Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 19: Mày là đồ Con hoang




Cố Tư thật cẩn thận bưng một chén canh giải rượu đi lên lầu. Thời điểm đang chuẩn bị vào phòng, cửa phòng ba mẹ liền mở ra, Trương Thục Viện đứng ở cửa nói với cô: "Vừa đúng lúc, ba con đang khó chịu, lấy canh vào đưa cho ba con uống đi."

Cố Tư nói: "Trong phòng bếp vẫn còn, mẹ để A Mai mang một chén đưa tới đây cho ba đi."

Lông mày của Trương Thục Viện nhăn tít lại, lạnh mặt nói: "Sao con lại thế này? Lấy cho ba con một chén canh giải rượu mà khó khăn như vậy sao? Con quên là ai đã nuôi dưỡng con rồi sao?"

Cố Tư không còn cách nào, cô nhìn thoáng qua cánh cửa phòng mình, sau đó bưng canh đi đến trước mặt Trương Thục Viện nói: "Mẹ, cho mẹ."

Trương Thục Viện đứng ở cửa cười như không cười, nói: "Tay mẹ đau, không tiếp được, con đi giúp ba con uống đi."

Cố Tư nhíu mày, một loại dự cảm bất thường tràn ngập trong lòng. Cô nâng đôi mắt lên nói: "Cố Sương đâu? Để Cố Sương tới chiếu cố ba ba đi."

"Em gái con vừa mới trở về, cần phải nghỉ ngơi." Trương Thục Viện đi vài bước, đứng ở vị trí chặn cánh cửa phòng cô nói: "Con làm chị thì nên thông cảm cho em con đi."

Yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng Cố Sương, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Cố Tư nói: "Canh còn đang nóng, lát nữa con sẽ giúp ba ba uống. A Hàn mặc tây trang ngủ không thoải mái, con đi giúp anh ấy."

Nói xong cô đi vào trong phòng Cố Đức Bách đặt canh giải rượu lên trên bàn, đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng đột nhiên lạch cạch một tiếng đóng lại. Cố Tư cả kinh, vội vàng tiến lên mở cửa.

Thanh âm Trương Thục Viện ở ngoài cửa vang lên, "Con nha, phải chiếu cố ba ba con cho tốt đi, Trang Hàn nằm ở trong đó con không cần lo lắng, nó thật sự vẫn ổn."

Trong nháy mắt Cố Tư đã hiểu rõ, cô chỉ cảm thấy cả người khắp nơi đều lạnh thấu xương. Đây là người nhà của cô sao? Trên đời sao lại có loại người nhà như thế này?

"Phanh!"

Cố Tư hung hăng đá vào trên cánh cửa, đang đứng ở ngoài cửa đắc ý dào dạt Trương Thục Viện bị khiếp sợ. Bà nghĩ mà sợ vỗ ngực bước lên, vừa kinh vừa sợ hỏi: "Con đang làm gì?"

"Mở cửa!"

Cố Tư ở bên trong hô to, thanh âm gõ cửa lớn đến mức phảng phất muốn đánh vỡ cánh cửa ngay lập tức.

Trương Thục Viện hơi hoảng hốt, biểu tình âm trầm nhìn cửa phòng, lớn tiếng nói: "Mày cũng đừng uổng phí sức lực, Trang Hàn vốn dĩ chính là nam nhân của em gái mày, vị trí Trang thiếu phu nhân cũng là của em mày. Mày bá chiếm nam nhân của em gái mày lâu như vậy, cũng hưởng thụ đủ rồi đi? Hay còn muốn bá chiếm cả đời?"

Động tác gõ cửa của Cố Tư dừng lại, phẫn nộ và ủy khuất mãnh liệt giống như thủy triều quả thật sắp bao phủ cô. Nước mắt không khống chế được chảy đầy mặt, cô khàn giọng hỏi: "Con là vì cái gì? Lúc trước là các người bắt con gả cho Trang Hàn, hiện tại Cố Sương đã trở về, con nhất định sẽ phải thoái vị sao? Vậy thì con được tính là cái gì?"

"Hừ." Trương Thục Viện trợn trắng mắt nói: "Mày thì tính là cái gì? Cũng có thể so sánh với Sương Sương..."

Trương Thục Viện còn ở bên ngoài nói những cái đó làm thấp đi giọng nói của Cố Tư, Cố Tư khóc nhòe cả trang điểm trên mặt, ở trong phòng nhìn quanh khắp nơi. Cô đi đến chỗ cái bàn, cầm một cái ghế dựa, giơ ghế lên dùng hết sức lực cả người đập một cái trên cửa.

"Phanh!"

Thanh âm thật lớn vang lên, Trương Thục Viện bị dọa ngồi thụp xuống trên mặt đất, mở to hai mắt nhìn, trái tim rất mau vọt lên tận cổ họng.

Lần này không có giữ cửa được nữa, Cố Tư một lần nữa giơ ghế dựa lên, lại hung hăng đập xuống một cái.

Trương Thục Viện ngồi dưới đất sợ bắn người, gào rống nói: "Mày điên rồi à?!"

