Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 56




Hầu hết tất cả các hoạt động nơi đây đều chịu ảnh hưởng bởi thời tiết.

Ở thời đại chỉ có ô giấy dầu, áo tơi, xe ngựa thì làm gì có ai bằng lòng ra ngoài trong trời mưa rền gió dữ đâu chứ.

Trong mắt Khương Đường, dù buôn bán có tốt hay xấu thì cũng là bình thường, dù sao những sự kiện lớn như vận chuyển đường sông giống dân nuôi tằm đều liên quan mật thiết với thời tiết, làm buôn bán không thể nào không bị ảnh hưởng được.

Chưởng qũy cũng biết điều này, nhưng chỉ có thể đưa cho Lục Cẩm Dao xem sổ sách mà thôi, tất cả những gì nàng ấy thấy là làm ăn thua lỗ.

Mười ngày thì mưa hết bốn ngày, tính cả nhân công với tiền thuê cửa hàng, nếu thời tiết vẫn tiếp tục như thế này thì không thể hoạt động nổi nữa.

Lục Cẩm Dao cúi đầu xem sổ sách, chưởng quỹ đứng bên cạnh thầm run sợ.

Cửa hàng mở từ đầu tháng năm, được hơn một tháng, hai ngày bán bánh quy là doanh thu cao nhất.

Mấy ngày mưa gần đây là buôn bán ế ẩm nhất, hôm qua với hôm kia buôn bán cũng đỡ chút, nhưng kém hơn nhiều so với dự đoán, không biết bán thạch băng có ổn không đây.

Ban đầu chưởng quỹ còn rất phấn khích, cảm thấy có thể kiếm rất nhiều tiền, còn tưởng đâu Cẩm Đường Cư có thể trở thành Ngũ Hương Cư thứ hai, bây giờ chút tâm tư này đã bị mấy trận mưa dập tắt.

Mười ngày làm ăn, sổ sách chỉ có vài tờ mà thôi, Lục Cẩm Dao rất nhanh đã lật xong: “Mấy ngày qua Ngũ Hương Cư buôn bán có tốt không?”

Chưởng quỹ đáp: “Mấy hôm trời mưa không tốt lắm, mấy bữa nay thì tạm được.”

Lục Cẩm Dao đóng sổ sách lại: “Khương Đường, ngươi cảm thấy thế nào?”

Khương Đường nói: “Nô tỳ cảm thấy buôn bán ở đâu cũng vậy, Ngũ Hương Cư không phải vừa mở ra đã buôn may bán đắt, khách đến đầy nhà. Người bán hàng rong bày quán bên ngoài vào ngày mưa còn không bày hàng ra được, Cẩm Đường Cư tốt xấu gì vẫn có thể buôn bán. Ngoại trừ ngày mưa thì nơi đây luôn có thể kiếm ra tiền. Tuy Ngũ Hương Cư bán giá đắt, nhưng bất cứ ai, một khi có tiền đều muốn mua điểm tâm của Ngũ Hương Cư, chứ không phải cửa hàng khác, cửa hàng của chúng ta thắng ở chỗ độc nhất vô nhị.”

Có thể Ngũ Hương Cư tạo được hiệu ứng thương hiệu sớm nhất nên mọi người đều thấy vinh hạnh khi được ăn điểm tâm của Ngũ Hương Cư.

Cẩm Đường Cư mới chỉ khai trương hơn một tháng, tất nhiên không thể đạt tới điều đó.

Lục Cẩm Dao: “Đúng vậy, đôi khi ta cũng sẽ kêu Hoài Hề đến Ngũ Hương Cư mua điểm tâm.”

Nghĩ vậy, nàng ấy bớt sầu đi không ít.

Khương Đường: “Nô tỳ cảm thấy còn một nguyên nhân nữa, chính là cửa hàng chúng ta bán quá ít điểm tâm.”

Người có thói quen ăn các loại bánh đậu xanh đậu đỏ, ăn cái này chỉ có thể tính là nếm thử thức ăn mới mẻ, tuy chỉ duy nhất Cẩm Đường Cư có điểm tâm như vậy, nhưng sau khi nếm thử món mới, họ sẽ lại đi mua bánh đậu xanh đậu đỏ.

