Chiêu Dương công chúa không thích loại người tùy ý làm càn như Hoa Tinh Hà, hắn ta sẽ không thần phục bất luận kẻ nào, trong mắt chỉ có bản thân, Hoa Minh Nhã hay Hoa Thanh Nhã với hắn mà nói, chẳng có gì khác nhau.
Hoa Tinh Hà nghe lời nói không chút khách khí của Chiêu Dương công chúa, ánh mắt đột nhiên phát ra hàn quang. Hắn chắp tay, thu lại thái độ lười nhác kia, nghiêm mặt nói: "Nghe nói Chiêu Dương công chúa mắc bệnh nan y, mỗ* bất tài, nguyện ý thử một lần."
*Mỗ: cách tự xưng khiêm tốn.
Chiêu Dương công chúa nhấc mắt, lãnh đạm nói: "Điều kiện."
"Một thanh chủy thủ." Hoa Tinh Hà mỉm cười nói, "Đây là cựu vật của gia sư, bị Ba Vương xem như cống phẩm mà hiến cho hoàng đế Đại Tấn.
Chiêu Dương công chúa khẽ à một tiếng, đứng dậy nói: "Mời trở về đi."
Nghe xong lời này, sắc mặt Hoa Tinh Hà trầm xuống, hắn đè nén lửa giận trong lòng, đáp: "Chẳng lẽ công chúa không muốn ư?"
Một thanh chủy thủ đổi một mạng, thế nào cũng đều đáng giá. Dựa vào độ sủng ái của Chiêu Dương công chúa, lấy thanh chủy thủ kia từ trong quốc khố rất dễ dàng!
Chiêu Dương công chúa ngáp một cái, nàng tránh câu hỏi của Hoa Tình Hà, lạnh nhạt nói: "Ta mệt rồi." Trong giọng nói rõ ràng tràn ngập ý đuổi khách.
Hoa Tinh Hà thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Chiêu Dương công chúa hồi lâu, mới chắp tay rời đi.
Đến khi Hoa Tinh Hà rời khỏi, Tạ Phù Sơ nhíu mày, nàng nhấp một ngụm trà kìm nén sự muộn phiền trong lòng. Nhưng khi nghe thấy tiếng ho đè nén trầm thấp của Chiêu Dương công chúa, tức giận phút chốc không có chỗ trút. "Chỉ một thanh chủy thủ mà thôi, vì sao?" Nàng hỏi.
Chiêu Dương công chúa nhẹ vuốt chén trà, tránh đi tầm mắt của Tạ Phù Sơ, thấp giọng nói: "Ta không thích bị người uy hiếp."
Tạ Phù Sơ không tin lý do thoái thoác của nàng ấy, sau một hồi trầm mặc, nàng mới nói: "Là 'Triêu Lộ'?" Đây là lễ vật lúc trước Chiêu Dương công chúa tặng cho nàng.
Ánh mắt Chiêu Dương công chúa thoáng qua một tia sáng lạ, im lặng không nói. Tạ Phù Sơ cho rằng đây là ngầm thừa nhận, lạnh giọng nói: "Ta đem 'Triêu Lộ' trả lại cho Hoa Tinh Hà."
"Không cần." Giọng Chiêu Dương công chúa lạnh lùng nói, nhận thấy ngữ điệu bản thân quá mức cứng rắn, nàng lại thở dài một hơi, thả nhẹ giọng nói, "Tặng nàng thì là của nàng. Hoa Tinh Hà chưa chắc có thể chữa khỏi cho ta. Hắn nói đó là di vật của sư phụ hắn, sự tình hẳn không đơn giản như thế. Trên chuôi chủy thủ này có dấu càn khôn."
Tạ Phù Sơ không nói gì.
Chiêu Dương công chúa đứng dậy đi về phía Tạ Phù Sơ, nàng cúi đầu nhìn Tạ Phù Sơ, dịu dàng nói: "Chẳng lẽ nàng không chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ta sao? Trong khoảng thời gian này ta cảm thấy tốt hơn nhiều."
