Xuyên Thành Nữ Phụ Cuồng Si Nam Chính

Chương 16




Tôi đã bị lãng phí trong thế giới nhỏ bé, và tôi không thể tìm ra cách nào khác để

thoát ra khỏi thế giới nhỏ này.

Trong nháy mắt, đã đến kỳ thi giữa kỳ.

Sau khi làm xong bài kiểm tra, tôi ra khỏi phòng thi thì thấy Phí Chí Thanh đang ngồi dưới tòa nhà giảng đường.

Anh ấy đứng quay lưng về phía tôi, mang chiếc cặp màu đen trên vai, ngồi trên bậc thềm dưới tòa nhà.

Tôi đi lại và hỏi: "Phí Chí Thanh, sao cậu lại ngồi ở đây vậy?"

Phí Chí Thanh với vẻ mặt đáng thương: "Tớ vừa mới té ngã lúc đi xuống cầu thang, chân hơi đau tí thôi."

Tôi nhăn mày, quan sát anh.

Anh vươn tay ra, cười, tia nắng mờ ảo ló thông qua cành lá, rải ra những tia sáng nhỏ lên khuôn mặt anh ấy: "Kéo tớ lên đi."

"Muốn nắm tay tớ?"

Đôi mắt của Phí Chí Thanh mang trong mình ánh sáng, bàn tay đó đang buông thõng như thế này, với lòng bàn tay hướng lên trên, kiên nhẫn chờ đợi tôi.

Tôi do dự, không biết anh có đang trêu chọc tôi hay không.

Mặc dù trông có vẻ giả, nhưng nếu anh ấy thực sự ngã thì sao.

Tôi từ từ rút tay ra khỏi túi áo đồng phục học sinh.

Anh cong ngón tay, thu tay lại, đứng dậy một cách nhanh nhẹn, đôi răng nanh đáng yêu lộ ra: "Okay, đùa đủ

rồi."

Tôi đen mặt: "Cậu thật quá đáng."

Anh cười: "Ai là người quá đáng.

Sau đêm đó, tớ nghĩ cậu nên cho tớ một câu trả lời,

 nhưng trì hoãn mãi tới hôm nay. Nếu tớ không nhắc, cậu cứ như đã quên, hoặc nói cách khác, cậu thực sự đã quên."

Tôi đơ ra một lúc, tim đập thình thịch.

Có phải anh ấy đang nói về lời tỏ tình của mình vào đêm sinh nhật?

"Cậu còn nhớ à?"

Phí Chí Thanh cười: "An Lạc ạ, tôi đã không uống thuốc mất trí, vẫn còn nhớ rất rõ."

Tưởng rằng chúng tôi cùng ngầm hiểu đừng đề cập đến việc đó, thì chuyện ấy sẽ qua đi.

Tôi không biết phải trả lời anh thế nào.

Tôi bắt đầu nói lộn xộn: "Tớ... cậu... hay là không cần nữa đi."

"Thế thì tớ sẽ thẳng thắn hơn."

Phí Chí Thanh lại một lần nữa giơ tay ra trước mặt tôi, ngón tay trắng trẻo và thon dài, khớp xương nổi bật, như một viên ngọc trên tay, đang chờ tôi.

Và lúc này, Phí Chí Thanh trong mắt tràn ngập mảnh vụn ánh sáng, tất cả ánh sáng đều có nguồn gốc của nó, răng nanh lại lộ ra:

"Lần trước tớ uống say, cho nên nói không tính, vừa rồi là trêu chọc cậu, cho nên không tính, hiện tại tớ nghiêm túc hỏi cậu..."

Tại sao.

Trái tim tôi đập mạnh không kiềm chế được.



Anh nhếch môi nhẹ nhàng, toàn bộ người trở nên rạng rỡ sống động, giọng nói trong sáng: "Cậu có muốn nắm tay tớ không?"

Tôi không dám.

Đây thật sự là một cuộc đánh cược lớn.

Cược rằng anh không hắc hóa giam giữ mình, cược rằng anh có thể thoát khỏi cốt truyện gốc.

Cược rằng tính cách anh tốt đẹp và rộng lượng.

Chỉ cần sai sót một chút, toàn bộ trận đấu sẽ thất bại.

Và hơn nữa, tôi phải suy nghĩ về cách về nhà, làm sao tôi có thể phát triển tình cảm với một nhân vật trong sách giấy.

Tôi suy nghĩ về cách tế nhị từ chối anh, từ chối một cách lịch sự, tôi cảm thấy không... tốt cho lắm.

Tuy nhiên, trước khi tôi nghĩ ra lời, Phí Chí Thanh cảm nhận được sự do dự trong ánh mắt của tôi, cười và nói: "Không sao, cậu có quyền từ chối, cậu có sự lựa chọn."