Với lại, điểm tâm không thể ăn như cơm.

Mà Lục Cẩm Dao làm việc cẩn thận, trước khi hòa vốn sẽ không mua lượng lớn công thức điểm tâm ở chỗ nàng.

Kế hoạch dựa vào bán công thức để nhanh chóng tích góp tiền chuộc thân của Khương Đường thất bại, việc buôn bán của Cẩm Đường Cư không thể lúc nào cũng ổn định được.

Lục Cẩm Dao cười nhẹ, kỳ vọng của nàng ấy cũng quá cao, nhưng cho dù thế nào, dẫu trong một tháng có mưa nửa tháng thì việc làm ăn của Cẩm Đường Cư vẫn tốt hơn cửa hàng son phấn.

Lục Cẩm Dao nói: “Trương chưởng quỹ không phải lo lắng, càng đừng tự trách, việc làm ăn trong lòng ta hiểu rõ. Trưa nay bắt đầu bán thạch băng, treo thẻ bài lên giá viết là được.”

Không phải nàng ấy muốn kiếm tiền sao, Cẩm Đường Cư mới khai trương có một tháng mà thôi, sau này còn có vô số cơ hội.

Thạch băng có giá hai đồng một chén, các món ăn kèm khác tính thêm tiền.

Lục Cẩm Dao có thể làm ra đá nên thạch băng mát hơn chút so với của Khương Đường làm.

Giữa trưa bắt đầu bán, buổi chiều trời nóng là thời điểm làm ăn tốt nhất, bán thạch băng có thể kéo các mặt hàng khác, cũng là một mũi tên trúng mấy con nhạn.

Vậy thì Cẩm Đường Cư sẽ có năm món, không tính là ít.

Ngày thường Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ ở lại nửa ngày, xem buôn bán như thế nào, chờ ổn thỏa mới về.

Hôm nay nàng ấy dặn dò mọi việc xong là rời đi ngay, buôn bán có chưởng quỹ chăm lo, nàng ấy ở lại đây cũng không thể giúp đỡ gì, ngược lại còn thấy phiền lòng nữa.

Khương Đường với Tinh Tương đi theo nàng ấy trở lại Vĩnh Ninh hầu phủ.

Giữa trưa, Khương Đường với Triệu đại nương cùng nhau nấu bữa trưa, Cố Kiến Châu quay về nên lại nấu sáu món mặn một món canh.

Cố Kiến Châu ăn cơm ở nhà hai ngày, cuối cùng trông khá hơn chút, đến Điền Nam một chuyến khiến hắn gầy đi, nhưng Lục Cẩm Dao tin có thể làm hắn béo lại. Cố Kiến Châu ăn cũng nhiều, buổi trưa hằng ngày không có chút cơm thừa canh cặn nào, gì mà thịt kho tàu, giò hầm, gà nướng, vịt nướng hắn đều thích ăn.

Đôi khi, Lục Cẩm Dao ăn không hết cơm Cố Kiến Châu sẽ ăn sạch hết cả phần của nàng ấy.

Hai ngày nay Cố Kiến Châu ăn uống không tồi, duy chỉ có hôm nay, hắn nhìn đồ ăn hồi lâu không chịu động đũa.

Lục Cẩm Dao gắp một con tôm cho hắn: “Mau ăn đi.”

Sáng nay Cố Kiến Châu đến Hàn Lâm viện, tới gần giữa trưa mới về. Hắn cầm hết sách để ở Hàn Lâm viện về, có cả một sọt đựng mấy thứ linh tinh.

Sau này hắn không phải đến Hàn Lâm viện nữa.

Cố Kiến Châu đưa tay đè lại cổ tay Lục Cẩm Dao: “A Dao, ta có lời muốn nói.”

Lục Cẩm Dao buông đũa xuống, một tay khác đặt lên mu bàn tay Cố Kiến Châu: “Chàng nói đi, là chuyện điều nhiệm đúng không, nhưng chàng phải đi đâu? Là Hộ Bộ hay nơi nào, Thánh Thượng kêu chàng đi trị thủy…”

Trước giờ Cố Kiến Châu chưa bao giờ nói nhảm, nếu hỏi từ sáng thì chính là đã quyết định rồi, chỉ là bên trên chưa hạ chỉ mà thôi.

