Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chính

Chương 27




Phong Lư lắc đầu trả lời: “Anh không muốn ăn đồ mà em nấu cho người khác.”

Hạ Nhiên tỏ vẻ khó chịu, việc cô nấu cho ai đâu có liên quan đến việc anh ta ăn hay không chứ? Cô hỏi lại: “Có ảnh hưởng gì đến anh?”

Thấy cô không hiểu ý mình, Phong Lư thở dài ngao ngán. Anh vươn tay ra đỡ gáy rồi đáp: “Bữa ăn của em nấu chẳng có thành ý gì cả. Nó cũng đâu phải dành cho anh.”

Đến lúc này Hạ Nhiên mới nhận ra, anh đang ghen ư? Mà người bị anh ta đổ hũ giấm vào đầu lại là Vân Hi? Nhưng đó là bạn cô mà. Nghĩ đến đây, cô bỗng bật cười. Không ngờ tên Phong Lư này lại trẻ con đến thế.

Nhưng cô không muốn dỗ dành anh ta vì cô cảm thấy hành động đó thật ngớ ngẩn. Hạ Nhiên chỉ ậm ừ cho qua rồi tiếp tục ăn phần cơm của mình.

Phong Lư thấy vậy liền nhíu mày, cô chỉ cần mở miệng dỗ anh một câu thôi, sao lại bơ anh luôn chứ? Phong Lư hỏi: “Em không muốn nói gì à?”

Hạ Nhiên lắc đầu, sau đó chỉ vào điện thoại của anh: “Nếu không ăn thì anh có thể gọi trợ lý mang đồ ăn tới.”

Phong Lư nghe vậy liền xị mặt, mím môi im lặng ăn nốt phần cơm trong bát. Hạ Nhiên nhìn hành động của anh thì khóe môi bất giác cong lên. Bữa cơm kết thúc trong sự yên bình.

Trước khi đi ra khỏi nhà Hạ Nhiên, Phong Lư dặn dò cô kỹ càng: “Em nhớ phải cảnh giác, đừng cho người lạ vào nhà.”

Hạ Nhiên biết rõ người lạ mà anh nói là ai. Chỉ mỉm cười cho qua chứ không nói gì. Phong Lư nhìn cô một lúc, rồi chỉ vào má mình, cười nói: “Tạm biệt anh đi.”

Hạ Nhiên hiểu rõ ý đồ của anh. Nhưng cô lại vờ như không hiểu anh đang nói gì, ngây thơ trả lời: “Ừm, tạm biệt.”

Phong Lư bất lực, thôi được rồi, bây giờ mình chủ động một chút cũng không sao. Nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia, Phong Lư cúi đầu xuống hôn nhẹ vào má. Rất nhanh, anh đứng thẳng dậy, xoa đầu cô và cất giọng tiếc nuối: “Tạm biệt, tối nay gặp lại.”

Dứt lời, Phong Lư quay lưng rời đi. Hạ Nhiên đứng lặng, bàn tay khẽ sờ lên má mình, cô bất giác mỉm cười. Nhưng đột nhiên nhớ lại câu nói vừa nãy của anh, tối nay gặp lại là ý gì?

Trợ lý thấy sếp mình đi tới liền nhanh chóng ra khỏi xe mở cửa. Trước khi lên xe, Phong Lư còn nói câu cảm ơn với trợ lý khiến anh ta nổi cả da gà.

Tổng giám đốc cảm ơn mình? Nguy rồi, đây có phải điềm báo rằng xui xẻo sắp ập tới không? Nhưng mấy hôm nay mình vẫn luôn hoàn thành tốt công việc mà, đâu có phạm lỗi đâu?

Phong Lư thấy trợ lý của mình mãi không nổ máy liền thắc mắc: “Có vấn đề gì?”

Câu trước ôn hòa cảm ơn, câu sau lại quay về giọng điệu lạnh ngắt, trợ lý càng chắc chắn suy nghĩ của mình đúng. Anh ủ rũ khởi động xe.

Nhìn qua gương chiếu hậu, gương mặt giám đốc vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lại có chút khác biệt so với mọi hôm. Trợ lý lấy hết dũng khí hỏi: “Ngài đang gặp vấn đề gì sao?”

