Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình

Chương 3: Nữ chính trong nguyên tác




Tần...Tiểu Manh?!

Nữ chính và nguyên chủ là bạn cùng phòng?

Trong tiểu thuyết dường như không có nhắc đến chuyện này!

Tô Trăn mờ mịt nhìn bảng tên ở trên cạnh giường, trong nội tâm có một dự cảm chẳng lành.

Vốn dĩ nghĩ muốn cách xa nam chính và nữ chính, hiện tại thế nhưng lại cùng phòng với nữ chính....

Tô Trăn là người đầu tiên đến ký túc. Sinh viên đến nhập học ngày đầu tiên, người nhà được phép vào ký túc.

Tô Trăn sắp xếp xong đồ dùng của bản thân, thấy hai bạn cùng phòng và người nhà túi lớn túi nhỏ đi vào liền ra phụ giúp một tay.

bố mẹ của hai bạn cùng phòng nhìn thấy Tô Trăn đều sững sờ một lúc, đưa mắt nhìn nhau.

Vị bạn học này cũng quá là xinh đẹp đi....chính là đang khoe mông to eo nhỏ sao, thực sự có chút không giống với một nữ sinh đứng đắn....

Tô Trăn cũng rất là oan ức a, đây có thể trách cô sao, cô chỉ là cúi xuống giúp lau giường mà thôi, nhưng người khác nhìn vào lại giống cô đang cố ý vặn vẹo mông vậy.

Sau khi bố mẹ hai bên rời đi, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đeo mắt kính hoan hô lên một tiếng. " Rốt cuộc cũng rời khỏi nhà rồi". Cô ấy nhảy đến trước mặt của Tô Trăn, nhìn chằm chằm vào cô, nửa ngày sau mới thập phần cảm khái, " xin chào, xin chào đại mỹ nữ, mình tên là Mã Y Minh".

" Xin chào, mình tên là Tô Trăn" Đột nhiên có người tiến đến gần như vậy, Tô Trăn không được tự nhiên đỏ ửng cả mặt, giọng nói mềm mại.

" Trời ạ, da cậu là làm bằng nước hay sao? mịn như vậy!" Mã Y Minh là một nữ sinh hoạt bát, trực tiếp ra tay véo nhẹ mặt của Tô Trăn.

" Mình tên là Ngô Đình" Một nữ sinh khác, có mái tóc dài để xõa, ăn mặc phong cách punk, tay ôm ngực ngồi ở mép giường nhìn hai người bọn họ, nói với Mã Y Minh, " Cậu bỏ móng vuốt của mình ra khỏi người ta đi"

Ngô Đình tỉ mỉ quan sát, Tô Trăn vốn dĩ tay đặt lên trên đầu gối đang giơ lên nửa chừng thì lại nhẹ nhàng hạ xuống. Chứng tỏ rằng người khác véo má khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, nên không tự chủ được mà nghĩ muốn ngăn cản, nhưng lại vì tính tình hiền lành nên lại thôi để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.

Mã Y Minh bị nói cũng không có tức giận, cười hì hì bỏ tay ra, " Xin lỗi nha, tại mình không nhịn được" Mã Y Minh ngồi xuống sát bên Tô Trăn, mũi hít hít lại gần Tô Trăn ngửi ngửi " Tô Trăn, Tô Trăn, cậu xịt nước hoa gì vậy, thật là thơm a?

Mã Y Minh một đường ngửi ngửi, rất nhanh đã ngửi vào trong ngực của Tô Trăn.

Tô Trăn nhấc tay ngửi ngửi, " Không có a, mình không có xịt nước hoa".

" Thế đó là mùi gì mà thơm vậy? Mùi hương cơ thể à?" Đầu của Mã Y Minh rất nhanh đã muốn dính lên trên ngực của Tô Trăn rồi.

Rõ ràng là hai nữ sinh, sao đột nhiên lại có cảm giác xuất hiện hoa hoa công tử đang khinh bạc nữ tử nhỉ....

