Xuyên Thành Nam Thê Xung Hỉ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 5




“Đây là cái gì các ngươi không cần biết, chỉ cần biết nó có thể chắn gió được là được.” Sau đó anh nói sơ với Trần Đại cách đóng vải nhựa: “Dùng một thanh gỗ nhỏ ép lên vải nhựa. Sau đó đóng đinh nó lên khung cửa sổ, phải đảm bảo che hết cửa sổ để gió không lùa vào.”

Trần Đại và Trụ Tử rất cẩn thận, mỗi lần đóng một cây đinh liền đau lòng không thôi.

Tranh thủ lúc bọn họ đóng đinh vải nhựa, anh quan sát căn phòng nhỏ này một chút, tuy là căn phòng nhỏ này là phòng dành cho hạ nhân, nhưng trước kia hẳn là phòng dành cho tiểu quản gia nên cách bố trí không đơn sơ quá. Đợi đến khi lắp đặt bếp lò xong xuôi rồi thì có thể ở trong căn phòng này một thời gian.

Khi đã đóng vải nhựa xong, Trần bá cùng mấy hạ nhân khác không nhịn được giơ tay lên sờ thử.

Khoảng thời gian trước khi đi theo Vương gia, Trần bá cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, thấy rất nhiều thứ tốt, nhưng cho dù là vật liệu tốt đến đâu cũng có thể nhìn ra, thế mà tấm vải nhựa này lại bóng loáng phẳng phẳng lại còn sáng bóng giống cách người ta miêu tả quần áo của các tiên tử trên trời mặc trong sách.

Lạc Tử Ninh vậy mà lại lấy thứ tốt như vậy ra bịt kín cửa sổ vì vương gia, chẳng lẽ Lạc Tử Ninh thích Vương gia thật?

Lạc Tử Ninh lại chỉ chỉ hai cuộn vải nhựa còn lại: “Các ngươi cầm cái này về phòng bịt kín cửa sổ đi, khó khăn hiện tại chỉ là tạm thời, mọi người cố gắng khắc phục một chút.”

“Chủ tử, chúng ta chỉ là một đám hạ nhân mà thôi, người cho chúng ta dùng vật liệu tốt như vậy, không phải là quá lãng phí rồi sao.” Trần Nhị sờ vải nhựa, vành mắt cảm động đỏ bừng.

“Ta còn thừa nhiều như vậy, chẳng lẽ thà nhìn các ngươi chết cóng cũng phải cất đi dù không dùng à?” Cho dù Lạc Tử Ninh không có nhiệm vụ bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người, anh cũng sẽ không đứng yên nhìn người khác chịu chết trong khi mình có khả năng giúp đỡ người khác.

Anh còn chưa nói xong, Trần Đại đã trực tiếp bật khóc, hắn ta nói mình lớn vậy rồi mà chưa từng gặp chủ tử nào tốt như vậy.



Những người khác cũng vô cùng cảm động, chỉ có Trần bá cảm thấy không thích hợp lắm nhưng ông lại không biết không thích hợp chỗ nào.

Trần bá đi tìm Vương gia kể lại tất cả mọi chuyện hôm nay: “Vương phi định cho người ở trong phòng nhỏ của hạ nhân, nhưng hắn lại lấy vật liệu hảo hạng trong của hồi môn đi bịt kín cửa sổ, lão nô thật sự không nghĩ ra hắn có ý gì.”

Trần bá vừa nói vừa cẩn thận nhìn biểu cảm của Vương gia, ông không biết thái độ của Vương gia với Vương phi, dù sao sáng nay ông vừa mới nhìn thấy hành động thân mật của Vương gia và Vương phi.

Hoắc Lệnh Chi: “Chỉ là thủ đoạn mua chuộc lòng người mà thôi.”

Trên đường đi Trần bá lại nhớ tới một chuyện: “Vương phi còn muốn lão nô ghi chép xem trong vương phủ có bao nhiêu tiền, cái này…”

Hoắc Lệnh Chi suy nghĩ một lát: “Quyền quản lý vương phủ vốn nên giao cho Vương phi, cứ làm theo lời hắn nói đi.”