Chuyện triều đình Lục Cẩm Dao không hỏi nhiều, đối với nàng ấy khi nào Cố Kiến Châu muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói sẽ cứ ậm ừ mãi không nói.

Nhưng nàng ấy thấy tiếc, hắn mới về có ba ngày thôi mà.

Giờ lại phải đi nữa.

Cố Kiến Châu hồi lâu không nói.

Hắn ngồi bên cạnh Lục Cẩm Dao, vẫn mãi kéo tay nàng ấy.

“A Dao, Thánh Thượng điều ta đi Công Bộ, lệnh Công Bộ thượng thư đến Điền Nam trị thủy trước, ta sẽ cùng đi với hắn.”

Hộ Bộ chịu trách nhiệm cứu tế, Công Bộ chịu trách nhiệm đồn điền thủy lợi, Cố Kiến Châu còn tưởng rằng hắn sẽ đến Hộ Bộ, nhưng Cố Kiến Thủy đã nhậm chức ở Hộ Bộ, hai huynh đệ bọn họ không thể cùng tiến vào Hộ Bộ được.

Công Bộ thích hợp với hắn hơn.

Thánh Thượng phái Công Bộ đi Điền Nam tu sửa thủy lợi, mùa lũa định kỳ từ tháng năm đến tháng chín, Cố Kiến Châu ít nhất phải đi đến tháng chín.

Còn chuyện tu sửa thủy lợi, phải đợi tháng năm năm sau khi mùa lũ định kỳ tới mới biết hiệu quả tu sửa như nào.

Lục Cẩm Dao dự sinh vào tháng một, Cố Kiến Châu không biết có được thấy hài tử ra đời không nữa.

Bây giờ hắn căn bản không dám nói khi nào mới có thể trở về, trong lòng càng nhiều vướng bận thì lại càng không nỡ đi.

Thịnh Kinh có phụ mẫu của hắn, có Lục Cẩm Dao, có con.

Hắn không thể tưởng tượng được, lúc trước tại sao Cố Kiến Sơn mới chừng ấy tuổi đã rời khỏi nhà, ra chiến trường chém giết…

Lục Cẩm Dao gật gật đầu: “Mới có mấy ngày, bây giờ phải định cư ở Điền Nam đúng không, không thể giống như lần trước, chàng nhớ thu dọn thêm đồ đạc. Ăn cơm trước đi, không phải mai đi thì không vội.”

Mắt Cố Kiến Châu cay cay: “Ta…”

Ánh mắt Lục Cẩm Dao dịu dàng: “Chàng cái gì mà chàng, không phải sáng nay đã nói rõ rồi sao, ta là nương tử cả chàng, chàng là phu quân của ta, mấy chuyện này không phải đã thương lượng hết rồi sao?”

Chuyện gì Khương Đường cũng biết, nàng làm việc vì nước vì dân không cần hồi báo, công thức như vậy mà nói cho là cho, Lục Cẩm Dao không ngốc đến mức chút chuyện này cũng nhìn không thấu.

Nàng ấy nên học Khương Đường, trên người Khương Đường có rất nhiều phẩm chất người khác nhìn không thấu, hào phóng, dũng cảm, ít so đo.

Cố Kiến Châu: “Ngày kia ta đi.”

Lục Cẩm Dao: “Được, ăn cơm đi.”

Thật ra Cố Kiến Châu muốn nói, kêu Lục Cẩm Dao cùng hắn đến Điền Nam, nhưng hắn đã đi qua Điền Nam, không phồn hoa như Thịnh Kinh, lũ lụt qua đi, khắp nơi hoang vắng.

Lục Cẩm Dao đi với hắn là chịu khổ, huống chi nàng ấy còn đang có thai.

Với lại, phụ mẫu đều ở Thịnh Kinh, hai phu thê họ không thể đều đến Điền Nam, cửa hàng thôn trang cũng đều ở đây, Lục Cẩm Dao không đi được.

