Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 72: [Càn khôn] Lệnh cấm




Trong hộp ngọc Ân Tinh Diêu đưa tới cũng có một con tiểu trùng, mà người trúng cùng một loại độc như ở Tề châu, lại không lây bệnh cho người khác. Trong thư Ân Tinh Diêu có kèm theo phương thuốc giải độc, Tạ Phù Sơ không cần phải tự mình động thủ nghiên cứu. Thái tử bên kia cũng có thư truyền đến, bọn họ đã tìm được ngọn nguồn —-- hai huynh đệ sau khi nhập kinh buôn bán thì mang bệnh quay về, người bọn họ tiếp xúc rất nhiều, đủ loại hạng người, nhưng quả thật có xuất hiện người của phủ tam hoàng tử.

Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa bèn quyết định xem kẻ nọ như mục tiêu.

Vương Cần là một trong những quản gia của phủ tam hoàng tử, hắn không ít lần làm những chuyện xấu cho tam hoàng tử. Làm những chuyện thế này, trong lòng luôn sẽ chột dạ mấy ngày. Mấy ngày nay phủ tam hoàng tử u ám bao trùm, hắn cũng mang tâm tình phiền muộn, lo sợ bất an theo, sợ đột nhiên tra được đến trên đầu hắn.

Mấy ngày gần đây, trên người hắn không biết vì sao lại nổi bệnh sởi đầy người, cả người khó chịu, đến dược đường sắc thuốc dùng cũng không có hiệu quả, hắn bắt đầu luống cuống, trái lo phải nghĩ vẫn quyết định cầm bạc đi Bảo Hoà Đường. Nói đến cũng khéo, lão thái y ở thái y thự đang ở Bảo Hoà Đường. Hai vị lão đại phu bắt mạch cho Vương Cần, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Thế nào?" Vương Cần lo sợ bất an nói.

Lão đại phu Bảo Hoà Đường nhíu mày nói: "Trước tiên ngươi ở Bảo Hoà Đường ở mấy ngày được không?" Cũng không đợi Vương Cần lên tiếng trả lời, ông ta bèn dặn người đưa Vương Cần đến nội đường không có người ở, khoá cửa lại. Vương Cần hoảng hốt, mơ hồ còn nghe được mấy câu nói như "Mau sắc thuốc uống, đừng để bị nhiễm". Nội tâm hắn hoảng sợ vạn phần, đợi một lát định gõ cửa ra ngoài, nào ngờ lại có người đi vào, nói với hắn: "Chứng bệnh này có lẽ sẽ lây cho người bên ngoài, ngươi phải ở đây mấy ngày." Mấy ngày kế tiếp, bệnh tình Vương Cần ngày càng nghiêm trọng, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, thậm chí thất khiếu đổ máu, toàn bộ đều dựa vào thuốc để duy trì mạng sống.

Việc này của Vương Cần cũng không giấu người nhà của hắn. Đại phu Bảo Hoà Đường chỉ nói: "Chứng bệnh này cực kỳ tương tự quái bệnh ở Tề châu, thập phần hung hiểm, không thể tiếp xúc với người ngoài." Đã nói đến như vậy, người nhà Vương Cần nào dám tới gần? Đành phải truyền lại việc này cho tam hoàng tử.

Tam hoàng tử nghe xong, làm sao có thể không kích động? Nhất là người còn đang bị giam trong Bảo Hoà Đường, nơi đó vốn là địa bàn của Chiêu Dương công chúa, người của hắn đừng hòng xâm nhập.

"Chủ thượng, nếu Vương Cần thật sự bị bệnh kia, người trong phủ —--" Người vừa nói trong lòng đầy bất an.

