Xuyên Thành Nam Thê Xung Hỉ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 9




Sau bữa tối, Cố Đình Thâm nhận được một tài liệu.

Ngày hôm qua sau khi tìm được Ảnh Nhất, anh cố ý sai người đi điều tra kỹ lai lịch của Ảnh Nhất.

Vì bản làng Ảnh Nhất từng lớn lên thật sự vô cùng hẻo lánh, người đi điều tra phải mất rất nhiều công sức mới tìm được, kéo dài đến bây giờ mới báo cáo.

Ảnh Nhất cũng chính là Thổ Oa, kiếp này sinh ra ở một nơi gọi là thôn Đại Lương thuộc tỉnh Vân Thành.

Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, lại còn là một kẻ ngốc, cậu sống qua ngày dựa vào sự giúp đỡ của dân làng, từ nhỏ đã ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, ngay cả cái tên Thổ Oa cũng là do dân làng thuận miệng gọi.

Nói về Lương Đại Dũng, gã không phải chú của Thổ Oa, mà là một tên lưu manh già nhàn rỗi ở thôn Đại Lương.

Năm nay mùa màng không tốt, hầu hết những thanh niên năng động trong làng đều đã ra ngoài làm việc kiếm tiền. Lương Đại Dũng rảnh rỗi không chịu làm cũng ăn không đủ no thế là dứt khoát lên thành phố thăm thú.

Nhưng lúc gã đi lại lén đưa Thổ Oa đi cùng.

Lương Đại Dũng và Thổ Oa không thân cũng chẳng quen, khi còn sống trong thôn cũng nhiều lần bắt nạt Thổ Oa, giờ đây gã đưa Thổ Oa lên thành phố Vân cũng không phải có ý định gì tốt đẹp gì.

Bề ngoài gã đưa Thổ Oa đến công trường để kiếm tiền, nhưng thực chất lại ngấm ngầm liên hệ riêng với người mua, định bán Thổ Oa đi.

Nhưng Thổ Oa là một Beta, cũng không còn nhỏ tuổi nữa, vừa đen vừa gầy, lại còn là kẻ ngốc, đã thế còn không biết nói. Thành phố Vân tấc đất tấc vàng, tụ tập nhiều quyền quý nên không có ai thèm nhìn tới.

Bán không được, thái độ của Lương Đại Dũng với Thổ Oa ngày càng tệ, tay đấm chân đá chỉ là chuyện thường ngày.

Tuy nhiên, mặc dù điều kiện các mặt của Thổ Oa đều rất kém nhưng sau nhiều lần bị ép giá, cuối cùng Lương Đại Dũng cũng tìm được một tên con ông cháu cha có sở thích “đặc biệt” đến mua.

Cậu ấm kia nổi khắp thành phố Vân là tên thích “chơi” người, lúc chơi thường rất điên, vô cùng thích tiêm thuốc vào Beta rồi tạo ra một loại không Omega chẳng Beta, không người chẳng quỷ, sau đó hành hạ đến chết.

Tự tiêm pheromone Omega là một hành động rất nguy hiểm, từ rối loạn hormone đến phản ứng đào thải nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cậu ấm kia chắc không có mấy hứng thú với Ảnh Nhất nên không kiểm tra sức khoẻ cho Ảnh Nhất, mà tuỳ ý đưa thuốc cho Lương Đại Dũng, Lương Đại Dũng cũng tuỳ ý tiêm thuốc vào người Ảnh Nhất.

Bởi vậy mới có tàn dư của thuốc trong cơ thể Ảnh Nhất.

Anh nhìn giá giao dịch “35 triệu” một lúc, Cố Đình Thâm chán ghét nhíu mày —— với cái giá này, mua một bình pheromone Omega còn không đủ.

Đúng là tên cậu ấm kia vô cùng ngạo mạn. Quả nhiên từ xưa đến nay, bất kể ở đâu, đều không thiếu loại người dơ bẩn như vậy.