Phong Lư ngước mắt lên nhìn, suy nghĩ một chút mới trầm giọng: “Anh có bạn gái chưa nhỉ?”

Trợ lý sợ hãi lắc đầu. Phong Lư thấy vậy chỉ ừ một tiếng rồi thôi. Nhưng với giác quan thứ sáu của một người trợ lý lâu năm, anh chắc chắn câu hỏi của giám đốc còn có một ý nghĩa gì khác, thế nên anh mới phá lệ tiếp tục nói: “Hiện tại thì chưa, nhưng quá khứ thì đã từng có.”

Nghe vậy, Phong Lư hơi nhướng mày. Nhìn ra bên ngoài cửa xe, anh tỏ ra thờ ơ hỏi: “Vậy chắc anh cũng từng đưa bạn gái về giới thiệu với gia đình rồi?”

Câu hỏi này dường như đã làm cho trợ lý nhớ đến bi kịch của cuộc đời mình. Anh nhanh chóng kể lể: “Tất nhiên. Tôi đưa cô ấy về ra mắt với cha mẹ mình, nhưng ngài biết không? Cô ấy sau khi về thì chê nhà tôi nhỏ, không có nhiều tiền nên ngay sau đó đã chia tay tôi.”

Dường như việc kể lại câu chuyện đau lòng này đã khiến tâm trạng người trợ lý tụt dốc không phanh. Phong Lư không để ý đến tâm trạng của anh ta cho lắm, anh thầm gật gù tự tin về bản thân mình. Nhà anh vừa có tiền vừa có quyền, chắc chắn sẽ khiến Hạ Nhiên hài lòng.

Một lúc sau xe dừng lại ở trước cổng công ty. Vừa xuống xe đã thấy thư ký Nghiên đứng ngay ngắn, anh ta ghé vào tai Phong Lư nói nhỏ: “Cậu Dương đang đợi ngài ở phòng chờ.”

Phong Lư gật đầu, tùy ý nói: “Mang mấy tập hồ sơ tôi chưa kịp phê duyệt đến đây.”

“Vậy còn cậu Dương?”- Thư ký Nghiên thắc mắc.

“Không sao, tôi có thể làm cả hai việc cùng lúc.”, nói xong anh liền bước vào phòng chờ.

Vừa vào đã thấy Dương Vĩ Kỳ ngồi ủ rũ một góc, tên này đến gặp anh vì có tâm sự chứ không phải là đến vay tiền sao? Lạ lùng thật đấy.

Nghe được bước chân, Dương Vĩ Kỳ ngước mắt lên. Trước mặt là anh bạn thân thiết của mình, Dương Vĩ Kỳ chạy đến khóc bù lu bù loa: “Lư à, chúng ta là anh em tốt, cậu giúp tôi được không? Cuộc sống của tôi sắp chấm dứt rồi.”

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI W.A.T.T.P.A.D [ Bidoteam], NOVELTOON [Bitck] VÀ WORDPRESS [Bidoteam] NGOÀI BA BẢN TRÊN ĐỀU LÀ BẢN LẬU.

Phong Lư nhận lấy tập hồ sơ từ trong tay thư ký, vắt chéo chân ngồi trên sofa. Nhìn người anh em mình tin tưởng tỏ vẻ thờ ơ, Dương Vĩ Kỳ lòng đau như cắt: “Cậu không thèm hỏi lý do sao?”

“Tiền đầu tư tôi đưa cậu lại hết rồi?” Phong Lư nhàn nhã trả lời, thuận tay mở tập hồ sơ ra.

Dương Vĩ Kỳ xích lại gần bên cạnh anh. Gương mặt của cậu ta vốn rất xinh đẹp, tuy bây giờ mặt mày hơi nhăn nhó nhưng vẫn không thể ngăn cản được vẻ đẹp ấy: “Cha tôi thật độc ác. Không ngăn cản được tôi tự lập nghiệp nên ông ấy sẵn sàng bán đứa con trai này cho người phụ nữ khác.”

