Thời gian vội vã trôi, lạnh lẽo dần tan đi.
Tháng hai thảo trường oanh phi*. Minh Đức Đế khăng khăng nam tuần, mệnh thái tử giám quốc, quần thần khuyên can không được. Xa giá xuất kinh.
*Thảo trường oanh phi: hình dung cảnh sắc cuối xuân của Giang Nam (cỏ cây sinh trưởng, chim oanh bay lượn).
Tạ Phù Sơ cũng không biết Chiêu Dương làm thế nào để thuyết phục cha huynh có thể theo xa giá đi về nam, nàng ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc chỉnh tề, hồi sau mới bất đắc dĩ nói: "Thánh thượng tuần du hao tài tốn của, sao nàng không khuyên can?"
Chiêu Dương công chúa cười cười nói: "Đây dù sao cũng là đại sự triều chính, ta không tiện tham dự."
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, đâu chỉ là không tham dự, từ lúc biết được thiên tử tử nam tuần, đã trăm phương nghìn kế muốn đi theo đấy chứ!
Chiêu Dương công chúa cầm tay Tạ Phù Sơ, nàng nói: "Trước đây hỗn loạn mấy trăm năm, lại thêm nạn châu chấu và địa chấn, lương thực Trường An không đủ, cần vận chuyển lương thực từ Lạc Dương. Cho nên tuyến đường vận chuyển lương thực từ phương nam tới Lạc Dương vô cùng trọng yếu."
Tạ Phù Sơ gật đầu, cũng không xen vào việc này nữa. Đi cũng đã đi, những chuyện còn lại sao đến lượt nàng lo lắng? Nàng trộm liếc mắt nhìn Chiêu Dương, trong lòng chẳng hiểu vì sao sinh ra một chút muộn phiền. Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa nàng và Chiêu Dương dường như đã thay đổi, nhưng lại như chẳng có thay đổi gì. Mặc dù ôm ôm ấp ấp không ít, nhưng dạng thân mật này trước kia cũng là như thế. Trừ lần đó ra, không còn gì khác. Nàng vốn định hỏi, nhưng lại không biết nên làm sao nói ra, chỉ có thể xem bản thân là kẻ ngốc, vờ như không biết chuyện gì.
Lần này xuất hành, từ Trường An đến Lạc Dương, lại đi đường thủy thẳng xuống Giang Nam. Vốn các nàng vẫn sẽ đi cùng xa giá thiên tử, nhưng lúc sau khi tới mỗi địa phương, thiên tử đều sẽ dừng lại một lúc. Chiêu Dương công chúa dần mất kiên nhẫn, bèn thỉnh mệnh thiên tử. Thiên tử không còn cách nào, chỉ có thể cho một nhóm người ngựa hộ tống Chiêu Dương công chúa đến Dương châu trước.
Đến khi Chiêu Dương và Tạ Phù Sơ đến Dương châu, đã là gần tháng tư.
Đoàn người Chiêu Dương công chúa cũng không kinh động quan phủ địa phương, mà trực tiếp đến nơi ở đã sắp xếp trước. Từ sớm đã có người đến dọn dẹp, bốn bề sạch sẽ, nhưng lại lạnh lẽo vắng lặng, không có chút không khí khói lửa.
Sạ noãn hoàn hàn*.
*Sạ noãn hoàn hàn: thành ngữ, vừa ấm lại lạnh.
Chiêu Dương công chúa thân thể yếu đuối, mới vừa đến Dương châu cả người đã mỏi mệt, phát sốt nhẹ.
Cũng may Tạ Phù Sơ đã có chuẩn bị, sau khi nàng thi châm cho Chiêu Dương công chúa, mang theo vài phần oán trách nói: "Hà tất phải vội vàng như thế? Lúc đi cũng không có việc gì. Nàng xem xa giá mới rời khỏi Lạc Dương chưa bao lâu."