Người hầu trong nhà đều bị thanh âm này làm cho kinh ngạc đi ra, tất cả đều đứng ở dưới lầu nhìn lên, cũng không dám đi lên.

Cố Đức Bách nằm ở trên giường bị tiếng vang thật lớn đánh thức, ông mơ mơ màng màng trợn mắt nói: "Làm sao vậy..."

Cố Tư không quan tâm, đập mạnh một cái rồi lại một cái về phía chốt cửa. . Ngôn Tình Tổng Tài

"Rầm!"

Toàn bộ tay nắm cửa bị rơi xuống, chỗ khoá cửa cũng bị rơi ra. Cố Tư duỗi tay kéo cửa, tay vẫn còn cầm lấy ghế dựa, đứng ở trước cửa từ trên cao nhìn xuống Trương Thục Viện.

Trương Thục Viện hoảng sợ nhìn Cố Tư, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Cố Tư sẽ phản kháng kịch liệt như vậy.

Cố Tư lạnh lùng nhìn bà một cái, không nói gì, kéo ghế dựa đi đến phòng của mình.

Trương Thục Viện phản ứng lại, ngồi dưới đất ôm chặt chân Cố Tư, "Mày không thể đi qua đó! Đó là em gái của mày, mày không thể đối xử với em gái mày như thế được!"

Bước chân Cố Tư vẫn không ngừng, gian nan từng bước một hướng về phía trước, kéo cửa phòng mình. Phát hiện cửa ở bên trong cũng bị khóa lại, cô không nói hai lời vung ghế dựa lên đập xuống.

"A!!"

Trương Thục Viện hoảng sợ la lên một tiếng, "Sao mày có thể làm như vậy?"

Trong phòng, Cố Sương cởi áo khoác của Trang Hàn ra. Chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi có thể ẩn ẩn nhìn thấy dưới vải dệt là hình dáng cơ bắp, đây là một nam nhân rất anh tuấn. Cố Sương đã từng vì hắn mà mê muội đến bốn năm, cứ tưởng rằng sau khi mình rời đi một năm đối với hắn đã không còn cảm giác, hiện tại nhìn thấy Trang Hàn như vậy, cô vẫn nhịn không được cảm giác động tâm.

Duỗi tay cởi bỏ nút áo sơ mi của Trang Hàn, xương quai xanh xinh đẹp cùng bờ ngực rắn chắc lộ ra. Cố Sương duỗi tay sờ sờ gương mặt Trang Hàn, nam nhân hoàn mỹ như vậy vốn dĩ cũng chỉ nên thuộc về mình, đáng tiếc lại bị Cố Tư nhanh chân đến trước hơn một bước.

Trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, cô bắt đầu duỗi tay đi cởi dây lưng của Trang Hàn. Thời điểm đang chuẩn bị kéo dây lưng, bỗng nhiên vang lên một tiếng phá cửa thật lớn.

"A --!"

Cố Sương bị dọa sợ đến mức trái tim cũng phải tạm dừng một giây, phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi mà lại vô cùng dồn dập.

"Phanh!"

"Phanh!"

Tiếng phá cửa xa xa không có kết thúc, Cố Sương hình như nghe thấy được tiếng thét chói tai của mẹ mình, cô ghé vào bên người Trang Hàn sợ hãi kêu to: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Phanh!"

Rốt cuộc cửa cũng bị phá ra, Cố Tư một chân đá văng cửa, sau đó nhìn thấy quần áo trên người Trang Hàn bị cởi một nửa, và Cố Sương bên người hắn đã sớm cởi hết chỉ còn dư lại nội y.

Một luồng máu nóng xông lên đỉnh đầu, Cố Tư không chút suy nghĩ, nhanh chóng tiến lên giơ ghế dựa đập xuống người Cố Sương. Cố Sương hoảng sợ kêu to, té ngã lộn nhào trên mặt đất mới không có bị đập trúng.

Trương Thục Viện kêu to: "Người đâu! Bọn mày chết hết rồi sao? Còn không mau đi lên hỗ trợ!"

Lúc này đám người hầu vẫn luôn ở phía dưới nhìn xung quanh mới sôi nổi xông lên lầu.

Lại là tiếng phá cửa, lại là tiếng nữ nhân thét chói tai, cho dù Trang Hàn bị say lợi hại lúc này cũng bị đánh thức. Hắn mở to đôi mắt, khó chịu thở hổn hển, nói: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trang Hàn, Cố Tư ném ghế dựa xuống mặt đất, đi đến bên mép giường xoa xoa mặt Trang Hàn.

Lúc sau tầm mắt của Trang Hàn rõ ràng nhìn thấy Cố Tư, hắn hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Cố Tư nói: "A Hàn, chúng ta đi thôi."

"Phải đi sao?" Trang Hàn giãy giụa muốn ngồi dậy.

Vừa ngồi dậy đã phát hiện có chỗ không thích hợp, quần áo của mình bị cởi, hơn nữa trong phòng không chỉ có Cố Tư, còn có Cố Sương và Trương Thục Viện cùng với A Mai, A Chính người hầu đứng ở cửa, còn có đầu bếp Cố gia.