Còn có, thời gian Lương Đại Dũng và phú nhị đại hẹn giao người, lại trùng hợp là ngày hôm nay.

Thảo nào, hôm qua lúc bọn họ đưa Ảnh Nhất đi, Lương Đại Dũng lại dậm chân mạnh như vậy.

Sau khi sai người báo cáo những gì Lương Đại Dũng và cậu ấm kia đã làm cho cơ quan công an, đảm bảo họ phải ngồi tù nốt phần đời còn lại, Cố Đình Thâm mới cầm báo cáo khám sức khỏe của Ảnh Nhất lên, tỉ mỉ đọc lại.

Nhìn chỉ số lượng thuốc dư trong cơ thể Ảnh Nhất, không đến nửa tháng, pheromone Omega trong cơ thể cậu sẽ được chuyển hóa hoàn toàn.

Chỉ cần sau này không tiếp tục tiêm những loại thuốc này, cơ thể sẽ không xuất hiện phản ứng Omega hoá rõ ràng.

Gọi Ảnh Nhất đến, Cố Đình Thâm nói hết cho Ảnh Nhất biết chuyện Lương Đại Dũng và kết quả kiểm tra.

Ảnh Nhất không biết nên phản ứng thế nào một lúc lâu— mấy năm nay cậu ngủ nhiều thức ít, nên không biết chuyện Lương Đại Dũng muốn bán cậu.

Cũng may chủ tử kịp thời đưa cậu về, nếu không bây giờ cậu còn sống được hay không cũng khó nói.

Nghĩ đến đây, Ảnh Nhất không hỏi cúi đầu thấp hơn trước Cố Đình Thâm.

Cố Đình Thâm cũng không ngăn cản cậu, chờ Ảnh Nhất đứng dậy mới hỏi cậu: “Cậu thấy Bạch Cập thế nào?”

Ảnh Nhất suy nghĩ.

Hôm nay dù cậu và Bạch Cập gần như tiếp xúc với nhau cả ngày, nhưng cả hai đều không phải là người nói nhiều, với đây lại là lần đầu gặp mặt. Bây giờ Ảnh Nhất cũng không thế nói chuyện, vì vậy toàn bộ quá trình vốn chỉ có Bạch Cập bảo cậu nên làm gì lúc cần thiết thì cậu ngoan ngoãn làm theo, cả hai không ai nói thêm lời gì dư thừa.

Tuy nhiên, vì sáng nay mới được Cố Đình Thâm phổ cập kiến thức khoa học về thế giới quan ABO, nên sau khi thấy Bạch Cập, đúng là Ảnh Nhất có để ý một chút.

“Anh ấy, chắc, là một O…Omega.” Cậu vừa chậm chạp vừa bập bẹ nói ra kết quả quan sát của mình.

Cố Đình Thâm “Ừm” một tiếng: “Sao nữa?”

Ảnh Nhất chần chừ nhìn anh: “Hình như anh ấy, không giống, với, người, trên TV, lắm.”

Hầu hết các Omega trong video đều mềm mại nhỏ nhắn, bề ngoài nhỏ xinh, nhìn rất đáng yêu.

Tuy Bạch Cập cũng rất đẹp, nhưng lại không có kiểu cảm giác yếu đuối này.

Nếu phải nói, cậu thấy giống Lão Ngô quản gia và đội phó an ninh Tiểu Lý.

Cậu nói đứt quãng, đến cậu cũng không thể nói rõ ràng cảm giác vi diệu này nhưng Cố Đình Thâm vừa nghe đã hiểu.

Lông mày hơi giãn ra, Cố Đình Thâm xác nhận suy đoán của mình: “Bạch Cập mà cậu thấy đúng là không giống Omega trong video, giống Beta như Lão Ngô và Tiểu Lý hơn.”

