Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học

Chương 27




Thư hùng song sát... Không đúng, Cá mái chèo và Bạch Tuộc Tinh cuối cùng vẫn quyết định nắm tay nhau đi tung hoành thiên hạ.

Trước khi đi, Cụ Rùa Biển khóc sướt mướt càm ràm dặn dò cả buổi, Thẩm An An không khóc, cô mang từ trong góc ra một vốc ngọc trai đưa cho Cá mái chèo: "Sau khi ra ngoài cậu phải làm người tốt, tuyệt đối đừng đánh nhau, nhất định phải dùng lời nói không được đánh người, làm hỏng đồ nhớ phải bồi thường."

Cá mái chèo có chút cạn lời: "Tôi chỉ ra ngoài mấy ngày rồi trở về thôi."

Thẩm An An: "... Cho dù thế nào, sau khi ra ngoài phải làm người tốt, chị Bạch Tuộc Tinh cũng vậy."

Tám chân của Bạch Tuộc Tinh đồng thời bay lên: "Ôi chao, tiểu cô nương nghịch ngợm yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt con Cá mái chèo ngoại lai này."

Thẩm An An yên tâm cái rắm: "Chăm sóc thì miễn, chị đừng để cậu ấy đánh nhau là được, đúng rồi, bản thân chị cũng không được đánh nhau."

Bạch Tuộc Tinh khẽ cười: "Đánh nhau cái gì, chị cùng lắm là dạy loài người cách làm người thôi."

Thẩm An An: "..."

Chúa đã dạy loài người cách làm người rồi!!!

Sau khi Cá mái chèo và Bạch Tuộc Tinh rời đi, Thẩm An An nhất thời lại không biết nên thay hai người bọn họ lo lắng, hay là thay những người sẽ chọc giận bọn họ lo lắng.

Đến nỗi mà mặc dù cô ngồi trên tảng đá ngầm với Chu Tuỳ Ngộ, nhưng tâm thần luôn bất an.

Ngay cả thịt mà bình thường cô thích ăn, ăn cũng không ngon như bình thường nữa.

Chu Tuỳ Ngộ nhìn cô, cách một lúc lại nhìn cô, trong lòng nghĩ, con Cá mái chèo kia chỉ là không xuất hiện một thời gian thôi, nàng tiên cá nhỏ lại có thể tâm thần bất an cơm nước cũng không thiết, cái này không phải có chút quá lố rồi chứ?

Lẽ nào hai con cá này thật sự đang hẹn hò???

Có lẽ... không đâu?

Nhắc mới nhớ, anh còn không biết giới tính của Cá mái chèo, xem ra lần sau có cơ hội, phải bắt con Cá mái chèo kia lại nghiên cứu một chút.

Cá mái chèo vừa lên bờ vô duyên vô cớ hắt hơi một cái thật to.



Bạch Tuộc Tinh không hiểu, hỏi: "Sao vậy, vừa mới rời khỏi đáy biển liền lạ nước lạ cái rồi?"

Cụm từ "lạ nước lạ cái" này là lúc cô vừa thành niên lên bờ học được từ loài người, bình thường còn không có cơ hội dùng tới, đến hôm nay mới được dùng, Bạch Tuộc Tinh rất vui vẻ, cảm thấy bản thân thật sự có văn hoá, hơn nữa còn hài hước.

Đáng tiếc Cá mái chèo không hiểu khiếu hài hước của cô: "Không có, chỉ cảm thấy chất lượng không khí ở trên bờ không tốt lắm."

Bạch Tuộc Tinh bày ra bộ mặt "Bạn nhỏ, bạn thật sự quá ngây thơ rồi": "Ôi, cái này thì tính là chất lượng không khí không tốt gì chứ, đợi cậu thật sự vào thành phố rồi, liền biết cái gì gọi là chất lượng không khí không tốt."