Lý Lệnh Thần trừng mắt nhìn hắn một cái, cắn răng nói: "Quyết không thể để người bên ngoài biết được việc này là từ phủ tam hoàng tử truyền ra!" Ngừng một chút, hắn lại nói, "Ta đi tìm Hoa Nhĩ Nhã." Hiện giờ giết Vương Cần cũng không giải quyết được việc gì, không bằng để Hoa Nhĩ Nhã nghĩ biện pháp giải loại độc kia. Việc này một khi truyền ra, hắn thật sự sẽ xong đời! Ngay cả Minh Đức Đế cũng không giữ được hắn! Việc Tề châu, những người biết được đều là thân tín của Lý Lệnh Thần, tất cả đều qua tay Vương Cần xử lý, hắn tiếp xúc mấy thương nhân kia, lấy lý do thu mua đồ dùng trong phủ, lén để lại cổ độc. Nhưng hắn muốn phát độc, cũng không thể vào thời khắc này! Có thể nào là ở Tề châu có người chạy trốn tới kinh thành? Hay là Bảo Hoà Đường bên kia cố ý gạt người? Lý Lệnh Thần thảo luận cùng nhóm phụ tá, lại cảm thấy nguyên nhân sau là có thể nhất.

Lý Lệnh Thần không thân thiết với Chiêu Dương. Hắn hầu như chưa từng đặt chân tới phủ Chiêu Dương công chúa. Nhưng nghĩ đến chuyện Vương Cần và Tề châu, hắn không thể không đích thân đi một chuyến. Lúc hắn tới cửa, Chiêu Dương công chúa đang trải giấy Tuyên Thành vẽ tranh trong đình, mà Tạ Phù Sơ lười biếng ngồi một bên đọc sách, lúc hứng thú lại vươn tay phất mấy cánh hoa rơi trên người.

"Hoàng muội thật sự là có hứng thú." Lý Lệnh Thần chắp tay sau lưng, khoé môi nở một nụ cười lãnh đạm, hắn nhìn Chiêu Dương công chúa một lát, lại nói, "Trước tiên phải chúc mừng hai chân hoàng muội có thể khỏi hẳn."

"Tam hoàng huynh sao lại có tâm tình đến phủ của ta?" Chiêu Dương công chúa thu bút, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Thần, ý cười không chạm đáy mắt. Dao Cầm bên cạnh nhanh chóng đến thu dọn bức hoạ cùng bút mực.

"Không vòng vo nữa." Lý Lệnh Thần cười nói, "Vi huynh muốn đòi một người từ hoàng muội."

"A?" Chiêu Dương công chúa nhíu mày.

Lý Lệnh Thần tắt nụ cười, hắn nói: "Vương Cần. Nghe nói hắn ở Bảo Hoà Đường, chẳng qua chút tiểu bệnh này của hắn không cần làm phiền."

Chiêu Dương công chúa ôn hoà cười, nàng nói: "Việc này ta cũng không làm chủ được." Thấy trong mắt Lý Lệnh Thần thoáng qua một tia không hài lòng, nàng lại nói, "Ngày đó người của thái y thự cũng ở đó, ông ấy đã báo cáo phụ hoàng, chứng bệnh của Vương Cần tương tự như ở Tề châu, vì dân chúng Trường An, phụ hoàng đồng ý để hắn ở lại Bảo Hoà Đường chăm sóc."

Lý Lệnh Thần nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi. Lẽ nào Vương Cần thật sự nhiễm bệnh?

"Đúng rồi, hoàng huynh chớ truyền việc này ra ngoài, nếu không trong thành lòng người hoảng sợ, cũng không phải chuyện tốt gì." Chiêu Dương công chúa vừa cười nói.

Lý Lệnh Thần nhìn Chiêu Dương hồi lâu, ánh mắt ngày càng lạnh. Mãi đến khi chuẩn bị rời đi, hắn mới nói: "Chiêu Dương, chúng ta cũng là huynh muội."

Chiêu Dương công chúa chăm chú nhìn Lý Lệnh Thần, nàng thở dài một hơi nói: "Nếu huynh xem ta là muội muội, lúc trước sẽ không có chuyện ở Nguyên Hợp Tự."

Lý Lệnh Thần kinh ngạc, hiển nhiên hắn không ngờ được Chiêu Dương sẽ nói vậy. Hắn đã sớm quên chuyện này. Nhưng người của Trịnh gia đã gánh tội thay, cũng không cần phải lo lắng nữa, hắn lại yên lòng. Nhìn Chiêu Dương thật sâu, phủ công chúa này, hắn không ở lâu hơn được nữa.