Vì sau này có lẽ Ảnh Nhất sẽ cần tiếp xúc với Bạch Cập nên Cố Đình Thâm kể đơn giản về thân thế của Bạch Cập.

Cha Bạch Cập từng là một học giả Omega chuyên nghiên cứu pheromone, mười mấy năm trước bị báo cáo tiến hành nghiên cứu trái phép trên cơ thể người, mất hết danh dự rồi tự sát.

Bạch Cập là một trong nhiều đối tượng thí nghiệm của cha cậu ấy năm đó.

Cha Bạch Cập vô cùng căm ghét xuất thân là Omega của mình, nhưng đứa con mà ông ta sinh ra lại là một Omega.

Vì không muốn Bạch Cập cũng bị kiểm soát bởi pheromone, phải vẫy đuôi lấy lòng để lôi kéo dục vọng của Alpha nên từ khi Bạch Cập ra đời, ông ta tìm mọi cách để ngăn chặn sự sinh trưởng và phát triển của tuyến Omega trên cơ thể Bạch Cập.

Ông ta đã suýt thành công.

Sau đó, khi phòng thí nghiệm của ông ta bị niêm phong, tuyến thể Omega trên người Bạch Cập đã hoàn toàn mất tác dụng, không thể toả ra pheromone Omega, cũng không cảm nhận được pheromone của Alpha, không khác gì một Beta.

Năm đó sau khi cha cậu ấy tự sát, Bạch Cập, một thí nghiệm thành công, đã được rất nhiều người quan tâm, cũng bị rất nhiều thế lực tranh đoạt.

Đương nhiên, trong số đó cũng có không ít kẻ biến thái muốn lén nuôi cậu ấy, sau khi lớn lên sẽ nếm thử.

Sau đó, Cố Đình Thâm tình cờ cứu Bạch Cập, luôn bảo vệ cậu ấy đến bây giờ.

Cố Đình Thâm chưa bao giờ làm việc vô ích——

Bạch Cập chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm của cha cậu ấy từ nhỏ, trong đầu có rất nhiều tư liệu nghiên cứu khoa học của cha cậu ấy khi trước.

Hầu hết những tư liệu đó đã bị tiêu huỷ cùng phòng thí nghiệm của cha cậu ấy.

Vì vậy, trên đời này chỉ còn lại Bạch Cập nắm giữ phần lớn kỹ thuật của cha mình.

Cố Đình Thâm cho Bạch Cập sự che chở và tiền bạc, giúp đỡ Bạch Cập hoàn thành việc học, nhưng đồng thời Bạch Cập cũng phải có ích, cung cấp cho Cố Đình Thâm nhiều kết quả nghiên cứu khoa học hơn.

Nói một cách chính xác, mối quan hệ giữa anh và Bạch Cập là sếp và nhân viên.

Hôm nay Ảnh Nhất mới tiếp xúc với thế giới quan ABO, chỉ có thể phân biệt sơ sơ giữa Alpha, Beta và Omega, về thân thế của Bạch Cập, có rất nhiều chỗ cậu nghe không hiểu.

Nhưng cậu không dám hỏi Cố Đình Thâm, chỉ định quay về tự tìm hiểu thêm.

Cố Đình Thâm cũng không trông cậy hiện tại cậu có thể nghe hiểu hết, anh đề cập đến Bạch Cập trước mặt Ảnh Nhất cũng là vì: “Mặc dù bây giờ Bạch Cập không khác gì Beta, nhưng dù sao cậu ta vẫn là một Omega.”

Vì là một Omega, nên chính là đối tượng mà Cố Đình Thâm luôn cần đề phòng.

Lúc này Ảnh Nhất mới hiểu ra gì đó.

Cậu chần chừ nhìn Cố Đình Thâm.

Cố Đình Thâm dù bận vẫn ung dung nhìn lại cậu: “Có lời gì thì nói đi.”