Lòng Tạ Phù Sơ hơi động. Nàng không nắm chắc sẽ hoàn toàn trị khỏi cho Chiêu Dương công chúa, nhưng có mười phần chắc chắn sẽ kéo lại được mạng sống của nàng ấy, nhưng quá trình nhất định sẽ vô cùng phức tạp đau đớn, mà cái giá phải trả cũng sẽ rất đắt. "Ta có thể thử ép độc tố xuống hai chân, nhưng mà nàng sẽ bằng lòng sao?" Tạ Phù Sơ hỏi. Như vậy vẫn có thể xem là một biện pháp, khoảng thời gian này nàng vẫn luôn cân nhắc, nếu Hoa Tinh Hà không có biện pháp, cũng chỉ có thể để nàng đến chữa. Trước hết kéo dài mạng sống, lại chậm rãi tích trữ giá trị tín ngưỡng đổi thuốc.
Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng, ánh mắt lóe sáng. Nàng nói: "Vấn đề này không cần hỏi nhiều, có được không?"
Hoa Thanh Nhã thấy Hoa Tinh Hà nổi giận đùng đùng trở về, lạnh lùng nói: "Đại tế ti đây là đạp phải đinh à?"
Sắc mặt Hoa Tinh Hà âm trầm, một lát sau hắn ta lại nhẹ liếm môi, cười nói: "Công chúa Tấn Quốc, so với vài vị hoàng tử kia lại có ý tứ hơn. Hôn sự của ngài đã được định ra, nhưng Nhĩ Nhã công chúa còn chưa có, chúng ta có thể ở Trường An làm khách một khoảng thời gian." Hắn thấy vẻ mặt Hoa Thanh Nhã không hờn giận, lại nói, "Đây là mệnh lệnh của Ba Vương."
Hoa Nhĩ Nhã vào kinh thành là vì muốn thành hoàng tử phi.
Trong mấy vị hoàng tử Đại Tấn, thái tử và nhị hoàng tử đã có thê thiếp, lục hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, tam hoàng tử tuy có chính phi nhưng đã hoăng thệ, tính ra tam hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đều có thể. Trước khi sứ giả Ba Quốc đến, Minh Đức Đế đã bắt đầu lo liệu cho các hoàng tử. Chẳng qua bởi vì chuyện đặc thù của Chiêu Dương, cho nên gác chuyện hôn sự của nhóm hoàng tử sang một bên.
Trịnh Quý phi không muốn nạp Tạ Phù Phong làm trắc phi cho tam hoàng tử, nhưng cũng không muốn để công chúa Ba Quốc chiếm vị trí chính phi hay trắc phi. Mấy ngày nay bà ta chọc giận thiên tử, cũng may thiên tử không tước quyền lực hậu cung của bà ta, như vậy chuyện hoàng tử phi đương nhiên cũng rơi xuống đầu bà ta.
Mấy bức họa đặt trên bàn, bà ta không biết đã lật qua không biết bao nhiêu lần. "Đưa Ba Quốc công chúa cho Lệnh Thần thế nào?" Minh Đức Đế híp mắt nói.
Trong lòng Trịnh Quý phi cả kinh, bà ta nở một nụ cười cứng ngắc, nói: "Thần nhi lòng đã có nơi thuộc về."
Minh Đức Đế "A" một tiếng, cúi đầu nhìn Trịnh Quý phi, cười nói: "Là cô nương nhà ai? Chính phi của Lệnh Thần hoăng thệ, nó cũng nên bước khỏi việc này, trong phủ không thể không có ai, trẫm vẫn muốn được bế tiểu hoàng tôn sớm một chút." Ngừng một chút, ông lại bất mãn nói, "Nhà lão đại không biết sao lại thế này, một chút động tĩnh cũng không có."
Trịnh Quý phi vốn định nói ra tên Tạ Phù Phong, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt trở về. Trong lòng bà ta lướt qua chọn người ở Trịnh gia, Thôi gia và Vương gia, cuối cùng dần định ra một cái tên cũng không mấy ưa thích, bà ta nói: "Đại cô nương Hoắc gia."