Chiêu Dương công chúa không trả lời Tạ Phù Sơ, ánh sáng trong mắt lấp lánh, nàng nói: "Y quán đối diện đã sớm được nhượng lại, đã đổi tên thành Bảo Hòa Đường. Nếu nàng thích, tửu lâu ở gần đó cũng sẽ mua lại!"
Tạ Phù Sơ: "..." Đây là muốn chuyển khuôn khổ từ trong kinh đến đây? Nàng nhận khăn ấm trong tay Ỷ Ngọc, vắt nước. Lau mồ hôi trên trán Chiêu Dương, chậm rãi nói: "Mấy ngày nay nàng ở trong phủ đừng hòng ra cửa. Có y quán cũng tốt, vừa lúc đi phối dược liệu, thân thể của nàng không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa."
Chiêu Dương công chúa: "..." Nàng xuất thần một chút, sau hồi lâu mới nhỏ giọng lầm bầm, "Ta vẫn chưa làm gì cả, có chút mệt."
"Nàng còn muốn làm gì?" Tạ Phù Sơ nghe thấy lời oán giận của nàng ấy, vừa tức vừa buồn cười, nàng trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, ra vẻ cả giận nói, "Tiểu công chúa của ta, nếu nàng lại làm loạn nữa, ta sẽ mặc kệ nàng!"
Chiêu Dương công chúa nghe vậy kéo tay áo Tạ Phù Sơ, cười trong trẻo nói: "Ta nào dám?"
Tạ Phù Sơ trừng mắt nhìn, đáp: "Tối nay nàng ngủ một mình đi."
Chiêu Dương công chúa nhíu mày, thấp giọng nói: "Vì sao?"
Tạ Phù Sơ hừ một tiếng nói: "Sợ nàng lây bệnh cho ta." Nói xong cũng không xoay người bước đi mà vẫn hầu hạ vị công chúa này, cho đến khi nàng ấy ngủ.
Đi đường mệt nhọc, lại thêm sinh bệnh, rất nhanh Chiêu Dương công chúa đã chìm trong mộng đẹp.
Tạ Phù Sơ đứng dậy, lén rời khỏi phòng. Nàng cũng không biết sẽ ở lại Dương châu bao lâu, không chắc sức khỏe Chiêu Dương công chúa rốt cuộc sẽ xấu đến mức nào. Bất kể thế nào đều phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. Chuyện dược liệu đều có người an bài, nhưng xe lăn thay thế cho hai chân kia, nàng phải tự vẽ ra bản vẽ. Như thế có thể sớm bắt tay vào làm.
Đến khi Tạ Phù Sơ hoàn chỉnh bản vẽ, đã gần đến giờ dần*. nàng che miệng ngáp một cái quay về phòng.
*Giờ dần: từ 3 - 5 giờ sáng.
Chiêu Dương công chúa cuộn mình trong chăn, nàng sợ quấy rầy mộng đẹp của Chiêu Dương, bèn nằm trên tiểu tháp ở một bên vào giấc.
Tạ Phù Sơ bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, nàng mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm. Tiếng chim ríu rít, gió xuân thổi qua mành, phong cảnh bên ngoài vừa lúc.
Chiêu Dương ngồi bên tiểu tháp, ngón tay quấn lấy một lọn tóc của nàng.
"Nàng thật sự sợ ta lây bệnh cho nàng?" Chiêu Dương khẽ cười nói.
Tạ Phù Sơ kéo tóc mình về, lười biếng lên tiếng: "Đúng vậy." Nàng cũng không định ngồi dậy, vẫn lười biếng vùi mình trên tháp.
"A." Chiêu Dương khẽ a một tiếng, cũng cởi hài và tất lên tháp. Hai tay nàng chống hai bên hông Tạ Phù Sơ, cúi đầu nhìn Tạ Phù Sơ, híp mắt nói, "Không mấy vui vẻ."
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn Chiêu Dương, không tiếp lời nàng, mà chậm rãi nói: "Bộ dạng thế này còn ra thể thống gì?"