Hắn sẽ cố gắng trở về sớm hơn chút.

Sau khi ăn trưa xong, Cố Kiến Châu đến Công Bộ điểm danh.

Lục Cẩm Dao không ngủ trưa, nàng ấy đến chính viện, kể lại chuyện Cố Kiến Châu bị điều đến Công Bộ: “Xưa nay không có ai ở Hàn Lâm Viện hai năm đã được điều đến Công Bộ.”

Cố Kiến Thủy ở đấy bốn năm rồi lại đến Tương Thành ở hai năm mới được đi Hộ Bộ, chức quan còn không bằng Cố Kiến Châu.

Trịnh thị mừng rỡ: “Vậy đúng là Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, cũng may đầu tháng ta có đến Phổ Đà Tự.”

Trịnh thị không biết nói gì cho phải: “Đây là chuyện vui lớn, gia đình chúng ta phải tụ lại một bữa mới được.”

Hai nhi tử đều đã thăng chức, đều có triển vọng, làm sao Trịnh thị không vui mừng cho được. Tuy Cố Kiến Hải là thứ tử nhưng từ nhỏ đã được bà dạy dỗ, cần phải xử lý mọi việc công bằng, vậy cùng nhau ăn mừng thôi.

Thật ra Cố Kiến Hải cũng nên ăn mừng một bữa, nhưng chuyện hắn làm quá không đàng hoàng, vừa nhìn thấy hắn Trịnh thị đã nhớ tới Nguyệt Nương kia, vừa nhớ tới Nguyệt Nương là lại nhớ tới Ngô tiểu nương, trong lòng có thể vui mừng được sao.

Lục Cẩm Dao: “Vẫn là mẫu thân suy xét chu đáo, vậy ngày mai mình tụ lại đi, phía trên hạ điều lệnh, Công Bộ thượng thư phụng chỉ đến Điền Nam trị thủy, tứ gia đi cùng, ngày kia xuất phát.”

Trịnh thị nhìn Lục Cẩm Dao, tươi cười cứng đờ trên khuôn mặt: “Cái gì, con lặp lại lần nữa…”

Lục Cẩm Dao lặp lại những chỗ quan trọng, cuối cùng nói: “Đây là Thánh Thượng coi trọng tứ gia.”

Trịnh thị ôm ngực, người làm phụ mẫu không chỉ hy vọng con trẻ có thể ra sức vì nước, mà càng hy vọng con cái có thể phụng dưỡng phụ mẫu. Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc là không thể tránh khỏi, bà có tổng cộng ba đứa con, chẳng lẽ chỉ có thể giữ một đứa bên cạnh thôi sao.

Lục Cẩm Dao nói: “Tứ gia đến Điền Nam, tức phụ ở nhà chăm lo cho ngài với cha chồng. Chờ phía bên Điền Nam ổn định, tứ gia sẽ lập tức quay về.”

Lục Cẩm Dao đã củng cố tư tưởng rất nhiều cho việc Cố Kiến Châu rời đi, không ngờ người không thể chấp nhận nhất lại là Trịnh thị.

Trịnh thị lại bị bệnh.

Hết chuyện này tới chuyện khác.

Lục Cẩm Dao về Yến Kỷ Đường chỉ mới có một canh giờ, Nam Hương đã đến truyền lời, nói phu nhân phát sốt, bất tỉnh nhân sự trên giường.

Đại phu đã xem qua, nói là hỏa khí công tâm tích tụ trong lòng, còn về vấn đề hỏa đến từ đâu hắn không nói được.

Đại nương tử của các viện đều đến chính viện, một đám người vây quanh ngoài phòng.

Hàn thị chất vấn Lục Cẩm Dao: “Muội đã nói gì với mẫu thân, người đang khỏe mạnh sao tự dưng lại ngã bệnh?”

Lục Cẩm Dao nói: “Tứ gia phải đi Điền Nam trị thủy, nói xong chuyện này mẫu thân kêu ta về đi, sau đó Nam Hương chạy tới.”