"Nhà Thừa Ân Hầu?" Minh Đức Đế gật gật đầu, rất hài lòng đối với người được chọn này. Thế lực Hoắc gia trong triều cũng không lớn, Thừa Ân Hầu cũng trung thành tận tâm. Vả lại nội tình ở Hoắc gia nhiều năm, cũng sẽ không bôi nhọ hoàng gia. "Vậy Hoắc gia đi." Ông mở miệng nói.
Trịnh Quý phi cười cười, lại nói: "Tứ hoàng tử tính tình hoạt bát, thiếp thấy Ba Quốc công chúa cũng có tính cách này, hai người thật sự xứng đôi."
Minh Đức Đế suy nghĩ một lát, phất tay nói: "Nàng chọn là tốt rồi."
Trịnh Quý phi biết rõ tính tình nhi tử của mình, nghĩ đến hắn sẽ tức giận, da đầu liền run lên. Bà ta chần chừ một hồi, vẫn phái người thông báo cho Lý Lệnh Thần một tiếng, để hắn biết được việc này.
Phủ tam hoàng tử.
Chính phi tam hoàng tử hoăng thệ, nhưng hai vị trắc phi vẫn còn. Hành động của tam hoàng tử các nàng chỉ cần để lại tai mắt, sao lại không rõ ràng? Nhưng có không ít thị thiếp chạy tới trước mặt tam hoàng tử khóc nháo, cuối cùng bị khai trừ hoàng tử phi, lúc này các nàng mới im lặng không lên tiếng nữa. Nhưng trong lòng có chút xem thường Tạ Phù Phong.
Hay cho một tài nữ thanh quý, vậy mà lại làm ra chuyện hạ lưu thế này.
Người trong cung đến đây, Lý Lệnh Thần biết đây là người trong cung mẫu phi mình, cũng không tránh Tạ Phù Phong đang ở trong phủ hôm nay.
Mới trải qua một hồi mây mưa, Tạ Phù Phong sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt như nước mùa xuân, giơ tay nhấc chân lại có thêm vẻ quyến rũ hơn xưa. Nàng ta mềm mại không xương rúc vào trong lòng Lý Lệnh Thần, trong tay còn cầm một múi cam.
"Tam hoàng tử, thánh thượng đã chuẩn bị gả Hoắc gia đại cô nương cho người làm chính phi." Người nọ đưa mắt dò xét Tạ Phù Phong, che đậy vẻ khinh thường trong lòng.
Tin tức này giống như sấm sét đánh tới trên đầu Tạ Phù Phong, nàng ta cả kinh, múi cam trong tay rơi xuống đất. Nàng ta vội vàng đứng dậy khỏi người Lý Lệnh Thần, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lý Lệnh Thần. Dù sao lúc trước tam hoàng tử đồng ý cho nàng ta vị trí chính phi, nàng ta mới bằng lòng giao thân cho tam hoàng tử. Nhưng hiện tại, Hoắc Thanh Châu lại là chuyện gì xảy ra?
Lý Lệnh Thần trông thấy lệ nơi khóe mắt của Tạ Phù Phong, lòng nhói lên, sắt mặt hắn bỗng trầm xuống, vội hỏi: "Việc này là thật sao?"
Người nọ đáp: "Đương nhiên là thật." Trên mặt hắn nở nụ cười, lại nói, "Lời đã truyền xong, nô tì hồi cung trước."
Người vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Lý Lệnh Thần và Tạ Phù Phong.
Tạ Phù Phong nắm góc áo lau nước mắt, im lặng nghẹn ngào. Lý Lệnh Thần thấy thế càng cảm thấy lo lắng không thôi, vội an ủi nói: "Nàng yên tâm, việc này ta nhất định cho nàng một lời giải thích. Hôn sự này ta sẽ từ chối, vị trí chính phi không phải nàng sẽ không là bất kỳ ai khác." Hắn vẫn nhớ rõ tuyên ngôn "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" ở tửu lâu kia. Nhưng hắn hiện tại —-- nụ cười Lý Lệnh Thần hơi cay đắng, giữa đôi mày cũng có thêm mấy phần cô đơn.
Tạ Phù Phong thấp giọng nức nở nói: "Đương nhiên ta tin điện hạ, nhưng thánh thượng tứ hôn, làm sao có thể chống lại?"