"Hắn tới rất đúng lúc." Sau khi người rời đi, Tạ Phù Sơ mới nhẹ nhàng cười nói.

Chuyện Vương Cần, người thái y thự không dám giấu giếm, trực tiếp báo cho Minh Đức Đế. Minh Đức Đế dặn ngự y kia theo dõi, đến khi chứng bệnh của Vương Cần dần giống như chứng bệnh của dân chúng Tề châu, ông ta mới bắt đầu lo sợ, vội triệu tập trọng thần thương nghị. Vì chứng bệnh ở Tề châu, thái tử bên kia đã có phương thuốc thích hợp, quần thần cũng không sốt ruột, chỉ đề nghị phong toả nguồn bệnh, không để Vương Cần tiếp xúc với người ngoài. Chỉ cần bệnh này không lan rộng, tự nhiên có thể ngăn cản hết thảy phát sinh.

Minh Đức Đế vốn đang vui sướng vì đại thắng, giờ phút này lại vì chuyện Vương Cần mà bắt đầu đau đầu, thậm chí muốn triệu hồi thái tử, để hắn đến xử lý việc này. Trịnh quý phi hỏi thăm nội thị biết được Minh Đức Đế mang bệnh nhẹ, vốn định để Lý Lệnh Thần vào cung chăm sóc, lấy được niềm vui của thiên tử. Nào ngờ bà ta vừa mở miệng đã bị Minh Đức Đế gạt bỏ. Minh Đức Đế nghe nói Vương Cần là người phủ tam hoàng tử, vốn không muốn gặp lại tam hoàng tử, thậm chí còn cho người truyền khẩu dụ, không cho người phủ tam hoàng tử tuỳ ý đi lại. Lệnh cấm này khiến cho Lý Lệnh Thần tức giận không ít, nhưng lại không thể làm được gì.

Mấy ngày sau, trên người tam hoàng tử Lý Lệnh Thần cũng bắt đầu nổi mẩn đỏ! Chuyện này không giấu được, lập tức rơi vào trong cung. Trịnh quý phi lòng dạ rối bời, nào ngờ đến bà ta còn chưa hành động gì, đã bị lệnh cấm túc của Minh Đức Đế ngăn lại. Minh Đức Đế nghĩ, chỉ cần không thấy mẹ con bọn họ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ông ta tuỳ ý phái người đến phủ tam hoàng tử thăm khám, còn về những chuyện khác đều do nhị hoàng tử lo liệu.

Nhị hoàng tử tài năng bình thường, cũng không muốn tranh vị trí kia. Ngày thường ở trong triều không có tiếng tăm gì, cũng không được thiên tử sủng ái, nào ngờ đến việc vặt như vậy lại rơi vào đầu hắn? Nhưng lại không thể từ chối.

"Hay là đi Bảo Hoà Đường xin ít dược?" Nhị hoàng tử phi lo lắng nói. Nghe nói Vương Cần ở tại Bảo Hoà Đường, y giả Bảo Hoà Đường có năng lực như vậy, chắc hẳn sẽ có biện pháp.

Nhị hoàng tử có chút buồn bực. Lời nói của các phụ tá trong phủ còn quanh quẩn bên tai. Hiện giờ tam hoàng tử bị nhốt trong phủ hoàng tử không thể ra ngoài, đó là một cơ hội tốt. Nhưng nếu tranh, có thể tranh được cái gì? Việc này làm không tốt, hắn sợ không cẩn thận sẽ mất cả mạng sống của bản thân, hắn cũng không có mệnh tốt như thái tử!

Trong phủ tam hoàng tử lúc này loạn thành một đám.

Lý Lệnh Thần hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sẽ bị nhiễm chứng bệnh này, lúc trên người nổi mẩn đỏ, hắn đã sai người đi tìm Hoa Nhĩ Nhã.

