỏ vẻ chán nản: “Haiz.”
Nghe thấy tiếng thở dài, Hạ Nhiên liền hỏi: "Sao thế?”
Phong Lư đưa điện thoại của mình cho cô, mặt không đỏ tim không loạn nói: “Nhà anh ở chung cư cao cấp, cửa không thể mở dễ dàng được.”
Qua màn hình điện thoại của Phong Lư, cô thấy trợ lý bảo rằng cánh cửa chưa thể sửa ngay, có lẽ phải chờ sáng mai có quản lý tới. Thấy sự việc phát sinh, Hạ Nhiên nhíu mày hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?"
Trông thấy gương mặt mang theo vẻ lo lắng của cô, Phong Lư bắt đầu bán thảm: "Số anh thật nhọ. Làm việc vất vả suốt một ngày dài mà không thể về nhà nghỉ ngơi.”
Hạ Nhiên suy nghĩ một lúc liền lấy điện thoại ra, tìm kiếm vài thứ rồi bảo: “Tôi thấy gần đây có nhà nghỉ theo phong cách gia đình này.", cô đưa cho anh xem: "Trông rất ấm cúng, rất thích hợp để nghỉ ngơi.”
Nhìn nhà nghỉ mà Hạ Nhiên tìm, ánh mắt Phong Lư thoáng tia chán ghét nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh nhấc máy gọi cho trợ lý, sau đó buồn bã nói: “Nhà nghỉ ấy hết phòng rồi.”
Hạ Nhiên thấy hơi lạ, lúc nãy cô xem qua vẫn còn phòng mà. Cô liền mở điện thoại lên, thấy nhà nghỉ thông báo đã hết phòng thì hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ gần đấy có di tích lịch sử gì hay sao mà nhanh hết phòng vậy? ''
Hạ Nhiên quyết không từ bỏ, cô miệt mài tìm phòng cho Phong Lư. Tiếc rằng mỗi khi anh ta muốn đặt phòng ở nơi nào thì nơi ấy đều thông báo hết chỗ. Đến lúc này, Hạ Nhiên mới cất giọng nghi ngờ: “Lần đầu có thể là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp lặp lại nhiều lần thì chắc chắn có ẩn tình."
Thấy kế hoạch sắp bị bại lộ, Phong Lư lập tức đặt điện thoại của cô xuống, nhìn cô bằng đôi mắt cún con: "Đêm nay anh không chốn dung thân rồi.''
Nghe vậy, Hạ Nhiên theo bản năng nhìn về phía căn phòng trống trong nhà mình. Nhận ra suy nghĩ này điên rồ đến mức nào, cô vội lắc đầu. Không! Hành động của cô chính là dẫn sói vào nhà. Không thể bị mê hoặc được, phải thật tỉnh táo lên!
Mọi biểu hiện trên khuôn mặt cô và cái liếc nhìn căn phòng trống đều được Phong Lư thu gọn vào tầm mắt. Anh giả vờ vô ý nhìn về phía căn phòng ấy, lơ đãng nói: “Nhà em còn phòng mà.”
Hạ Nhiên kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta đọc được suy nghĩ của mình sao? Nhân lúc cô còn ngỡ ngàng, Phong Lư chủ động hỏi ý kiến: “Anh có thể ngủ ở đây một đêm không?”
Cô lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được, cô nam quả nữ ở chung một nhà sẽ bị hàng xóm dị nghị.”
“Ai rảnh đi soi mói chứ? Chúng ta cũng đâu có ngủ chung?”, Phong Lư thản nhiên nói như thật.
Nghe vậy, Hạ Nhiên cảm thấy cũng có lý. Nhưng hôm qua cô đã hùng hổ tuyên bố rằng anh ta đừng đến gặp cô nữa, bây giờ lại cho ở nhờ nhà mình thì chẳng phải cô đang tự vả à?
Nhận ra sự lưỡng lự của cô, Phong Lư quyết định tung chiêu cuối: “Cả ngày nay anh làm việc rất mệt, bây giờ còn phải tìm bừa mấy chỗ như khách sạn để nghỉ ngơi ư?”, anh hơi dừng lại, dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn cô rồi cất giọng đầy ẩn ý: “Lúc trước em gặp khó khăn, anh cho em ở nhờ mà không cần suy nghĩ, bây giờ em nỡ bỏ mặc anh sao?”
Lời nói này đã chạm đến lương tâm của Hạ Nhiên. Đúng vậy, anh từng giúp cô mà bây giờ cô bỏ mặc anh liệu có phải là quá nhẫn tâm hay không? Huống gì nhà cô còn đến hai phòng trống, nếu mỗi người ở riêng một phòng... chắc không sao đâu nhỉ?