“Nhưng Vương gia, hắn…” Trần bá muốn nói lại thôi, ông cứ có cảm giác Vương gia nhà bọn họ hoàn toàn bị cái đồ tiểu yêu tinh kia hút mất hồn rồi, nếu không làm sao có thể quên chuyện xấu mấy ngày trước Lạc Tử Ninh đã làm được.

Tuy rằng nói Vương phi quản lý việc bếp núc trong phủ là hợp tình hợp lý, nhưng tình hình của vương phủ bọn họ khác với người khác.

Vương gia nhà bọn họ hai chân tàn tật, nói cho dễ nghe là Hoàng Thượng chia cho bọn họ một tỉnh làm đất phong mà cái chỗ này thì nghèo khổ, cũng chẳng khác gì việc bị đày đi.

Vào ngày đầu tiên bọn họ vừa tới, tri phủ tự mình ra tới cửa thành đón bọn họ, mà quan phục của tri phủ kia chắp chỗ này vá chỗ kia. Buổi trưa bọn họ đến nhà tri phủ ăn cơm, trên bàn cũng chỉ có một ít ngũ cốc bánh bột ngô, cháo loãng, dưa muối nhỏ, món ngon nhất có lẽ là thịt khô xào, cũng không có tí dầu nào.

Thu nhập của vương phủ bọn họ toàn bộ dựa vào thuế của đất phong, ở nơi này công nghiệp nông nghiệp thương nghiệp đều không phát triển. Thuế thu được hàng năm còn chưa tới một trăm lượng, số tiền bọn họ mang đến cũng không nhiều, lỡ như toàn bộ đều bị Lạc Tử Ninh ôm đi hết thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau này muốn ông đưa Vương gia đi xin cơm cùng à?

“Cứ làm theo lời ta nói.” Hoắc Lệnh Chi cũng muốn xem thử rốt cuộc Lạc Tử Ninh muốn làm gì.

Chờ thu xếp ổn thoả cho Hoắc Lệnh Chi, Lạc Tử Ninh mới phân công Trần Đại và hai nha hoàn ở nhà chăm sóc Hoắc Lệnh Chi, những người còn lại thì theo anh ra ngoài tìm thợ thủ công làm lò sưởi.

Trần bá đỡ anh lên xe ngựa, ông luôn cảm thấy anh muốn chạy trốn, thế là không ngừng lén nhìn trên người anh xem anh có trộm đồ của Vương gia không.



“Chủ tử, bên ngoài trời rét đậm, cứ phái hạ nhân chúng ta đi là được rồi.” Trần bá muốn lấy cớ phụ nữ nội trợ không thể ra ngoài nhưng Lạc Tử Ninh không phải nữ thân quyến, nhất định không nghe lời ông đâu.

“Không sao, vừa hay ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi.” Lạc Tử Ninh bảo Trần bá và Trần Nhị theo anh lên xe.

Sau khi xuất phát, Lạc Tử Ninh vén rèm xe lên nhìn tình hình bên ngoài.

Xung quanh vương phủ nhìn cũng được, nhà toàn là nhà gạch ngói xanh, không hề nghèo khổ như trong tưởng tượng, chỉ có điều tuyết đọng trên mặt đất bị đè bẹp cản trở làm xe ngựa không dám đi quá nhanh.

Hôm qua Trụ Tử đưa Trần bá đi tìm đại phu nên biết nơi nào là con đường phồn hoa nhất, trực tiếp đưa Lạc Tử Ninh qua đó luôn.

Bên này có khá nhiều người bán hàng rong, còn có cửa hàng, Lạc Tử Ninh nói muốn xuống xe xem một chút bảo Trụ Tử đứng đâu chờ, còn Trần Nhị thì đi tìm thợ rèn, anh dẫn Trần bá đi dạo xung quanh.

Phần lớn những người ở nơi này đều mặc quần áo làm từ da động vật, trông như thợ săn, mấy sạp hàng ven đường cũng toàn là mấy con mồi và dược liệu tìm được trong núi.