Ảnh Nhất suy nghĩ, nói ra suy đoán của mình: “Chủ tử, có phải ngài, rất, không thích Omega?”

Theo cậu quan sát, cả tòa Cảnh Viên này ngoại trừ Cố Đình Thâm, dường như tất cả những người ở đây bao gồm cả cậu đều là Beta.

Trong video phổ biến khoa học mà cậu xem hôm nay, mặc dù có đề cập rằng A và O chiếm một tỷ lệ nhỏ trong toàn bộ loài người, không nhiều như B nhưng cũng nói, bây giờ có ngày càng nhiều Omega ra ngoài làm việc, năng lực của bọn họ cũng không thua kém Alpha và Beta.

Cả tòa Cảnh Viên, tính tổng cộng chỗ sáng lẫn chỗ tối ít nhất cũng mấy chục người, nhưng Ảnh Nhất lại không nhìn thấy bóng dáng một Omega nào.

Hơn nữa rõ ràng Cố Đình Thâm rất cảnh giác với thân phận Omega của Bạch Cập, Ảnh Nhất cũng không khó nhìn ra thái độ của anh với Omega.

Cố Đình Thâm nghe vậy, không phủ nhận, thậm chí còn trêu cậu.

“Đúng vậy.” Anh nghiêm túc gật đầu với Ảnh Nhất, dặn dò: “Cho nên sau này nếu có Omega tới gần, cậu nhất định phải ngăn lại cho tôi.”

Ảnh Nhất trịnh trọng chắp tay nhận lệnh.

Ảnh Nhất lui ra, Cố Đình Thâm nhanh chóng nhận được tài liệu từ Nhiếp Vinh, đây là kế hoạch phục hồi cơ thể của Ảnh Nhất và thực đơn hợp lí.

Cố Đình Thâm mở ra nhìn, sau đó trực tiếp chuyển tiếp công thức cho lão Ngô, để ông ấy chỉ đạo nhà bếp, sau này ngày nào cũng dựa theo thực đơn nấu cho Ảnh Nhất ăn.

Lão Ngô nhận được tin: …

Rõ ràng bác sĩ Nhiếp đã nói mắt và não của cậu Cố không có vấn đề gì! Vậy, cậu Cố thật sự nhìn trúng Vệ Ảnh à?!

Nghĩ đến dáng vẻ tiều tuỵ, đen sạm của Vệ Ảnh, lão Ngô thực sự lo lắng cho đôi mắt của cậu chủ nhà mình.

Sau khi gửi thực đơn đi, Cố Đình Thâm lại nhìn kế hoạch phục hồi cơ thể của Ảnh Nhất—

Về cân nặng, chỉ cần sau này ăn đúng ba bữa, lại ăn thêm chút cơm, trong vòng nửa năm hẳn là có thể khôi phục trạng thái bình thường.

Thiếu máu và thiếu hụt dinh dưỡng cũng có thể bổ sung bằng thực phẩm.

Về giọng nói, mặc dù Ảnh Nhất không sử dụng dây thanh quản trong một thời gian dài, tốt nhất là không nên nói thường xuyên trong thời gian ngắn, nhưng Nhiếp Vinh vẫn đề nghị nên để cậu bắt đầu cố gắng luyện tập hàng ngày, dần dần để giọng nói thích nghi với trạng thái phát âm.

Luyện tập như thế mấy tháng, nói chuyện bình thường chắc không thành vấn đề.

Sau khi những nguy cơ tiềm ẩn của cơ thể có kế hoạch giải quyết, Cố Đình Thâm nhờ lão Ngô sắp xếp giáo viên dạy chữ, kiến thức bình thường và tiếng phổ thông cho Ảnh Nhất.

Nhắc tới tiếng phổ thông, Cố Đình Thâm tự nhiên nghĩ đến trò chơi đào tạo ảnh đế kia.