Cá mái chèo vô duyên vô cớ có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng: "A, như vậy, nếu không... nếu không..."

Bạch Tuộc Tinh duỗi tay ra kéo cậu: "Đừng nếu không nếu không nữa, trong thành phố rất thú vị, chị sẽ đưa cậu đi xem mọi mặt của xã hội. Đúng rồi, cậu có muốn đến tiệm cắt tóc nhuộm màu tóc mới không? Chị thấy đầu cậu bây giờ nhuộm màu đỏ không hợp nữa rồi, nếu không nhuộm màu xanh lá cậu thấy sao?"

Cá mài chèo mặt không cảm xúc nhìn cô: "... Đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, mái tóc đỏ của ông đây là trời sinh, trời sinh..."

Lời còn chưa kịp nói xong, Bạch Tuộc Tinh đã đập vào mái tóc đỏ của cậu: "Ông đây ông đây với ai, không biết lớn nhỏ."

Cá mái chèo: "..."

-

Ngày đầu tiên Cá mái chèo đi, Cụ Rùa Biển liền có một suy nghĩ đó là nhớ cậu, hết sức nhớ cậu.

Bởi vì lúc Cá mái chèo còn ở đây, việc rình rập hay chạy việc vặt đều do Cá mái chèo làm, bây giờ Cá mái chèo đi, những việc này đều đổ lên đầu Cụ Rùa Biển.

Tội nghiệp Cụ Rùa Biển có tuổi rồi, còn phải đi vây xem bọn trẻ hẹn hò.

Nói là vây xem hẹn hò dường như cũng không đúng, bởi vì nàng tiên cá nhỏ cùng với nhà khoa học loài người kia có vẻ như cũng không giống bộ dạng đang hẹn hò.

Rốt cuộc, bạn đã từng thấy qua hai người trẻ tuổi đang hẹn hò nào mà không nói chuyện cũng không anh anh em em?

Nhưng bạn nói bọn họ không nói chuyện với nhau, vậy bong bóng màu hồng bao phủ xung quanh họ là đến từ đâu?

Cụ Rùa Biển cảm thấy bản thân thật sự quá khổ rồi.

Nhất là khi nghĩ tới còn nửa năm nữa là nàng tiên cá nhỏ sẽ thành niên rồi, đợi sau khi cô thành niên, bản thân lại không có lý do gì để ngăn cản cô cùng nhà khoa học loài người kia hẹn hò, ông liền cảm thấy bản thân càng khổ hơn.

Nếu không, dứt khoát nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, tìm cho nàng tiên cá nhỏ một vài đối tượng mới?

Thế là đợi Thẩm An An cùng nhà khoa học loài người kia hẹn hò xong trở về, Cụ Rùa Biển chủ động nói: "Tiểu An à, ông nghe nói loài người có một cách nói, gọi là đừng bao giờ chỉ vì một cái cây mà bỏ cả rừng cây. Cháu lại là một nàng tiên cá nhỏ trân quý, tự nhiên càng không nên vì một nhà khoa học loài người thông thường mà từ bỏ biển cả. Vậy nên cháu nói cho ông biết mẫu người cháu thích, thời gian này ông sẽ giúp cháu để ý một chút, cháu cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn,..."

Thẩm An An cười xán lạn: "Cháu thích anh trai nhà khoa học."

"..."

Cụ Rùa Biển còn muốn khuyên, liền nghe thấy Thẩm An An lại tiếp tục bổ sung nói: "Hoặc là giống như anh ấy, bộ dạng vừa đẹp trai lại biết nấu ăn."

Cụ Rùa Biển: "..."

Đẹp trai hay không thì cái này phụ thuộc vào sở thích của mỗi người, nhưng muốn một người biết nấu ăn như nhà khoa học loài người kia, đừng nói là tìm một người như thế trong vùng viển này, chỉ sợ Cụ Rùa Biển đem tất cả các vùng biển xung quanh tìm một lần, cũng không tìm ra được một người như thế.

