Thật là không biết sống chết.
Hạ Du Du cười lạnh, xách tiểu nữ chính trốn sau lưng mình ra: “Nói với mọi người, tại sao ngươi lại làm người khác bị thương.”
Bởi vì chuyện Hạ Du Du vào núi “chết vì tình”, các thôn dân tụ tập đến cửa thôn đều theo đến đây, một đám người chen chút trong sân nhỏ.
Vốn dĩ Tiểu Yên Nhiên nghe được tiếng trang luận của các thôn dân, còn là nói chuyện bán bọn bé, trong lòng vô cùng căng thẳng, hơn nữa lần đầu tiên bị nhiều người vây xem như vậy, càng luống cuống, lòng bàn tay đang siết chặt đổ đầy mồ hôi, cánh tay hơn phát run.
Bị xách ra ngoài, phản ứng đầu tiên chính là muốn né tránh nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng giây phút đối diện với ánh mắt trong trẻo của Hạ Du Du, cô bé đã bình tĩnh trở lại, trong đầu nghĩ lại những lời mà lúc nãy Hạ Du Du nói với mình...
“Sau khi ra ngoài, vừa khóc vừa lặp lại lời giải thích với ta lúc nãy.”
“Khóc càng thảm càng tốt.”
Khóc như thế nào?
Tiểu Yên Nhiên cắn môi, vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy sự uy hiếp và tàn nhẫn của Triệu thị.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy Triệu thị dùng bao tải trùm lấy đệ đệ, ép buộc cô bé ngoan ngoãn nghe lời, gần như trong phút chốc, vành mắt cô bé đã đỏ lên.
Nước mắt như hạt đậu lộp bộp rơi xuống, lắc đầu như trống lắc, giọng nói thổn thức khàn đặc: “Ta không phải muốn giết người! Là nàng ta chạy vào, lấy bánh ngô dụ dỗ ta, dùng bao bố trùm đệ đệ ta, ép ta đi với nàng ta! Ta không muốn đệ đệ bị cướp đi, cho nên đẩy nàng ta... Nàng ta đánh ta, ta không còn cách nào khác mới đâm nàng ta một nhát...huhuhu...Ta, ta không phải cố ý, ta chỉ không muốn rời xa đệ đệ...”
Tiểu Yên Nhiên gào khóc, ôm chặt đệ đệ.
Đệ đệ bị truyền nhiễm, cũng gào khóc khàn cổ.
Hạ Du Du thấy hai tỷ đệ khóc to như vậy, không nhịn được nhếch mày, xem ra hai đứa nhỏ vẫn là có chút nhận thức.
Tiếng khóc liên tục không ngừng, ai nghe cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Cộng thêm lời Tiểu Yên Nhiên nói, đó không chỉ còn đơn giản là bán con nít nữa rồi.
Dùng bao tải và dây thừng đến nhà bắt trẻ con, sao mà giống trộm vậy?
Trộm trẻ không phải là kẻ lừa đảo sao?!
Kẻ lừa đảo với mẹ mìn khác nhau một trời một vực!
Mẹ mìn là người trung gian giúp thôn dân bán trẻ, đứa trẻ bán đi đâu còn biết thông tin, nhưng kẻ lừa đảo thì sao? Đó là không có nhân tính, súc sinh không bằng heo chó! Bọn trộm trẻ, không nói đến việc ép đứa trẻ và phụ mẫu chia xa, còn khiến trẻ em thành ăn mày đi trộm cắp lừa gạt! Là chuột qua đường thật sự, sự tồn tại người người kêu đánh!
Các thôn dân khiếp sợ, ánh mắt nhìn Triệu thị liền trở nên kỳ lạ...
“Nương tử Hạ gia, lời đứa trẻ nói là thật sao? Ngươi lấy bao tải qua đây bắt đứa trẻ làm gì?”
“Sao mà giả được? Trên đất vẫn còn dây thừng kìa!”
Sắc mặt Triệu thị thay đổi vội vàng giải thích: “Các ngươi đừng tin đứa trẻ đó nói bậy nói bạ, con nhỏ chết tiệt đó là quỷ tinh! Ta lấy bao tải và dây thừng, chỉ là trong nhà hết củi rồi, muốn nhân cơ hội tặng bánh ngô, tiện thể qua đây mượn một chút củi về từ chỗ đại muội thôi!”
Trong nhà có củi hay không, Hạ Đại Sơn biết rất rõ.
Hơn nữa Triệu thị rõ ràng biết đại muội không ở nhà, chạy qua đây mượn củi của ai? Rõ ràng là sắp đặt sẵn kế hoạch, nhân đại muội không ở đây, trộm hai đứa trẻ mang đi bán!