Nhìn vẻ tươi cười của Cố Tư ở trước mắt có chút ngượng ngùng, Trang Hàn trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ai nói nữ chính là một cái bánh bao? Bánh bao sẽ có nhiều yêu cầu như vậy sao?
Tuy nói lúc trước đến quần áo cũng phải thay giúp cô, trước mắt chỉ là đút ăn mì mà thôi không đáng kể chút nào. Chỉ là Trang Hàn luôn có loại cảm giác rất kỳ quái, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là bởi vì lúc trước ở nhà chỉ có bọn họ ai cũng không thể nhìn thấy, hiện tại ở bên ngoài, chung quanh tất cả đều là người lạ.
Hắn hơi do dự một chút, ánh mắt Cố Tư lập tức ảm đạm xuống, còn miễn cưỡng cười vui nói với hắn: “Kỳ thật... Em cũng có thể tự mình ăn. Anh hẳn là đói bụng rồi, anh ăn trước đi.”
Nói xong Cố Tư liền duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, chiếc đũa vừa vào tay tựa hồ kích thích tới miệng vết thương, cô nhịn không được nhíu nhíu mày. Lúc sau bắt đầu kẹp mì sợi, mì sợi cùng nước lèo dây dưa ở bên nhau, đôi đũa gắp lên rất nhiều sợi mì. Nhưng tựa hồ là do áp lực quá lớn, vành mắt Cố Tư lập tức liền ửng đỏ.
Trang Hàn nhịn không nổi nữa, nếu bản thân vẫn có thể nhìn cô chịu khổ như vậy, vậy thì mình cùng nam chính lúc trước có khác nhau gì đâu?
Hắn duỗi tay nói: “Buông đôi đũa ra, tôi đút em ăn.”
Cố Tư chớp chớp mắt, có chút do dự nói: “Như vậy thì có quá phiền phức hay không? Nếu không thì anh ăn trước đi, em chờ anh ăn xong.”
Trang Hàn không nói gì, trực tiếp duỗi tay kéo chén mì đến trước mặt mình, hắn một bên dùng chiếc đũa gắp sợi mì lên, một bên nói: "Ngồi vào bên cạnh tôi đi."
Ngữ khí này thật sự rất chân thật đáng tin, Cố Tư giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống bên người Trang Hàn. Trang Hàn vớt sợi mì đưa đến bên miệng Cố Tư, Cố Tư cúi đầu ăn mì.
Trang Hàn nói: “Không cần phải chuyện gì cũng nghĩ cho người khác được không? Mọi việc nên vì mình mà suy nghĩ một chút, biết không?”
Cố Tư nuốt sợi mì vào trong miệng, gương mặt có chút hồng nhạt, cô liếc mắt nhìn Trang Hàn một cái, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh cũng không phải là người khác nha.”
Nghe thấy lời này trong lòng Trang Hàn rất phức tạp, nếu có nữ nhân nào nói với mình như vậy, hắn nhất định sẽ cảm động vô cùng. Nhưng Cố Tư tuy rằng xem mình là lão công mới nói như vậy, nhưng hắn một chút cũng không phải là lão công của cô. Hắn biết người cô thích vẫn luôn là Trang Hàn trước kia, mà không phải là Trang Hàn bình thường này.
Thở dài nhỏ đến mức không thể phát hiện ra, Trang Hàn tiếp tục giúp cô ăn, nói: "Tôi sao lại không phải là người khác? Em phải nhớ kỹ, trên thế giới này chỉ có em mới có thể biết được mình chân chính muốn gì, cho nên muốn cái gì thì phải nỗ lực tranh thủ biết không? Không cần nghĩ tới người khác, bởi vì bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới em."
Cố Tư ăn mì hơi phồng miệng lên. Nghe Trang Hàn nói, ánh mắt cô lập lòe, cúi đầu không nói gì.
Sau khi giúp Cố Tư ăn xong, Trang Hàn mới ăn đến phần mì của mình. Hương vị của nhà hàng này xác thật không tồi, về sau có cơ hội sẽ tới nơi này ăn.