Lúc trước đã nói qua, Cụ Rùa Biển là một cụ rùa dưỡng sinh theo hệ Phật.



Ông là Phật thì có Phật, suy nghĩ mọi chuyện sẽ thông thoáng hơn.

Nếu nàng tiên cá nhỏ đã xác định rõ nhà khoa học loài người này, sống chết không đổi, vậy việc cấp bách trước mắt chính là đi xác nhận xem nhà khoa học loài người này rốt cuộc là một người như thế nào, có đáng tin cậy hay không.

Suy cho cùng, người cá muốn yêu đương với con người, thì dung mạo, năng lực, tài chính,... của đối phương đều là thứ yếu, quan trọng nhất là phải xem nhân phẩm của đối phương như thế nào.

Dẫu sao toàn thân nàng tiên cá nhỏ đều quý giá, nước mắt chảy ra đều là ngọc trai, long sa kéo ra là vật phẩm quý báu, đến vảy cá trên người cũng là dược liệu thượng đẳng, nếu nói mai rùa có thể dưỡng âm bổ dương, vậy vảy cá trên người nàng tiên cá có thể chăm sóc sắc đẹp. Nếu không, cái danh hiệu nàng tiên cá này là gọi vô ích sao?

Lúc Cụ Rùa Biển còn nhỏ đã nghe qua lời đồn nàng tiên cá yêu đương với loài người, kết quả bị loài người nhốt trong lồng, mỗi ngày đưa cho cô một hộp đựng, bắt cô phải khóc ra một hộp ngọc trai mới cho cô ăn.

Vậy nên, nếu nàng tiên cá nhỏ thật sự muốn ở cùng với nhà khoa học loài người này, vậy thì trước đó, Cụ Rùa Biển nhất định phải biến thành hình người thay cô kiểm định.

Nghĩ như vậy, ông nhịn không được hỏi Thẩm An An: "Nếu có một ngày ông thay cháu đi thăm dò nhà khoa học loài người kia, cháu hy vọng ông hỏi vấn đề gì nhất?"

Thẩm An An nắm lấy tay của Cụ Rùa Biển, lời lẽ kích động, khẩn thiết nói: "Nhất định phải giúp cháu hỏi tên của anh ấy, tuyệt đối đừng quên."

Cụ Rùa Biển: "...????"

-

Từ sau buổi tối hôm trước nằm mơ kết quả không cẩn thận biến ra đôi chân, khoảng thời gian này Thẩm An An đều vô cùng cẩn thận. Mỗi ngày đều ngoan ngoãn mặc váy dài, sợ ngày nào đó đột nhiên kinh hỷ lại biến thành kinh sợ.

Nhưng một ngày qua đi, hai ngày qua đi, rất nhiều ngày qua đi rồi, đuôi của cô vẫn yên lành trên eo cô, thậm chí khoảng thời gian này đến ngứa cũng không ngứa nữa.

Điều này khiến Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng khiến cô mơ hồ có một chút thất vọng.

Bây giờ, thời tiết trên đảo càng ngày càng nóng, ngày nóng, khẩu vị của Thẩm An An liền không tốt.

Trước đây cũng như vậy, một khi đến mùa hè, cô liền không muốn ăn, đến món thịt kho tàu cô thích ăn nhất, cô cũng chê ngấy.

Bản thân cô biết điều này là bình thường, nhưng Chu Tuỳ Ngộ không biết.

Chu Tuỳ Ngộ chỉ biết từ sau khi Cá mái chèo rời đi, sự ngon miệng của nàng tiên cá nhỏ ngày càng kém đi. Lúc đầu chỉ là thịt không ngon như trước nữa, bây giờ thậm chí đã dần dần biến thành đồ ăn khó nuốt.

