Vài ngày trôi qua bình yên.
Cũng không biết còn có thể trì hoãn bao lâu nữa.
Tôi im lặng thở dài một hơi, nhớ ra Phí Chí Thanh bảo tôi lên sân thượng, nói là chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
Nghĩ đến anh ấy, tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện nhiệm vụ, tôi cũng không biết làm thế nào để đối mặt với anh, anh dường như nhận thấy được sự chán nản của tôi, luôn cẩn thận quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi đi lên sân thượng.
Sân thượng
trống không, thiếu niên hai tay dựa vào lan can, tùy ý ngồi ở trên lan can, sau lưng là trời cao, gió không tự chủ thổi tung mái tóc đen của anh.
Tôi nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy tư thế ngồi này.
Quá nguy hiểm.
"Phí Chí Thanh, đừng ngồi trên đó!"
Phí Chí Thanh
cười với chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu và hơi cao giọng cuối câu: "An Lạc, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận bất ngờ chưa?"
Anh từ trong túi lấy ra một cái máy bay giấy, nhẹ nhàng ném về phía tôi.
Máy bay giấy cưỡi theo gió, run rẩy rơi xuống, giống như một con chim bị gãy cánh, rơi xuống bên cạnh chân tôi.
Máy bay giấy?
Tôi nhặt lên, không biết anh mua thuốc gì trong hồ lô.
"An Lạc," Phí Chí Thanh
cụp mi mắt, khóe môi vẫn cong lên, "Cậu luôn giấu tớ một chuyện."
Anh dừng một chút, nâng mí mắt lên, một màu đen lặng lẽ rơi vào mắt anh.
Tôi nhíu mày, chỉ cảm thấy có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Phí Chí Thanh
khóe môi ngẩng lên: "Bất quá chuyện của tớ, tớ cũng không có ý định giấu diếm cậu."
Anh cố ý nói chậm lại, nhìn chiếc máy bay giấy trong tay tôi: “Tớ muốn nói cho cậu biết điều này có ý nghĩa gì.”
Tôi theo ánh mắt của anh, nhìn về phía chiếc máy bay giấy trong tay.
"Không định mở quà xem sao?"
Tôi đột nhiên không dám.
"An Lạc, mở ra xem đi."
Anh ấy quyến rũ tôi từng chút một.
Tôi vẫn mở chiếc máy bay giấy này, tờ giấy này là trang sổ ghi chép của anh, tôi từng thấy qua.
Chữ viết tay đẹp và mạnh mẽ.
Cái chết không phải là kết thúc.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Tôi càng ngày càng cảm thấy những chuyện tiếp theo sẽ vô cùng đáng sợ.
Phí Chí Thanh
cười nhìn về phía tôi, màu đen u uất trong mắt anh ta thật
phóng đãng và điên cuồng.
"Sẵn sàng chưa?"
Thân thể anh hơi nghiêng về phía sau.
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng chạy qua.
"Biểu diễn."
Anh dừng lại, mỉm cười bất cần.
"Bắt đầu."
Nói xong, lúc tôi còn chưa có phản ứng, anh đã buông tay chống trên lan can, cười nhìn về phía tôi,giống như hạt châu bị đứt, ngã về phía sau.
Trong một khoảnh khắc, não tôi trống rỗng.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi lao đến lan can và hét lên: "Phí Chí Thanh!"
Tôi thậm chí còn không chạm vào gấu áo của anh ấy.
......
Phòng yên tĩnh.
Tôi giật mình tỉnh dậy và nói: "Phí Chí Thanh!"
Tim tôi đập loạn xạ, và tôi vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mọi chi tiết về cú ngã từ sân thượng của anh ấy.
Đôi môi đỏ mọng rung rinh, nụ cười phóng đãng,không sợ hãi rơi xuống.
"Ở đây.",Có người ở một bên, uể oải đáp.
Tôi sửng sốt, nước mắt dâng lên, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Phí Chí Thanh, cậu không sao, tốt quá. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tôi cảm thấy quá huyền ảo.
Một Phí Chí Thanh nguyên vẹn đang ngồi ở mép giường, và anh ấy mỉm cười với tôi.
Tôi tự hỏi liệu mọi thứ về việc rơi khỏi tòa nhà chỉ là một giấc mơ.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng phát hiện ra những điều kỳ lạ.
Ví dụ, tôi không ở trong phòng của tôi.
Một ví dụ khác là tại sao tay trái của tôi bị còng và còng vào đầu giường.
“Đây là?” Tôi mở to mắt, không thể tin nhìn Phí Chí Thanh, “Cậu làm gì vậy?”
Tôi lại nhìn bốn phía, chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng phát ra những âm thanh "tích tắc tích tắc" đều đặn, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là phòng của nam chính.
Trong cuốn sách gốc, "Cô ấy bị cầm tù, âm thanh đung đưa của chiếc đồng hồ quả lắc treo tường vang bên tai cô ấy."
Nhưng mà, "cô ấy" trong nguyên tác nói là Lâm Minh Tịch, giờ phút này lại biến thành tôi.
Tại sao lại như vậy.
Phí Chí Thanh cười khẽ, trong phòng yên tĩnh có thể nghe rõ ràng, anh nói: "An Lạc, cậu
yên tâm, tôi sẽ trả lời từng câu hỏi của cậu."
"Bất quá, " Phí Chí Thanh một tay ấn chăn, nhích lại gần, "Cậu trước tiên giúp tôi trả lời mấy vấn đề."
Tôi hơi nghiêng người về phía sau, tránh ánh mắt quá sắc bén của anh.
Tại sao tôi lại sợ anh ấy đặt câu hỏi như vậy?
Anh cười cười, chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lại còn nhìn về phía tôi: "Đây là một thế giới giả tạo, đúng không?"