"Đây là có chuyện gì! Không phải ngươi không xử lý sạch sẽ chứ?!" Lý Lệnh Thần vừa tức vừa gấp, thấy Hoa Nhĩ Nhã cách hắn rất xa, hắn tức giận quát, "Thuốc đâu?!" Hắn cũng không thể vì việc này mà bị nhốt trong phủ hoàng tử. Trước khi người thái y thự bên kia xác nhận hắn mắc chứng bệnh này, hắn phải trị khỏi bệnh.

Hoa Nhĩ Nhã lạnh lùng nhìn Lý Lệnh Thần, ánh mắt nàng ta như ánh trăng lạnh lẽo. Tiểu trùng nàng ta dưỡng ra nàng ta biết giải thế nào, nhưng những loại khác thì chưa chắc. Nàng ta không tinh thông vu y như quốc sư, chỉ hiểu biết sơ lược mà thôi. Trông thấy Lý Lệnh Thần như con sư tử tức giận, nàng ta chậm rãi nói: "Thuốc giải đương nhiên có, nhưng không phải trong thời gian ngắn có thể làm ra được, tam hoàng tử ngài đành phải chịu thiệt một lúc rồi."

Lý Lệnh Thần tức giận không ít, nhưng biết Hoa Nhĩ Nhã vốn không chịu sự uy hiếp của hắn. Hắn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng hạ thấp tư thái, mềm giọng nói: "Nàng là chính phi của ta, vinh nhục của ta đều liên quan tới nàng, nếu ta lên ngôi vua, nàng chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!"

Hoa Nhĩ Nhã cười cười, nàng ta làm sao không biết dã tâm của Lý Lệnh Thần, nhưng lấy bản lĩnh của hắn, có thể có một ngày như vậy sao? Nàng ta lạnh nhạt nói: "Nếu không có chuyện gì khác, ta trở về đây. Nếu ngươi thiếu người chăm sóc, ta thấy Tạ đại cô nương rất tốt."

"Ngươi —--" Lý Lệnh Thần chỉ vào Hoa Nhĩ Nhã nói không nên lời, mẩn đỏ cả người cực kỳ khó chịu, hắn hận không thể lấy đao chém Hoa Nhĩ Nhã, nhưng thật sự hắn chỉ có thể nhẫn nhịn thêm lần nữa.

Hoa Nhĩ Nhã không thích Lý Lệnh Thần, nhưng không thể không thừa nhận những lời nói của hắn vô cùng có lý, người ngoài nhìn vào, phu thê bọn họ là một thể. Việc Tề châu nàng ta có nhúng tay vào, nàng ta không tin thái tử sẽ bỏ qua cho mình. Nàng ta khai một phương thuốc, nhưng mấy ngày sau đó, Lý Lệnh Thần cũng không chuyển biến tốt, ngược lại bắt đầu xuất huyết. Mà bên kia, nhị hoàng tử cũng không thể kéo dài thêm nữa, không tình nguyện mà dẫn người thái y thự tiến vào phủ tam hoàng tử chữa bệnh cho tam hoàng tử. Trong số nhiều y sĩ ở đây, có mấy người là từ Tề châu triệu hồi tới, sau khi bọn họ xem qua Lý Lệnh Thần, nhất trí cho rằng chứng bệnh này cùng với ở Tề châu giống nhau như đúc, hơn nữa lại hung hiểm hơn. Lời này làm mọi người vô cùng sợ hãi. Tuy rằng lệnh cưỡng chế của Minh Đức Đế không được truyền ra ngoài, nhưng loại chuyện này sao có thể che giấu được? Rất nhiều người biết trong phủ tam hoàng tử có quái bệnh, nhất thời mỗi người cảm thấy bất an, còn có không ít người thu thập hành lý rời khỏi kinh thành.

Dần dà, lời đồn đãi bay đầy trời, ngay cả những lời "thiên tử thất đức, tai hoạ liên miên" cũng truyền ra.

Minh Đức Đế vốn muốn cho đạo sĩ cầu bình an, nhưng vì việc của Khấu Huyền Chân, quần thần cũng bất mãn, tới tấp dâng thư, Minh Đức Đế chỉ có thể từ bỏ, cũng hạ "Tội kỷ chiếu" viết người có tội là một mình ông ta.