"Lại không có người khác, cần gì câu nệ?" Chiêu Dương không chút để tâm nói, nàng cúi đầu hôn lên má Tạ Phù Sơ, lại cười trong trẻo nói, "Dù ta lây bệnh cho nàng, nàng có thể thế nào?"
Tạ Phù Sơ mỉm cười nói: "Không thế nào cả, chẳng qua là từ "có phúc cùng hưởng" thành "thuốc đắng cùng chịu" thôi."
Hai người dính ngấy một trận trên tháp, đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Tạ Phù Sơ sai người mời thợ mộc thợ rèn giỏi nhất trong thành, đưa bản vẽ xe lăn cho bọn họ, bảo bọn họ sớm ngày làm ra thành phẩm.
Nhóm người Chiêu Dương công chúa đến Dương châu vẫn chưa gióng trống khua chiêng, nhưng người có tâm chú ý, thăm dò cũng biết được có quý nhân trong kinh đến đây, chỉ không biết là thân phận gì. Tòa nhà các nàng ở tên là Tuyết Viên, là mảnh đất phồn hoa nhất ở Dương châu. Tuyết Viên này trước đây là lâm viên của quý tộc tiền triều, sau này nhiều lần thay chủ, tới tay một phú thương nào đó ở Dương châu. Phú thương kia năm xưa không may mắc sai lầm, chỉ có thể đưa tòa nhà này rời tay. Sau khi người của Chiêu Dương công chúa mua được nơi này, cũng nhiều lần được người hỏi có bằng lòng chuyển nhượng mảnh đất này không.
"Chủ tử, đây là bái thiếp bên ngoài đưa tới." Dương Khánh đã sớm được phái đến nơi này, tình huống Dương châu hắn đã nói đại khái cho Chiêu Dương công chúa biết, những chuyện còn lại hắn cũng không dám tự chủ trương bèn trình lên toàn bộ bái thiếp. Hắn đại diện cho việc giao thiệp đối ngoại của Tuyết Viên, theo như Chiêu Dương công chúa phân phó, chỉ xưng là người trong kinh tới đây tĩnh dưỡng, vẫn chưa nhắc tới thân phận.
Tạ Phù Sơ nhận thiếp trong tay Dương Khánh, tùy tay lật xem, kinh ngạc nói: "Ngay cả phủ thứ sử* cũng đưa thiếp đến?"
*Thứ sử: chức quan thời phong kiến Trung Quốc, có nhiệm vụ giám sát việc chính trị trong một châu.
Dương Khánh chắp tay, đáp: "Lúc trước công tử thứ sử Dương châu hỏi nô tỳ có bằng lòng chuyển khỏi Tuyết Viên không."
Tạ Phù Sơ hiểu rõ gật đầu, lại nói: "Loại mời cá nhân này không cần phải đi." Nàng nhìn sang Chiêu Dương công chúa, lại nói, "Không lâu sau sẽ có thưởng hoa yến, đi không?"
"Nơi nào cũng không thiếu thưởng hoa yến." Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng nói, "Đến lúc đó hoa đều rụng cả, sao có thể khóc tàn xuân cùng dòng đông lưu vô tình?"
Miệng lưỡi của Chiêu Dương công chúa này —-- Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, hỏi: "Có đi hay không?"
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Đi, đương nhiên phải đi." Các nàng có lẽ sẽ lưu lại Dương châu một khoảng thời gian, vẫn nên giao tiếp cùng người Dương châu. Hơn nữa Dương châu nơi này thích hợp nhàn cư, ngày sau phải trở về rồi, không phải sao?
Khuê tú Dương châu cũng có vòng giao tiếp, hoặc là tiểu thư quan phủ, hoặc là một vài cô nương nhà danh sĩ, còn đệ tử thương nhân, ngoại trừ Vương Thục con gái thủ phủ Vương Kỳ, rất ít người có thể tiến vào. Nói đến Vương Thục kia, cũng là nhờ vào thiên kim thứ sử Tư Mã Uẩn mới có thể tiến vào.