Tôi vô thức nắm lấy chiếc chăn trong tay, năm ngón tay bấu sâu vào.
Câu hỏi đầu tiên bắt đầu làm tôi mất đi chức năng ngôn ngữ.
Chí Thanh rút tay lại, sau đó chỉ tay vào tôi: "Cậu không thuộc về thế giới này, phải không?"
Tôi không thể nói được gì.
Anh ấy cười, nghiêng đầu: "Cậu biết tất cả những gì đã xảy ra với tôi?"
Tôi nắm chặt chăn hơn nữa.
"Không đúng," anh hơi nhíu mày, sửa lại: "Là những gì diễn ra từ lúc học lớp 11 đến lúc học lớp 12."
Quá kỳ lạ.
Làm sao anh ấy biết tất cả những điều đó.
"Hãy nói đi," Phí Chí Thanh nở một nụ cười nhẹ nhàng, "trả lời tôi."
Lại đến lần nữa.
Loại ánh mắt đó.
Giống như một người thợ săn nhàn nhã nhìn con mồi sắp chết của mình.
"Tôi... không biết."
Tôi đã shock.
"Cậu biết,"anh mỉm cười, và chạm nhẹ vào má tôi bằng bàn tay lạnh giá, “nhưng tôi không cần câu trả lời của cậu.”
Chí Thanh rũ mắt xuống và mỉm cười: "Bây giờ, đến lượt tôi trả lời rồi. Cậu không biết rằng trước khi có ý thức của mình, tôi đã sống qua bao nhiêu vòng lặp, chết vào ngày đó hết lần này đến lần khác."
Tôi hiểu ngay anh ấy nói về ngày đó.
Ngày anh ấy bị nữ chính giết chết trong quyển sách gốc.
Anh nhướng mắt nhìn tôi: "Tôi biết hơn cả cậu
về những chuyện trong vòng lặp ấy."
Tôi trở nên hoàn toàn ngơ ngác.
"Cậu rõ ràng nói, cậu biết Yên Tư Cẩn nói cho cậu chuyện sau đó."
Chí Thanh cong môi, như muốn cười nhạo tôi thật dễ dàng: "Nếu không, làm sao có thể giữ cậu ở lại đây?"
"Vậy chết đi không phải là điểm dừng?"
Anh ấy nói nhẹ nhàng: "Tôi đã nhận ra rằng cái chết không kết thúc vòng lặp này, tôi sống trong hai năm đó mãi mãi."
"Nhưng," Chí Thanh cười vui vẻ, "theo một nghĩa khác, tôi không thể chết."
Tôi nhìn vào cậu thiếu niên đang cười tươi, chỉ thấy nó kỳ quái đến cực điểm.
Rất nhiều điều chưa hiểu đã có câu trả lời.
Tôi bắt đầu xác minh suy nghĩ của mình: "Vì cậu quá quen thuộc với thế giới này, nên ngay khi nhìn thấy tôi lần đầu, cậu đã biết rằng tôi không đến từ đây."
"Cậu thật thông minh," anh ấy khen.
“Cậu bảo tôi mang cậu đi,” tôi khó khăn nói, “Cho nên, cậu vẫn luôn muốn lợi dụng tôi để mang cậu rời khỏi thế giới này.”
Chí Thanh nắm chặt cổ tay đang cố gắng chống trả của tôi, ánh mắt mờ mịt: "Trước đó tôi nghĩ vậy. Nhưng sau này, tôi nhận ra có vẻ như cậu cũng không thể thoát khỏi đây, chưa nói gì đưa tôi theo. Sau hết, có thể dành thời gian cùng tôi và cũng không có gì sai cả. Dù sao, cậu cũng là đồng hạng của tôi."
Đồng hạng.
Thật đáng sợ.
Tôi là người duy nhất giống anh, không bị thế giới nhỏ điều khiển.
Ngón tay dài của anh ấy chỉ vào chiếc còng tay, nhẹ nhàng thở dài: "Ban đầu, tôi không muốn phải làm điều này. Nhưng cậu dạo gần đây thì tránh xa tôi."
Tôi nhíu mày vì tay bị còng tay nắm chặt, cảm giác đau đớn.
"Tôi đoán, cậu đang lên kế hoạch một vụ giả chết," Chí Thanh nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt tối tăm, "rồi rời khỏi đây hoàn toàn."
Tôi không biết anh ấy nghĩ như thế nào, những tai nạn gần đây, rõ ràng đều là cảnh báo của thế giới nhỏ.
"Nhưng, tôi sẽ không để cậu có cơ hội đó nữa," anh ấy cười nhẹ, "nếu tôi không thể thoát, cậu cũng không thể thoát được."
Một tên điên.
Anh chính là một kẻ điên cuồng.
Cuối cùng tôi biết tại sao thế giới nhỏ lại phải ra lệnh tiêu diệt hành động của nam chính.
Chí Thanh hoàn toàn như một vật chưa hoàn thiện, tỉnh lại, thấu hiểu bản chất của thế giới này mà thế giới nhỏ không thể diệt được.
Còn tôi, chỉ là một kẻ ngốc nghếch, bị anh chơi bời trong lòng bàn tay, tự mãn không thực hiện nhiệm vụ.
Anh ấy đã nói, chỉ quan tâm đến tôi.
Anh ấy cũng đã nói, tôi có thể tin tưởng anh.
Tất cả đều là giả.
Tất cả chỉ là mồi câu chuẩn bị công phu của anh, tôi đã đi thẳng vào cái bẫy đó, bị cuốn vào trong đó.
Quá buồn cười.
Những niềm vui tích trữ từ trước đã vỡ tan, một cái sau một cái, loan rải đầy cảm xúc đau thương trong lòng tôi.