Anh vào đại một cửa hàng ngũ cốc, trong đó hầu hết là cao lương và đậu nành, đã vậy giá thành cũng rất rẻ.

Mà giá gạo lại gấp mấy chục lần cao lương, sự khác biệt lớn như vậy làm anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Sao gạo lại đắt như vậy?”

Tiểu nhị nhìn dáng vẻ thư sinh tuấn tú của anh liền coi anh là thiếu gia ngốc chỉ biết đọc sách không hiểu chuyện nhân gian đau khổ: “Chỗ chúng ta không thể trồng lúa, những thứ này đều mang từ nơi khác về, cho nên giá cả cao hơn một chút, vị thiếu gia này nếu ngài mua nhiều thì có thể rẻ hơn một chút.”

“Không thể trồng lúa?” Lạc Tử Ninh chưa từng trồng ruộng, học địa lý cũng không giỏi lắm, nhưng anh lại cảm thấy gạo Đông Bắc vô cùng ngon. Anh còn nhớ trong nguyên tác, tác giả từng nói, tuy rằng bản đồ thế giới này khác với thế giới thực, nhưng khí hậu nơi đất phong của vương gia cũng tương tự khu vực Đông Bắc thì sao có thể không trồng lúa chứ?

“Chủ tử, ở đây thời tiết khô như vậy, mùa đông cũng dài thì sao có thể trồng lúa được.” Trần bá thấy mất mặt thay cho Vương phi nên vội vàng giải thích với Lạc Tử Ninh, hy vọng Vương phi đừng nói những lời mất mặt như vậy nữa.

Lạc Tử Ninh cảm thấy lời Trần bá nói rất có lý, nhưng chuyện anh ăn gạo Đông Bắc cũng không phải giả, nếu bây giờ anh có thể dùng điện thoại lên mạng thì hay rồi, nói không chừng có thể tra ra cách để trồng lúa ở đây.



Anh lại đi đến cửa hàng bên cạnh, cửa hàng này bán rượu và một ít đồ ăn nhẹ, Lạc Tử Ninh nghe nói trời lạnh uống rượu có thể làm ấm cơ thể liền nghĩ mua một ít về uống.

Tiểu nhị nói rượu chỗ này là rượu cao lương, anh nghĩ cao lương cũng không đắt nên giá rượu chắc cũng rẻ. Ai mà ngờ giá rượu không hề thấp, hơn nữa sau khi rót ra còn phát hiện màu rượu rất đục, điều này khiến anh có chút ghét bỏ.

“Không có rượu trong hơn à? Kiểu trong như nước đó.” Lạc Tử Ninh hỏi.

Anh vừa hỏi câu này, không chỉ có tiểu nhị tỏ vẻ ghét bỏ nhìn anh, mà ngay cả Trần bá cũng che mặt. Sao vương phi luôn nói những lời ngốc nghếch khiến người ta bật cười vậy chứ?

Anh thấy biểu cảm của tiểu nhị liền biết không còn, anh lại hỏi: “Cao lương ở chỗ các ngươi rẻ như vậy mà sao rượu lại đắt thế?”

“Rượu này đều do đội thương nhân mua từ rất xa, chỗ chúng ta không ai biết cách nấu rượu nên hơi đắt một chút.” Tiểu nhị thấy anh ăn mặc lộng lẫy liền coi anh là cậu quý tử ngốc nhà giàu, trong lòng thầm chê cười Lạc Tử Ninh.

Không biết nấu rượu? Nếu như anh nấu rượu rồi đem đi bán, thì chẳng phải là anh có thể phất lên rồi à.

Lạc Tử Ninh lắc đầu đi ra ngoài, nhưng anh không nấu rượu đâu, lúc này đây nếu có thể xài điện thoại thì hay rồi.

Sau đó anh lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện, tại sao mình không thử sử dụng điện thoại nhỉ?

Anh luôn mắc phải một sai lầm là luôn nghĩ đã đến thời cổ đại thì không thể sử dụng điện thoại, không thể lên Internet, mặc dù nơi cổ đại không có Internet nhưng siêu thị của anh thì có.