Tạ Phù Sơ bấm đốt ngón tay tính thời gian, xe lăn hẳn phải một khoảng thời gian nữa mới có thể đưa thành phẩm đến, vẫn nên miễn cưỡng tham gia thêm vài hội hoa, để công chúa không phải lưu lại tiếc nuối gì.
"Tư Mã Uẩn là con gái một của Tư Mã Hưu, tính tình tốt hơn các thiên kim khác."
"Khác với thiên kim nhà Duẫn Hữu Đức, trầm mặc ít lời, không thích giao lưu với người khác."
"Cô nương tính tình cao ngạo nhất trong thành Dương châu có lẽ là con gái một của đại nho Khổng Thượng Thanh."
......
Vừa ra đến trước cửa, Dương Khánh lại thao thao bất tuyệt một hồi.
"Nghe từng người một cũng rất thú vị." Chiêu Dương công chúa mỉm cười.
Tạ Phù Sơ chỉ liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, cũng không nói thêm gì.
Đều nói đất bắc dân phong mở mang, lại nhìn Dương châu này, thật ra cũng tương tự. Thời gian trăm năm cũng đủ khôi phục lại từ tình huống suy tàn đổ nát, phồn hoa thịnh cảnh, có thể sánh được với kinh đô.
Tạ Phù Sơ ngồi trên xe ngựa, rũ mắt, đùa nghịch thanh chủy thủ trong tay.
"Nàng đi thưởng hoa yến, mang chủy thủ theo làm chi?" Chiêu Dương kinh ngạc nhìn sang Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ hừ một tiếng, thu hồi chủy thủ, thản nhiên nói: "Nó không giống, thuận tiện nên mang theo."
Chiêu Dương công chúa nghe vậy nhíu mày, nàng kề sát Tạ Phù Sơ nói: "Bởi vì là chủy thủ ta tặng nàng?"
Tay Tạ Phù Sơ run lên, nàng im lặng không lên tiếng quay đầu đi. Gió thổi động mành, hương hoa thoang thoảng từ bên ngoài truyền vào. Tiếng người náo nhiệt trong khu chợ khi xa khi gần.
Một tiếng ngựa hí thật dài, xe ngựa dừng lại.
Tạ Phù Sơ xuống xe trước, lại vươn tay về phía Chiêu Dương công chúa.
Mới tới Dương châu chưa quen thuộc, đập vào mắt đều là những gương mặt mới. Người lui tới cũng không ít, ở bên ngoài viên tử, có mấy gã sai vặt áo xanh dẫn đường.
"Nhị vị cô nương thật lạ mặt, là muội muội nhà ai?" Một cẩm y công tử chắn trên đường, phe phẩy quạt xếp, tự cho là phong lưu tuấn tú.
Tạ Phù Sơ quay đầu lại nhìn Dương Khánh.
Dương Khánh vội vàng tiến lên trước, thấp giọng nói: "Vị này chính là công tử Tư Mã Cảnh Chi nhà thứ sử." Hắn vừa nói xong, Tư Mã Cảnh Chi kia liền cong môi, ồ một tiếng nói: "Dương Khánh, đây là thiên kim nhà chủ tử ngươi sao? Nếu là như thế, các nàng ấy hẳn là ở tại Tuyết Viên."
Lời này nói cứ như hắn mới là chủ nhân của Tuyết Viên, Tạ Phù Sơ nghe có mấy phần khó chịu. Trong mắt Tư Mã Cảnh Chi không có ác ý, nhưng cũng không khiến người ta thoải mái.
"Đại ca, huynh đang làm gì vậy?" Một tiếng quát khẽ truyền tới.
Tư Mã Cảnh Chi run vai, vội vàng quay đầu lại hô một tiếng: "Không có gì." Nói xong xoay người bỏ chạy.
Tạ Phù Sơ nhìn theo hướng âm thanh kia, chỉ thấy hai nữ tử đứng dưới tàng cây cách đó không xa. Người áo trắng kia trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, mà người áo tím còn lại đang ôm một con chồn nhỏ, tươi cười lười biếng.