Anh mở “Đại Diễn”, bộ quần áo trắng như tuyết mà cục bột đen mặc trong “Lưu Ảnh Cư”, đúng là bộ đồ mà Ảnh Nhất đang mặc hôm nay.

Anh ghét bỏ chọc chọc cơ thể gầy gò của cục bột, rồi lật đi lật lại vật nhỏ, Cố Đình Thâm nhìn các chỉ số thuộc tính, mức độ no đã lên tới 90, chứng tỏ tối nay Ảnh Nhất ăn cơm đầy đủ.

Về phần những thuộc tính khác, không thể tăng lên nhiều trong thời gian ngắn, Cố Đình Thâm chỉ nhìn thoáng qua vài cái rồi đóng trò chơi, mở WeChat tìm Lệ Hành.

[Cố Đình Thâm: Có đây không?]

Lệ Hành trả lời trong vài giây.

[Cố Đình Thâm: Hỏi cậu một chuyện, làm thế nào để biến một người nói không rõ chữ trở thành ảnh đế?]

Lệ Hành lập tức gọi điện tới.

Cố Đình Thâm nghe máy.

Lại ngoài ý muốn nghe Lệ Hành hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Cố Đình Thâm cười nhẹ: “Trông tôi giống đang nói đùa lắm hả?”

Lệ Hành lập tức nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi phải gặp người đó trước đã.”

“Cũng được.” Cố Đình Thâm không từ chối.

Lệ Hành thân là vị vua không ngai được công nhận trong giới giải trí, có mắt nhìn người rất độc đáo.

Nếu muốn bồi dưỡng Ảnh Nhất thành ảnh đế, phải có sự hỗ trợ của người trong ngành như Lệ Hành mới được.

“Vậy sáng mai tôi tới nha?” Lệ Hành nhẹ giọng hỏi anh.

Cố Đình Thâm lập tức từ chối: “Buổi sáng không được, hôm nay tôi hơi mệt, sáng mai phải nghỉ một chút. Chiều mai cậu hẵng đến.”

Là bạn thân duy nhất của Cố Đình Thâm, Lệ Hành đương nhiên biết rõ chuyện của anh, bao gồm cả chuyện Cố Đình Thâm gặp Omega đến kỳ phát tình ở yến hội bốn ngày trước.

Thậm chí, chuyện Cố Đình Thâm rơi vào kỳ động dục mấy ngày nay, anh ấy cũng mơ hồ đoán được.

“Nếu không khoẻ, sao hôm qua lại lặn lội đi xa thế?”

Cố Đình Thâm nghe vậy, lập tức hứng thú: “Trừ cậu ra, còn ai biết chuyện nữa?”

Lệ Hành bật cười: “Hôm qua cậu gióng trống khua chiêng ra ngoài như thế, cứ như sợ không có ai biết, người có tâm tư đương nhiên sẽ biết tin.”

Anh ấy đang ám chỉ mấy cái đèn không cạn dầu ở nhà họ Cố.

Cố Đình Thâm nghe vậy cũng cười: “Cậu còn nghe nói gì nữa?”

Lệ Hành: “Còn nghe nói cậu ba nhà họ Cố đang chu du trên trời, hôm qua lại đột nhiên hạ phàm đón một tên ngốc về.”

Cố Đình Thâm “Ừm” một tiếng: “Tin tức nhanh nhạy đấy.”

Lệ Hành dừng một chút: “Cậu thật sự đón một tên ngốc về?”

Cố Đình Thâm suy nghĩ: “Trước khi gặp tôi, cậu ấy đúng là rất ngốc.”

Lệ Hành nghe vậy lập tức bật cười: “Khen cậu mấy câu cậu còn tưởng thật, coi mình là thần tiên thật à?”

Cố Đình Thâm cười mà không nói, dù sao ngày mai Lệ Hành đến gặp người ta rồi sẽ biết những gì anh nói đều là thật.

Sáng hôm sau, Cố Đình Thâm nhàn nhã đọc sách thưởng trà.