Hàn thị khó hiểu hỏi: “Tứ đệ ở Hàn Lâm viện, sao có thể đi trị thủy?”

Trị thủy luôn do Công Bộ quản lý, Cố Kiến Châu là một Hàn Lâm tu soạn, không đi biên sách, đi trị thủy gì chứ!

Chuyện đến nước này, Lục Cẩm Dao không giấu được nữa: “Tứ gia bị điều đến Công Bộ rồi.”

Hàn thị cũng suýt nữa bị hỏa khí công tâm, nàng ta khẽ hé miệng, chỉ vào nha hoàn bên cạnh – Tư Hà nói: “Ra ngoài mời thêm một đại phu tới, làm sao lại bị hỏa khí công tâm, nếu phụ thân về thì ta biết phải giải thích như nào?”

Lục Cẩm Dao: “Đã mời đại phu.”

Nàng ấy đâu phải đại phu, làm sao biết lý do bị hỏa khí công tâm, nhưng Hàn thị nói đúng, người đang yên đang lành lại bị bệnh, Vĩnh Ninh hầu mà về thì đúng thật không thể giải thích nổi.

Ngay cả phía bên Cố Kiến Châu nàng ấy cũng không thể giải thích được.

Việc Trịnh thị bị bệnh là lỗi của Yến Kỉ Đường bọn họ.

Ngày mốt Cố Kiến Châu còn phải đi Điền Nam, Lục Cẩm Dao không biết phải làm sao.

Hàn thị: “Bây giờ không phải lúc tự trách, mời thêm mấy đại phu nữa. Kêu gã sai vặt đi truyền lời cho phía bên phụ thân, chuyện này phiền toái… muội đi về trước đi, đừng để lo quá hóa bệnh ở đây.”

Nếu Lục Cẩm Dao lại xảy ra chuyện gì nữa thì chuyện sẽ thành lỗi của người làm tẩu tử như nàng ta.

Lục Cẩm Dao không nhúc nhích, Vân thị nhỏ giọng khuyên nhủ: “Muội có thai, bây giờ phải lấy đứa trẻ làm trọng, bên chỗ mẫu thân có chúng ta đây mà.”

Lục Cẩm Dao thở dài: “Ta kêu Khương Đường đến đây, mẫu thân bị bệnh e là ăn uống không ngon, Khương Đường ở bên này ta cũng yên tâm hơn chút.”

Vân thị vỗ vỗ cánh tay Lục Cẩm Dao an ủi: “Nếu có tin gì, ta sẽ kêu người báo cho Yến Kỉ Đường ngay.”

Sự việc phát sinh đột ngột, nếu không phải Trịnh đã từng là cao thủ trạch đấu thì Khương Đường còn nghi ngờ có người âm thầm hạ dược.

Khương Đường vội vàng đến chính viện, bọn nha hoàn đều lo lắng sốt ruột.

Lý đại nương với Tôn đại nương đi theo Khương Đường kiểm kê đồ thừa trong phòng bếp nhỏ: “Đầu xuân lại đột nhiên ngã bệnh, không ăn nổi cơm, người gầy một vòng lớn.”

Hai người họ cũng rất vội, làm việc trong phòng bếp nhỏ, là lo cơm nước cho các chủ tử.

Ăn không ngon là lỗi của họ.

Mà phải nói đúng là nhàn quá sinh bệnh, phu nhân cả ngày không phải làm gì, không trúng gió không dầm mưa, đang yên đang lành lại sinh bệnh. Nhìn các nàng đi, có việc gì mà không làm, nhưng vẫn khỏe phây phây, không bệnh không tai.

Nhưng hai người họ chỉ dám nghĩ lời này trong lòng, hay nói thầm, chứ không dám nói với Khương Đường, càng không dám thể hiện suy nghĩ trong lòng ra trên mặt.

Khương Đường nói: “Người bệnh miệng bị đắng, nấu chút cháo trắng đi, luộc thêm hai hột vịt muối, nấu thêm một chồng tôm khô, những món khác không cần đâu. Hầm chút canh nóng, hấp mấy cái màn thầu, phu nhân không ăn cơm nhưng hầu gia về vẫn phải dùng.”