Ăn xong Trang Hàn lái xe đưa Cố Tư về nhà.
"Tôi đến công ty." Trang Hàn dặn dò, nói: "Tầm giữa trưa sẽ có bảo mẫu tới đây, em quan sát trước, vừa lòng thì nói người ta ở lại, không hài lòng thì để người ta rời đi."
"Dạ." Cố Tư gật đầu, cô nhìn Trang Hàn nói: "Giữa trưa anh có về ăn cơm không?"
Không biết sao lại thế này, nhìn ánh mắt ngập tràn chờ mong của Cố Tư, Trang Hàn vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên, đại khái là biết mình cũng không phải là người mà cô chờ mong đi. Trang Hàn chuyển tầm mắt, nói: "Buổi sáng chậm trễ lâu như vậy, giữa trưa sẽ không trở về, em phải tự chiếu cố mình cho tốt."
"Được." Cố Tư tuy rằng rất thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn Trang Hàn rời đi.
Trang Hàn lái xe đến công ty, việc đầu tiên là đi đến ban nhân sự nói muốn đổi thư ký. Hắn đối với thư ký mới không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần là nam.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ sự hứng thú của Trang tổng đã xảy ra biến hóa?
Vì thế vào lúc tìm người lại yên lặng thêm một cái yêu cầu, còn phải là nam nhân trẻ tuổi soái khí.....
Vào văn phòng chuyện thứ nhất chính là đi kéo tấm rèm vào, cũng không biết nam chính trước kia có tật xấu gì, ánh mặt trời lớn như vậy không cảm thấy muốn mù mắt sao? Cũng đúng đi, xác thật là có chút mù quáng, bằng không sẽ không cần nữ chính hết lòng yêu hắn như vậy, còn đi làm loạn với một ít nữ phụ tâm cơ.
Mới vừa ngồi xuống chuông điện thoại lại vang lên, là Lâm Duyệt Dung gọi tới. Lúc trước trí nhớ của nam chính hẳn là rất tốt đi, đến số điện thoại của ba mẹ còn không thèm lưu vào máy, vẫn là sau khi Trang Hàn xuyên qua thêm vào danh bạ.
Trang Hàn rốt cuộc chỉ là người xuyên vào trong sách, đối với ba mẹ của nguyên chủ cũng không có cảm giác gì. Tuy nói hắn hiện tại ở chỗ này sinh hoạt, nhưng mà trong tiềm thức vẫn coi mọi người nơi này chỉ là một nhân vật trong sách, cũng không có đối đãi như một người có máu có thịt.
Đối với chuyện tối hôm qua phát sinh, Trang Hàn nhớ tới mà vẫn cảm thấy thập phần bực bội. Bất quá hiện tại mình dù sao cũng đang sắm vai con trai của Lâm Duyệt Dung, hờ hững với bà thì không tốt lắm.
Trang Hàn nghe điện, Lâm Duyệt Dung ở đầu dây bên kia thật cẩn thận hỏi: "Con trai, con còn đang tức giận sao?"
Một người mẹ dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với con trai, Trang Hàn nghe mà có chút mềm lòng. Hắn nói: "Đã không còn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lâm Duyệt Dung nói: "Tối hôm qua là do mẹ không tốt, trên lưng con thế nào rồi? Đã gọi bác sĩ chưa?"
"Không có việc gì, bác sĩ Lý tới xem cho con rồi." Trang Hàn nói tiếp: "Nhưng mà vết thương trên tay Cố Tư có chút nghiêm trọng."
Lâm Duyệt Dung lập tức không nói gì, Trang Hàn nói: "Vì sao nhất định phải đối xử với Cố Tư như vậy? Cô ấy là một người rất tốt."
"Nhưng mà không phải là con không thích nó sao?" Lâm Duyệt Dung nói: "Mẹ còn tưởng là con muốn bức bách cho nó chủ động rời đi."
Hắn xác thật là muốn cho cô chủ động rời đi, nhưng không phải là bằng cách này a....