Nghe đến đây, Phong Lư mở miệng châm chọc: “Vậy mà vẫn có người sẵn sàng bỏ tiền ra mua cậu sao?”

Nghe vậy, Dương Vĩ Kỳ bực tức đá vào chân Phong Lư: “Không phải, ông ấy bắt tôi đi xem mắt. Mà cậu biết rồi đấy, mấy người mà cha tôi giới thiệu toàn loại con gái...”

Nhớ đến những lần xem mắt kinh hoàng của mình, Dương Vĩ Kỳ bỗng cảm thấy lạnh gáy. Anh lung lay cánh tay Phong Lư: “Cậu có thể đánh tiếng với cha tôi được không? Ông ấy rất tin lời cậu.”

Nhìn tên đàn ông đang bám lấy mình kêu thảm thiết. Phong Lư nhíu mày, chuyển sang ghế bên cạnh ngồi rồi cất giọng ghét bỏ: “Cậu cứ trốn như lúc trước đi, cha cậu cũng không làm được gì.”

Dương Vĩ Kỳ lắc đầu: “Lần này thì khác. Bây giờ tôi là người có sự nghiệp, ông ấy nói sẽ phá hủy việc làm ăn của tôi nếu tôi không đi xem mắt.”

Phong Lư gật đầu rồi tiếp tục xem qua mấy tập hồ sơ. Nhìn vào kế hoạch tương lai của công ty, Phong Lư cảm thấy không khả quan. Dương Vĩ Kỳ thấy anh không đếm xỉa đến mình liền bật dậy, tức giận kêu lên: “Cậu không quan tâm đến tôi sao?”

Giọng Dương Vĩ Kỳ hơi lớn, khiến suy nghĩ bay bổng của Phong Lư trở lại. Phong Lư nhìn người bạn đang phồng má tức giận, chậm rãi nói: “Được rồi, tôi sẽ nói một tiếng với cha cậu. Còn giờ cậu về đi, tôi bận.”

Nghe được câu nói này, sự căm phẫn trong lòng Dương Vĩ Kỳ càng tăng cao hơn. Câu trả lời qua loa này chứng tỏ Phong Lư không hề để tâm vào vấn đề của anh. Nhớ lại ngày trước anh vắt óc suy nghĩ tìm cách giúp anh ta, vậy mà bây giờ....

Dương Vĩ Kỳ tức tối rời đi. Trên đường đi xuống đại sảnh, anh bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Kia chẳng phải là An Nhã - cái đuôi nhỏ luôn ve vẩy bên cạnh Phong Lư sao? Cô ta làm gì ở đây vậy?

Dương Vĩ Kỳ đến gần, thấy An Nhã đang trò chuyện cùng một cô gái lạ. Cô gái kia hình như là cấp trên của An Nhã, trông dáng vẻ rất nghiêm trang.

“Tôi chỉ giao mỗi việc đi tìm hiểu xu hướng thị trường rồi về viết báo cáo, vậy mà cô không làm được?”, cô gái kia quát nhẹ.

Dương Vĩ Kỳ nghĩ An Nhã sẽ dùng những lời nói cay nghiệt để phản bác lại, nhưng cảnh tượng trước mặt anh hoàn toàn khác, cô ta đang cúi đầu nhận lỗi: “Thật xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa quen với công việc này ạ.”

Dương Vĩ Kỳ cười thích thú. Không ngờ đại tiểu thư của An gia có ngày chịu hạ mình với người khác. Cô gái kia thấy người ta tỏ thái độ ăn năn hối lỗi nên không gây khó dễ nữa, quay người rời đi để lại An Nhã đứng bơ vơ ngoài hành lang.

Bỗng nhiên An Nhã ngồi gục xuống. Dương Vĩ Kỳ nghĩ cô ta sẽ khóc, dù gì cô tiểu thư cành vàng lá ngọc này cũng quen nghe người ta tâng bốc bằng mấy lời ngon ngọt, bây giờ lại bị người khác chỉ trích như vậy, có lẽ khó lòng mà chịu nổi.

Dương Vĩ Kì định đến an ủi An Nhã nhưng nhớ tới tình cảnh éo le của mình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, anh lắc đầu chán chường rời đi.