Lý Lệnh Thần vội nói: "Nàng đừng vội, không phải vẫn chưa tứ hôn sao? Ta lập tức vào cung một chuyến!" Nói xong, hắn liền gọi quản gia tâm phúc, phân phó, "Sai người đưa Tạ đại cô nương về Hầu phủ, ta vào cung một chuyến."
Người Tạ gia không phải không biết chuyện Tạ Phù Phong và Lý Lệnh Thần, nhưng Lý Lệnh Thần là hoàng tử, Tạ gia cũng đành nhắm một mắt mở một mắt trước chuyện Tạ Phù Phong vào phủ hoàng tử, làm như không biết. Nhưng trong lòng Tạ Phù Sách tựa như lửa đốt, đốt đến vô cùng, hắn hận, nhưng đành bất lực.
Tạ Phù Phong không biết tâm ý Tạ Phù Sách, nàng ta sợ ánh mắt như lang hổ kia của Tạ Phù Sách, tránh được sẽ tránh. Nào nghĩ đến hôm nay không khéo, vừa lúc lại gặp Tạ Phù Sách say khướt ngoài cửa.
"Nhị ca, thật trùng hợp." Tạ Phù Phong kiên trì nói.
Tạ Phù Sách người đầy mùi rượu, hắn nhìn Tạ Phù Phong chăm chú, cười nói: "Đã lâu không gặp muội muội." Làm sao lại trùng hợp, rõ ràng hắn chờ ở nơi này.
"Nhị ca, muội về viện trước." Tạ Phù Phong kích động nói.
Tạ Phù Sách lảo đảo bước theo, hắn nắm lấy cổ tay Tạ Phù Phong, cười khổ nói: "Phù Phong đang trốn tránh nhị ca sao? Tại sao?" Ánh mắt của hắn vô cùng tham lam, lướt tới từng tấc một, yết hầu chuyển động. Tay hắn rất khỏe, kéo Tạ Phù Phong tới đối diện hắn. Bỗng nhiên, tầm mắt hắn trông thấy vết hôn trên cổ Tạ Phù Phong! Hắn như chịu một đòn nghiêm trọng sững sờ tại chỗ, giây lát sau mới lấy lại tinh thần, hung hăng hỏi: "Muội, muội —--"
"Huynh buông muội ra!" Tạ Phù Phong có chút e ngại, ra sức vùng khỏi Tạ Phù Sách.
Tạ Phù Sách bỗng bùng nổ! Hắn đè Tạ Phù Phong lên tường, không quan tâm kề sát tới.
"Tạ Phù Sách! Ngươi điên rồi? Ngươi đang làm gì?" Một tiếng gào giận dữ vang lên.
Tạ Phù Tô nhanh chóng bước lên phía trước, một phen kéo Tạ Phù Sách say khướt, tay đặt trên bội kiếm bên hông, giận dữ không thôi!
Tạ Phù Phong thấy Tạ Phù Tô, lập tức khóc ròng nói: "Đại ca, nhị ca hắn, hắn —--"
Tạ Phù Tô đã sớm bị hành vi cầm thú này làm sợ ngây người! Hắn tức giận đến cả người run rẩy! Hắn không ngờ đệ đệ mình lại bỉ ổi như thế.
Có những người khác ở đây, cuối cùng Tạ Phù Phong cũng bình tĩnh lại. Nàng ta nhìn xung quanh một vòng, vừa vặn trông thấy Tạ Phù Sơ đang khoanh tay đứng một bên, nàng ta há to miệng như bị sét đánh.
Tạ Phù Sơ hồi phủ để lấy thanh chủy thủ kia, lúc ấy quên mang đi. Ở cửa đụng phải Tạ Phù Tô bèn cùng hắn đi vào. Không ngờ sẽ trông thấy trò hay như vậy. Con ngươi của nàng thâm trầm, như đầm nước lạnh lẽo giữa rừng.
Tạ Phù Sách thật sự là một bãi bùn nhão không thể khá được, nhưng cũng là một thanh đao tốt. Tạ Phù Phong muốn tiến vào phủ tam hoàng tử? Nào có chuyện dễ dàng như thế?