Hạ Nhiên bước tới cạnh cửa, nhìn Phong Lư mặt mày cau có liền khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
Phong Lư cười khẩy, chỉ chỉ vào Vân Hi đứng đằng sau cô rồi hỏi ngược lại: “Thế còn anh ta? Anh ta đến đây làm gì?”
Nhìn theo hướng tay của anh, Hạ Nhiên nhíu mày: “Cậu ấy đến đây dùng bữa.”
Vân Hi thấy thế cũng nhanh chóng thò đầu ra đồng tình: “Đúng! Chúng tôi lâu ngày mới gặp lại, ăn một bữa cơm thì có vấn đề gì sao?”
Phong Lư gật gật đầu, sau đó nhấc chân bước vào. Hạ Nhiên thấy anh định vào nhà liền nghiêng người nhường đường. Phong Lư tự nhiên cất giày, nói: “Vậy thì tôi cũng đến đây để dùng bữa.”, dừng một chút, nhìn về phía Hạ Nhiên: “Được chứ?”
Gương mặt anh gần kề khiến cô đỏ mặt gật đầu. Vân Hi đằng sau thấy biểu hiện của Hạ Nhiên thì cười thầm.
Không ngờ cô ấy lại là người dễ bị mê hoặc như vậy.
Nhìn Hạ Nhiên đang đỏ mặt trong lòng mình, Phong Lư mỉm cười, sau đó anh quay mặt qua phía Vân Hi. Vân Hi dường như đã có được một bài học từ buổi trưa nay, thấy Phong Lư lườm mình liền nhanh chóng chạy vào nhà, nhàn nhã ngồi lên ghế.
Hạ Nhiên nhìn người ấu trĩ ngồi trên ghế có chút bất đắc dĩ: “Đúng là đồ trẻ con mà.”, dứt lời, cô ngẩng mặt nói với Phong Lư: “Anh mau vào nhà đi.”
Phong Lư nhanh chóng bước vào, thấy Hạ Nhiên hì hục nấu cơm liền hỏi: “Cần anh giúp chứ?”
Hạ Nhiên gật đầu đồng ý rồi chỉ vào đống thức ăn chưa qua xử lý: “Anh rửa chúng hộ tôi được không?”
Phong Lư nhướng mày, tỏ ý đây là chuyện nhỏ, anh chỉ vào tạp dề: “Em đeo giúp anh nhé? Tay anh đang bận.”
Hạ Nhiên định đeo tạp dề hộ Phong Lư nhưng cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình liền quay đầu lại. Đệch! Bị phát hiện rồi! Vân Hi giả vờ như đang xem điện thoại, quay đầu ra chỗ khác.
Hạ Nhiên cũng chẳng thèm quan tâm anh ta, quay sang đeo tạp dề cho Phong Lư. Nhìn cánh tay nhỏ nhắn đang vòng qua eo mình, khóe môi anh bất giác cong lên.
Anh lập tức ôm cô vào lòng. Bị cánh tay đàn ông siết chặt, Hạ Nhiên giật mình đẩy anh ra, nhìn Vân Hi đang lén lút săm soi, cô nói nhỏ: “Còn có người ở đây.”
Phong Lư liếc người đang ngồi ở ghế liền cảm thấy nhức mắt. Nếu không phải cậu ta là bạn của Hạ Nhiên thì anh đã đuổi cậu ta từ đời nào rồi.
Vân Hi ở bên kia thấy họ thân mật với nhau như vậy liền sợ hãi. Chẳng lẽ Hạ Nhiên nợ nhiều đến mức phải bán thân trả nợ? Liệu anh có nên giúp cô ấy không? Nghĩ rồi, Vân Hi mau chóng chụp hình hai người họ gửi cho Minh Ngọc: “Này, Hạ Nhiên gặp nạn rồi.”
Minh Ngọc bên kia đang đau đầu với đề án, khi thấy tin nhắn của Vân Hi liền sốt sắng hỏi: “Có chuyện gì?”
Sau đó Vân Hi gửi bức hình mà anh mới chụp sang: “Hạ Nhiên vì nợ quá nhiều tiền nên phải bán thân trả nợ.”
Nhìn bức ảnh vừa nhận được, Minh Ngọc ngơ ngác, người đàn ông trong này không phải là Phong Lư sao? Nếu Phong Lư đang có mặt tại nhà của Hạ Nhiên thì chứng tỏ hai người họ đã quay lại với nhau rồi? Vậy là kế hoạch của cô đã thành công mỹ mãn!
Trái ngược với tâm trạng phấn khích của Minh Ngọc, Vân Hi không nhận được câu trả lời liền lo lắng, không lẽ chuyện nghiêm trọng tới mức Minh Ngọc cũng không biết giải quyết sao? Anh vội hỏi lại: “Này! Thật sự có chuyện lớn à?”
Nhìn tin nhắn, Minh Ngọc bật cười bất đắc dĩ. Vân Hi đúng là đồ ngu ngốc, bức ảnh phát ra mùi tình yêu hồng phấn nồng nặc này mà anh ta cũng không nhận ra? Con mắt đui nào của anh ta nói hiện tại Hạ Nhiên đang gặp nguy hiểm chứ? Cứ làm cô loạn cả lên. Minh Ngọc trả lời: “Ừm, chắc Hạ Nhiên gặp nguy hiểm rồi. Mọi chuyện đành trông đợi vào cậu đấy, tôi thực sự không biết giúp gì.”