Thấy Phong Lư nhìn mình chằm chằm, Hạ Nhiên đành nhượng bộ: "Thôi được rồi, anh ở đây tạm một đêm đi.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, Phong Lư thỏa mãn mỉm cười. Anh giả vờ cúi người nói lời khách sáo: “Nhờ em chiếu cố.”
Hạ Nhiên xua tay tỏ vẻ không có gì, sau đó cô chợt nhớ đến điều gì liền hỏi: “Anh có thói quen tắm trước khi ngủ không?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Nhiên mới giật mình cắn vào lưỡi. Mùa này thì ai chẳng tắm, câu hỏi này quá ngu ngốc! May là Phong Lư đang chìm đắm trong niềm vui nên không thấy được khóe mắt đang ửng hồng vì ngượng ngùng kia, anh tùy ý gật đầu.
Thấy Hạ Nhiên quan sát dáng người mình từ đầu đến chân, Phong Lư không khó chịu mà ngược lại rất hưng phấn: “Sao vậy?”
Sau khi nhìn kĩ, Hạ Nhiên chép miệng: “Nhà tôi không có quần áo vừa với anh.”
Biết lí do vì sao cô nhìn chằm chằm mình, Phong Lư có chút thất vọng. Tưởng kế hoạch của Dương Vĩ Kỳ thần thông quảng đại tới mức nào, ai ngờ lại lãng xẹt. Thế mà còn nói chỉ cần vài tiếng sẽ kích thích được sự ham muốn của Hạ Nhiên.
Phong Lư bực bội cầm điện thoại gọi cho trợ lý. Trợ lý bên kia đang chuẩn bị kết bạn với chiếc giường ấm áp thì bị làm phiền, anh rất không vui. Tuy giúp ông chủ là chuyện tốt nhưng cũng phải nghĩ cho anh chứ? Bây giờ đã hơn 10h đêm, có ai phải tăng ca không? Đương nhiên người trợ lý bé nhỏ này không dám phàn nàn với Phong tổng, anh nhấc máy gọi cho thư ký Nghiên: “Anh đang ở đâu?”
Thư ký Nghiên đang bận rộn với đống sổ sách mà Phong Lư giao. Nghe trợ lý hỏi thì lập tức kể khổ. Trợ lý kia nghe xong liền cảm thấy cuộc đời mình còn may mắn chán, anh an ủi thư ký Nghiên vài câu rồi tắt máy.
15 phút sau, vali quần áo đã được mang đến. Ngỡ rằng mình làm việc tốt sẽ được ông chủ ban thưởng, ai ngờ chỉ nhận được một tiếng đóng cửa lạnh nhạt. Trợ lý đành lủi thủi quay về.
Sau khi nhận được vali, Phong Lư nhanh chóng mang chúng vào phòng. Hạ Nhiên hơi khó hiểu: “Chỉ ở một đêm thôi, có cần nhiều đồ như vậy không?”
Dường như đã có sự chuẩn bị, Phong Lư không do dự trả lời: “Anh ta không biết gu ăn mặc của anh.”
Hạ Nhiên gật gù cảm thán, không ngờ tên này còn biết chau chuốt, đi ngủ thôi mà cũng cần đúng gu thời trang. Mang sang cả một vali to đùng như thể đi fashion week không bằng. Cô chợt nhận ra ý đồ của Phong Lư. Khoan đã... không lẽ anh ta định... Hạ Nhiên lập tức chạy vào, thấy anh chuẩn bị mở vali ra liền hỏi: “Anh định làm gì?”
Không biết rằng cô sẽ hốt hoảng, Phong Lư bật cười: “Anh định đi tắm.”, dừng lại một chút, anh đi tới gần cô, cất giọng ái muội thì thầm: “Hay là em muốn tắm chung?”
Hơi thở nam tính phả vào khiến vành tai đỏ đến mức nóng ran, Hạ Nhiên không nghĩ ngợi được gì, cô lắp bắp: "Anh...anh...”
“Ơi anh đây?”, Phong Lư thản nhiên trả lời rồi nói tiếp: “Tiếc rằng phòng tắm quá nhỏ, nếu không anh đã đồng ý rồi.”
Hạ Nhiên nhìn bộ dạng tiếc nuối kia liền chửi thầm. Mẹ kiếp! Đồ vô liêm sỉ! Cô thẹn quá hóa giận: “Khi nào anh tắm xong thì ra ngoài nói chuyện với tôi.”
Tiếng cửa đóng sầm lại, có lẽ là ngại ngùng hoặc xấu hổ. Trông thấy dáng vẻ hấp tấp cùng khuôn mặt đỏ ửng như cà chua chín, Phong Lư bật cười thành tiếng. Không hổ là Hạ Nhiên của anh, thực sự rất đáng yêu