"Ồ," tôi khó khăn nói, “thế thì tớ nói không với cậu.”

Phí Chí Thanh rút tay lại, hai tay nhét vào túi đồng phục học sinh, nói: "Được rồi."

Tôi không nói gì.

Anh cũng không nói gì.

Một cảm giác khó xử bất ngờ xuất hiện.

Một lúc sau, "An Lạc."

"Hả?"

"Mời tớ ăn lẩu được không?"

Tôi sững sờ nhìn Phí Chí Thanh.

Phí Chí Thanh

cười xòe hai tay: "Thật đáng thương, vừa rồi bị cự tuyệt."

Tôi: "......"

Rất hay.

Bầu không khí ngượng ngùng lập tức bị phá vỡ.

Tôi lại từ chối: “Chưa đến mùa đông.”

"Tớ muốn ăn."

D

......

Tôi thực sự không thể cưỡng lại Phí Chí Thanh vì vậy tôi đã đi ăn lẩu với anh vào buổi trưa.

Trong không khí nóng nực, cả hai chúng tôi ăn uống vui vẻ.

Phí Chí Thanh

đứng dậy, rót cho tôi một ly nước và nói: "An Lạc, cậu có tin tớ không?"

Tôi cắn miếng khoai tây chiên và trả lời mơ hồ: "Không."

"Cậu cảnh giác tớ."

So với trước đây, sự cảnh giác của tôi đối với Phí Chí Thanh đã giảm đi rất nhiều.



Anh ngồi lại, cười nói: "Kỳ thật cậu cũng không cần đề phòng tớ."

Tôi tập trung ăn uống, chiếu lệ đáp: "Ờ."

“Cậu xem, tớ chưa từng tiết lộ cậu không phải An Lạc thật sự.” Trong giọng nói của anh lộ ra ý cười.

Lời vừa dứt, tôi đột nhiên mắc nghẹn, ho sặc sụa.

Phí Chí Thanh

rót cho tôi một ly nước khác và vỗ nhẹ vào lưng tôi để trấn an.

Quá sợ hãi.

Tôi hoảng sợ đến mức không thể hoảng loạn được nữa: "Tớ không hiểu, cậu đang nói nhảm cái gì vậy, tôi là An Lạc."

Phí Chí Thanh nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm tỉnh táo và bình thản, như có thể dễ dàng đọc được tôi.

Anh không vội ngắt lời tôi, chỉ để tôi tự vệ một cách mạnh mẽ.

Nhìn vào vẻ mặt trầm tĩnh của Chí Thanh, tôi càng cảm thấy lo lắng: "....Tôi là An Lạc".

Phí Chí Thanh nhún vai: "Không cần sợ như vậy."

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào Phí Chí Thanh.

Thật không ngờ rằng, tôi hoàn toàn không giống nhân vật phụ, liệu tôi đã lộ bề ngoài khi nào.

Chớp mắt, tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình.

"Tớ biết điều đó ngay từ giây phút đầu tiên tớ nhìn thấy cậu."

Phí Chí Thanh thẳng thừng nói: "Cậu không phải cô ấy."

Tôi cảm thấy không thể tin được, chỉ mới bắt đầu đã bại lộ.

Tôi ngẩng đầu: "Sao lại thế?"

Phí Chí Thanh cười khẽ: "Đó là một dạng trực giác."

Tôi tê liệt.

Đây chính là bàn tay vàng chỉ có nam chính mới sở hữu được.

Tiếng ồn ào xung quanh, nồi lẩu kêu rớt rớt với hơi nóng bốc lên, ngay cả ly Coca-Cola của tôi cũng vọng lên tiếng bọt.

Phí Chí Thanh ngồi đối diện tôi, không hề bị chi phối bởi âm thanh xung quanh, lờ mờ trong ánh mắt và giọng điệu có chút quyến rũ: "An Lạc, cậu có thể tin tớ, tớ không có ý đồ xấu với cậu."

Tôi nhìn anh, trái tim tôi bắt đầu dao động.

Tôi ổn định tinh thần: “Mau ăn đi.”

Phí Chí Thanh lười biếng tựa vào tựa ghế, hoàn toàn không bị lọt vào bẫy: "An Lạc, cậu thật biết chuyển chủ đề mà."

Tôi ăn một mình, thúc đẩy Phí Chí Thanh: "Phí Chí Thanh, tập trung ăn đi."

Chúng tôi không đề cập đến chủ đề đó nữa.

Sau khi ăn xong nồi lẩu, tôi chuẩn bị đi thanh toán.

Phí Chí Thành ngồi đối diện, lắc lắc điện thoại di động của mình và nói: "Đi thôi, tôi đã thanh toán rồi."

"Không phải là tôi trả sao?"

Phí Chí Thanh đeo cặp sách lên và nở một nụ cười: "Vậy thì đợi lần sau."