Chu Tuỳ Ngộ sâu sắc cảm thấy như này không được, nhưng anh lại không biết nên làm thế nào, rốt cuộc anh cũng không thể biến ra một con Cá mái chèo cho nàng tiên cá nhỏ. Hơn nữa, cho dù có thể biến ra, anh cũng không muốn.

Anh chỉ đành vắt óc suy nghĩ chuẩn bị đồ ăn ngon cho Thẩm An An, thậm chí còn đặc biệt vì lý do này mà trở về một chuyến, học từ mẹ Trần hai món tráng miệng mùa hè.

Một món là chè xoài Hong Kong, một món nữa là bánh pudding sữa.

Đều là những món tráng miệng vô cùng ngon miệng.

Thẩm An An quả nhiên rất thích, đến mức cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy.

Chu Tuỳ Ngộ đã rất lâu chưa thấy bộ dạng vui vẻ vừa ăn vừa vẫy đuôi của cô, vì vậy không khỏi nhìn chằm chằm cái đuôi nhỏ đang vẫy của cô một lúc.

Kết quả đang nhìn, liền nhìn thấy cái đuôi vốn dĩ đang vẫy qua vẫy lại, đột nhiên biến thành một đôi chân.

Bàn chân đó trắng nõn, mu bàn chân hơi cong và mắt cá chân mảnh mai, được làn nước biển màu xanh lam tôn lên, vậy mà có một vẻ đẹp vô cùng không chân thực.



Đến nỗi mà Chu Tuỳ Ngộ theo bản năng giơ tay ra dụi mắt.

Nhưng đợi anh tập trung tinh thần nhìn lại, đôi chân đó vẫn còn.

Hơn nữa, bởi vì trên bề mặt đọng lại những giọt nước, nên ở dưới ánh mặt trời còn có một chút cảm giác sáng long lanh như pha lê.

Gặp quỷ rồi!!!

Chu Tuỳ Ngộ cảm thấy bản thân chắc chắn là gặp quỷ giữa ban ngày rồi.

Thế là anh nghĩ cũng không nghĩ liền duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm một chút.

Thẩm An An ban đầu không phát hiện ra đuôi của mình lại biến thành chân.

Rốt cuộc, loại biến hoá này không có cảm giác thực đặc biệt gì, không đau không ngứa, hơn nữa lúc cô ăn, vốn dĩ sẽ không quá quan tâm đến sự thay đổi của thế giới bên ngoài.

Đợi Chu Tuỳ Ngộ ngốc nghếch nhìn chằm chằm đôi chân của cô nửa ngày, cô mới nhận ra sự biến hoá này.

Cô cũng muốn quan sát một chút phản ứng của Chu Tuỳ Ngộ khi phát hiện đuôi của cô biến thành chân, vì vậy giả vờ như không có gì rồi lén lút quan sát phản ứng của Chu Tuỳ Ngộ.

Kết quả liền nhìn thấy Chu Tuỳ Ngộ duỗi tay ra, nhẹ nhàng gãi vào chân cô.

Những chỗ khác của cô vẫn tốt, chỉ là chân và bàn chân rất ngứa.

Vậy nên bị Chu Tuỳ Ngộ nhẹ nhàng chạm vào như vậy, cô theo bản năng nhấc chân lên.

Chu Tuỳ Ngộ bị đạp xuống biển: "..."

Cái này không phải là vấn đề quan trọng nhất, quan trọng nhất là Chu Tuỳ Ngộ vừa rơi xuống nước, chân của Thẩm An An lại biến trở lại đuôi như cũ.

Chu Tuỳ Ngộ nhìn thấy cái đuôi đang tiếp tục vẫy qua vẫy lại, lại nhìn nàng tiên cá nhỏ đang ngồi trên tảng đá ngầm với khuôn mặt vô tội: "... Anh vừa rồi bị hoa mắt sao?"

Thẩm An An đang ngồi trên tảng đá ngầm kiên cường dùng ánh mắt trả lời: Nếu không thì?