Thấy Minh Ngọc đặt toàn bộ niềm tin vào mình, lòng hảo hán trong lòng Vân Hi đột nhiên tăng cao. Hạ Nhiên là một cô gái chân yếu tay mềm, ở nước ngoài còn giúp đỡ anh rất nhiều, vậy nên với tư cách là một người đàn ông, anh nhất định phải cứu cô ấy ra khỏi bờ vực tối tăm này. Vân Hi trả lời tin nhắn của Minh Ngọc: “Cô cứ yên tâm giao mọi chuyện lại cho tôi.”
Dứt lời, anh nhìn hai con người tình tứ trước mặt. Thấy Hạ Nhiên đang nở nụ cười miễn cưỡng với tên chủ nợ, Vân Hi thoáng đau lòng. Với tư cách là một người bạn, anh thật sự đã sơ suất rồi.
Một lúc sau, thức ăn được dọn lên. Hạ Nhiên ngồi xuống ghế, Vân Hi thấy tên cặn bã kia định ngồi cạnh cô liền tới chiếm chỗ trước. Khi ngồi xuống, anh còn không quên an ủi Hạ Nhiên: “Yên tâm đi, đại gia đây sẽ giúp cậu. Nếu tôi không giúp được thì cha tôi sẽ giúp.”
Hạ Nhiên cạn lời, Vân Hi đang gặp phải cú sốc tinh thần gì sao? Tự dưng lại nói năng kỳ lạ. Phong Lư bên này cũng chẳng hiểu kiểu gì, ném cho Vân Hi một ánh mắt như nhìn một người thiểu năng.
Anh vòng sang ghế bên phải của Hạ Nhiên, ung dung ngồi xuống rồi nhìn Vân Hi với vẻ mặt khiêu khích. Vân Hi không ngờ bên cạnh Hạ Nhiên còn một chỗ trống liền nhíu mày thất vọng. Được rồi, sẽ còn cách khác.
Bữa ăn nhanh chóng diễn ra. Vân Hi vừa ăn vừa giám sát hai người họ. Thấy Phong Lư đang chuẩn bị xới cơm cho Hạ Nhiên, anh vội giành lại. Tự mình đưa cơm cho Hạ Nhiên, ngẩng đầu thấy hai người đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Vân Hi liền giải thích: “Tôi sợ anh không biết khẩu phần ăn của Hạ Nhiên.”
Phong Lư nghe vậy liền tức giận trong lòng. Anh ta là cái quái gì mà tự cho rằng mình hiểu Hạ Nhiên nhất? Nhìn bàn cơm, Phong Lư thấy đĩa tôm mà Hạ Nhiên thích ăn liền gắp một con lên bóc vỏ. Khi anh định bỏ vào bát của cô thì Vân Hi lập tức cướp lấy con tôm bỏ vào miệng.
Phong Lư thật sự mất kiên nhẫn, anh cất giọng âm u: “Anh đang làm cái quái gì thế?”
Vân Hi thấy Phong Lư tức giận liền tỏ ra thích thú. Anh nhìn về phía Hạ Nhiên với ánh mắt kiêu hãnh như thể mình vừa tạo ra một chiến công mới. Hạ Nhiên thấy Vân Hi như vậy liền khó hiểu hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Vân Hi lắc đầu, anh chỉ về phía Phong Lư, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Anh ta là chủ nợ của cậu đúng không?”
Lời nói truyền vào tai khiến đầu óc Hạ Nhiên ù ù cạc cạc. Cô chưa từng nói với Vân Hi rằng Phong Lư là chủ nợ của cô mà? Vân Hi thấy cô ngơ ngác thì nghĩ bạn mình đang sợ, bèn cất cao giọng: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu.”
Dứt lời, anh nhìn chằm chằm Phong Lư, cáu kỉnh hỏi: “Cô ấy nợ anh bao nhiêu? Tôi trả!”
Phong Lư cười khẩy, khi còn ở công ty anh đã cho trợ lý tìm hiểu về chàng trai này. Hóa ra là con của một sĩ quan mà anh quen biết, anh vốn không muốn xen vào việc nhà người khác, nhưng tình huống bây giờ khiến anh không thể không ra tay rồi.
Nhìn về phía Vân Hi, anh nhàn nhã trả lời: “Đúng vậy, cô ấy nợ tôi rất nhiều. Nhưng không biết Lưu tiên sinh đây trả kiểu gì?”
Vân Hi liền im lặng một lúc lâu. Bây giờ trong tài khoản của anh không còn quá nhiều tiền, muốn trả nợ cho Hạ Nhiên thì phải nhờ đến cha. Nhưng nếu làm vậy thì sự tự do của anh sẽ biến mất ngay lập tức.
Phong Lư thấy Vân Hi đang lưỡng lự thì tiếp tục nói: "Có cần tôi thông báo với sĩ quan Lưu giúp anh không?”
Vân Hi lúc xanh lúc trắng, nhíu mày hỏi: “Anh biết ông ấy?”
Phong Lư gật đầu, nhếch môi cười đắc ý: “Biết rất rõ là đằng khác. Ông ấy hay nói với tôi rằng mình có một đứa con trai ở phương xa, anh ta mãi chưa chịu về nhà. Không ngờ bây giờ tôi lại có duyên gặp con trai ông ấy ở đây, nếu sĩ quan Lưu biết được chắc hẳn sẽ vui mừng lắm.”