"Sao lại thế này?" Trang Hàn bị trận thế này mà thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Cố Tư một bên cài khuy áo cho Trang Hàn, một bên lệ rơi đầy mặt nói: "Chúng ta trở về, chúng ta về nhà đi."

Cố Sương từ trên mặt đất bò dậy, tiến lên ôm chặt Trương Thục Viện, hoảng sợ ủy khuất kêu lên: "Mẹ..."

Trương Thục Viện phẫn hận chỉ vào Cố Tư nói: "Hôm nay mày bị điên rồi sao? Mày sao có thể làm ra loại chuyện này?"

Miệng vết thương của Cố Tư vốn dĩ đã tốt hơn, lại vì gõ cửa, lại vì cầm ghế dựa phá cửa, miệng vết thương lại nứt toạc ra, cô nhìn thấy ở trên cái áo sơ mi trắng tinh của Trang Hàn có lưu lại một cái ấn ký đỏ tươi. Cô cũng không quay đầu lại, nói: "Vậy còn các người? Các người đang làm cái gì? Ngay trước mặt tôi, làm loại chuyện em gái bò lên giường chồng tôi, loại chuyện này các người cũng làm được?"

Lúc này Trang Hàn mới xem như hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn nói khó trách Cố Sương mặc nguyên bộ nội y đi vào trong phòng mình, hóa ra chuyện là như thế. Nghĩ như vậy hắn lại hoảng sợ, mình sẽ không thật sự vào lúc vô tri vô giác mà thất thân đi?

Quần vẫn còn trên người, hẳn là không có việc gì...

Cái này không cần Cố Tư tự động tay, Trang Hàn lập tức chỉnh lại quần áo, lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Lúc mặc quần áo xong, Trang Hàn ôm bả vai Cố Tư nói: "Chúng ta đi."

"Không thể đi!"

Trương Thục Viện ôm Cố Sương nói: "Trang Hàn con đã quên rồi sao? Người mà con yêu là Cố Sương a, lúc trước nếu không phải vì Sương Sương đột nhiên biến mất, con sao có thể cưới Cố Tư? Hiện tại Sương Sương đã trở lại, lựa chọn của con như nào còn cần phải do dự sao?"

Trang Hàn không nghĩ ra trên thế giới sao lại có một nhà ba người kì quái như vậy, lúc ban đầu xem tiểu thuyết hắn đã cảm thấy nhà này đã đủ kì lạ, hiện tại hắn lại cảm thấy, thực tế so sánh với trong truyện, miêu tả trong tiểu thuyết quả thật nhẹ đi rất nhiều.

Trang Hàn nhìn hai mẹ con họ nói: "Nếu đã đi rồi, vì sao còn phải trở về?"

Cố Sương đang khóc đến nhu nhược đáng thương, nghe thấy những lời nói này, cả người sửng sốt.

"Các người thật sự làm tôi cảm thấy ghê tởm." Ném xuống những lời này, Trang Hàn liền đưa Cố Tư rời đi.

Cố Tư kéo lại Trang Hàn, lúc này cô đã không còn khóc nữa, bộ dáng trang dung nhòe nhoẹt của cô cũng không đẹp lắm. Cô nhìn thật sâu vào Trương Thục Viện, nói: "Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ một câu. Đều là con gái của mẹ, mẹ vì sao lại phải đối xử với con như vậy? Rốt cuộc con làm sai chỗ nào?"

Nếu đã hoàn toàn xé rách mặt mũi, Trương Thục Viện cũng không tính toán giấu diếm nữa. Bà cười lạnh nhìn Cố Tư nói: "Tao thật ra không có người con gái như mày, mày là được mẹ mày ở bên ngoài cùng nam nhân khác sinh hạ dã loại. Mẹ mày làm loại chuyện bị gièm pha nên mới bị Đức Bách đuổi ra khỏi nhà, sau khi sinh hạ ra mày thì liền sinh bệnh mà chết, Đức Bách thấy mày đáng thương mới đem mày mang về nhà nuôi lớn. Kết quả lại nuôi thành một con sói mắt trắng như vậy, lại có thể cùng Sương Sương đoạt nam nhân, mày thật là ti tiện giống như mẹ mày!"

"Không cần nghe." Trang Hàn che lại lỗ tai Cố Tư, ôm Cố Tư đi ra ngoài, "Chúng ta về nhà đi, không bao giờ tới nơi này."

Cố Tư đi ra ngoài được vài bước, nhìn thấy Cố Đức Bách đã bị đánh thức đứng ở bên ngoài. Cô hỏi Cố Đức Bách, "Đây là thật sao?"

Cố Đức Bách trầm mặc nhìn Cố Tư, sau đó chậm rãi gật gật đầu.

Chân Cố Tư mềm nhũn, bị Trang Hàn ôm chặt. Trang Hàn bế Cố Tư lên, nhanh chóng rời khỏi Cố gia.