Trang Hàn đau đầu sờ sờ cái trán, nói: "Con không có, mẹ đừng đoán mò. Mẹ nghe con nói một câu, con không yêu cầu mẹ phải thích cô ấy, nhưng mà không cần lại phải thương tổn đến cô ấy được không?"
"Mẹ biết rồi." Bà nói: "Mẹ nghe con, nếu con thích con bé, vậy mẹ khẳng định cũng sẽ thích, con trai mẹ thích cái gì thì mẹ thích cái đó."
Cúp điện thoại, Trang Hàn thở phào một hơi, đều nói thái độ của mẹ chồng đối với con dâu được quyết định bởi độ để ý của con trai với vợ, xem ra xác thật là như vậy. Lúc trước nam chính có thái độ như thế với Cố Tư, khó trách Lâm Duyệt Dung cũng luôn lăn lộn với cô.
Sau khi buông điện thoại ra sắc mặt của Lâm Duyệt Dung âm trầm hẳn lên, tuy rằng bà nói rất dễ nghe với con trai, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến chuyện con trai vì Cố Tư mà ăn nói với mình như vậy, tối hôm qua Trang Ngôn biết chuyện xong cũng phát tính tình với mình, bà lại càng thêm hận Cố Tư.
Đều do ả tiện nhân kia!
Cô ta nhất định là cố ý giả bộ đáng thương để nhận được sự đồng tình, ả đây là muốn hại mình a.
Lâm Duyệt Dung càng nghĩ càng tức giận. Đang tức đột nhiên bà nhớ ra một chuyện, tuy rằng hiện tại không thể lăn lộn với Cố Tư, nhưng mà cho cô thêm chút đau khổ cũng là không tồi.
Khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, Lâm Duyệt Dung liền gọi điện cho Cố Tư.
Cố Tư đang ở trong nhà gọi điện thoại cho người ta, ngày hôm qua nói là ngày mai liền đến công ty đi làm, kết quả hiện tại tay lại bị thương không thể công tác, cô nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho thủ trưởng.
Thủ trưởng nghe nói trên tay cô bị thương, lập tức hỏi thương thế của cô có nghiêm trọng không, Cố Tư cười nói: “Không có việc gì, chỉ là trên tay có mấy vết bỏng nước. Tạm thời không thể công tác, những cái khác thì đều rất khỏe.”
“Vậy là tốt rồi.” Thủ trưởng nói: “Chuyện công việc em không nên gấp gáp, tôi nói em muốn trở về lúc nào cũng được, hiện tại chỉ cần chuyên tâm chăm sóc thân thể là tốt rồi.”
Cố Tư rất cảm kích nói: “Thật cảm ơn ngài.”
“Không có gì.” Thủ trưởng nói: “Em từ lúc tốt nghiệp liền ở chỗ tôi công tác, chúng ta nói như vậy cũng... Không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, chút việc nhỏ này hẳn là nên hỗ trợ mới đúng.”
Lúc buông điện thoại ra Cố Tư nở một nụ cười thư thái, A Hàn nói rất đúng, thứ gì mình muốn đều phải dựa vào mình tranh thủ mới tốt.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Tư vừa nhìn, tươi cười lập tức biến mất.
“Alo, mẹ.”
“Mẹ? Tôi chịu không nổi cô gọi tôi như vậy.” Lâm Duyệt Dung nói: “Cô hiện tại có phải rất đắc ý không? Con trai tôi vì cô mà đối xử với tôi như vậy. Tôi nói cho cô biết đừng đắc ý quá sớm, người con trai tôi thích nhất đã trở lại, cô có biết không?”
Sắc mặt Cố Tư đột nhiên băng hàn vô cùng, Lâm Duyệt Dung còn nói: “Nga, tôi quên mất, lấy quan hệ của cô cùng cô ta nói không chừng còn chưa biết. Cô không phải vẫn luôn nói nguyện ý vì con trai tôi làm hết thảy mọi chuyện sao, hiện tại nữ nhân âu yếm của con trai tôi đã trở lại rồi, cô có phải cũng nên thoái vị hay không?”