Ăn trưa xong không lâu, Lệ Hành tới đúng giờ.

Lệ Hành là một sếp tổng bá đạo điển hình, cao 191cm, vai rộng chân dài eo thon, lúc nào cũng mặc tây trang đen cao cấp, hormone Alpha bùng nổ.

Tên này là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối, dù là giữa tiết trời tháng bảy oi bức, anh ấy vẫn chải đầu tỉ mỉ, âu phục cũng không được có chút nếp nhăn nào.

“Mùa hè mà thấy cậu là tôi lại thấy nóng.” Lười biếng dựa lên sofa, Cố Đình Thâm nhìn Lệ Hành đối diện ngồi nghiêm chỉnh, cười trêu ghẹo.

Lệ Hành là một Alpha rất nghiêm khắc với người khác và với chính mình, ngay cả những con chim hoàng yến nhỏ mà anh ấy bao dưỡng, cũng chọn ra từ những quy định khuôn sáo nghiêm ngặt, dự án không đạt tiêu chuẩn lập tức sẽ bị gạch khỏi danh sách ứng tuyển.

Tuy nhiên, từ lúc đi học Lệ Hành đã biết, mấy cái nguyên tắc quy củ đó của anh ấy, trước mặt Cố Đình Thâm đều chẳng là gì.

Bất kể xuất thân hay năng lực, Cố Đình Thâm đều ngang tài ngang sức với anh ấy, tính tình còn lạnh lùng hơn anh ấy, vốn chưa bao giờ coi trọng anh ấy.

Lúc trước cũng là Lệ Hành mặt dày mày dạn mới kết bạn với Cố Đình Thâm, đương nhiên không thể áp dụng được bộ quy tắc tiêu chuẩn kia, ngược lại nhiều lần thỏa hiệp trước mặt Cố Đình Thâm.

Lần này cũng vậy.

Vốn dĩ hôm nay anh ấy họp từ sáng đến tối nhưng khi Cố Đình Thâm triệu tập, chủ tịch Lệ trăm công ngàn việc đã dời cuộc họp đến buổi chiều, tung tăng chạy đến Cảnh Viên giúp anh nhìn người.

“Vậy, người đâu?” Uống xong một ly trà giải nhiệt tự rót, Lệ Hành nhướn mày hỏi Cố Đình Thâm.

Cố Đình Thâm nhẹ giọng gọi một tiếng “Ảnh Nhất”.

Sau đó, Lệ Hành nhìn thấy một người da ngăm đen đứng phía sau Cố Đình Thâm vài bước, người vốn bị anh ấy coi thành vệ sĩ, bước nhanh về phía trước.

Lệ Hành tùy ý liếc hắn một cái, cho rằng Cố Đình Thâm muốn vệ sĩ đi gọi người.

Tuy nhiên, một lúc lâu sau, vệ sĩ vẫn đứng bên cạnh anh ấy không nhúc nhích, Cố Đình Thâm cũng lấy tay chống cằm, mặt mỉm cười nhìn anh ấy.

Bàn tay đang uống trà của Lệ Hành đột nhiên cứng đờ, cuối cùng mới phản ứng lại.

Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, Lệ Hành đứng dậy, cẩn thận nhìn người đàn ông suýt chút nữa bị anh ấy nhận nhầm thành vệ sĩ trước mặt mình từ đầu đến chân.

Càng nhìn, mày nhíu càng sâu, anh ấy càng cảm thấy Cố Đình Thâm không hề nói đùa.

“Cậu chắc chắn không nói đùa đấy chứ?” Anh ấy nghi ngờ hỏi Cố Đình Thâm.

“Chuyện này hôm qua cậu hỏi rồi.” Cố Đình Thâm mỉm cười nhìn anh ấy: “Hơn nữa, cậu ấy chính là người trong lời đồn, là tên ngốc được tôi hạ phàm đón về.”