Ngô Đình thực sự không thể nhìn nổi nữa, đứng dậy kéo Mã Y Minh đang dính sát lên trên ngực của Tô Trăn ra.

Lại nhìn sang Tô Trăn, bạn học này có thân hình và khuôn mặt như hồ ly tinh, thế nhưng tính cách lại hiền lành như thế này. Bị người lạ vừa mới gặp mặt ngửi đông ngửi tây quanh mình mà cũng không tức giận, thật sự là không có một chút tì khí.

Nếu như gặp người có ý đồ xấu, rất có thể là bị bắt nạt đến chết luôn.

Ngô Đình đột nhiên có một loại cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Ba người trong phòng ồn ào, náo loạn, chủ yếu là Mã Y Minh cứ dính lên người Tô Trăn, Ngô Đình thì ra sức hết lần này đến lần khác kéo cô ấy ra.

Nhưng người thứ 4 thì mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Mã Y Minh ở cửa phòng nhìn quanh, xem đồng hồ, " Cái bạn Tần Tiểu Manh hôm nay không đến à? Nửa tiếng nữa là ký túc đóng cửa rồi a".

Tô Trăn đã tắm rửa vệ sinh xong xuôi, đang ngồi chống cằm nghĩ, với tính cách mơ hồ của nữ chính đến muộn như vậy, rất có thể là vì tìm không thấy ký túc, hoặc là nhớ nhầm thời gian khai giảng.

Quả nhiên, đến phút cuối, nữ chính đã xuất hiện.

Cửa "ầm" một tiếng bị đá bung, bên trong phòng ba khuôn mặt sững sờ nhìn ra bên ngoài.

Một nữ sinh để mái với khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn, dáng người thấp, nhếch nhác xuất hiện ở ngoài cửa.

Nhưng...ánh mắt lại vô cùng sáng.

"Mình biết mà, trên thế giới này, không cố gắng sẽ không làm được việc gì! Cố lên Tần Tiểu Manh! Cậu là tuyệt nhất!"

Ngô Đình& Mã Y Minh & Tô Trăn:.......

Kẻ thiểu năng với phong cách kỳ dị này là ai....?

Tần Tiểu Manh vừa đem túi lớn túi nhỏ đặt vào trong phòng xong, " tạch" đèn ký túc đã tắt, một mảng tối đen.

Đồng thời vẫn còn một vấn đề.

Lúc Mã Y Minh đi đóng cửa đã phát hiện ra, " Này bạn, bạn... Tần Tiểu Manh, cậu hình như đã đá hỏng cửa rồi...."

Tần Tiểu Manh "A" một tiếng, chạy đến nhìn, liền cau mày khổ não, " Thật sự a, cửa hỏng rồi a, đây phải làm sao bây giờ?"

Ngô đình vừa trèo lên giường vừa học theo giọng điệu của Tần Tiểu Manh nói: " Rất đơn giản a..."

" Điền tiền" Lạnh nhạt vô tình nói ra một câu

Tô Trăn nhịn không được, " Phụt..."

Với tư cách là nữ chính có tính cách mơ hồ hay gây phiền phức, Tần Tiểu Manh sẽ nhớ đến chuyện mang chăn đi sao?

Đáp án đương nhiên là không rồi.

Thời gian ngủ nghỉ của Tô Trăn rất chuẩn chỉ, đến giờ đi ngủ liền ngủ. ngay cả khi nữ chính vẫn xếp sắp đồ đạc sau khi đèn tắt, thì Tô Trăn vẫn có thể từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tần Tiểu Manh bỗng nhiên hét lên một tiếng, khiến Tô Trăn bị dọa tỉnh, mơ hồ nhỏm nửa người dậy.

Ngô Đình và cô nằm đối đầu với nhau, đang chơi điện thoại, thấy thế liền vỗ nhẹ vào mái tóc của tô Trăn an ủi.

" Thảm rồi, mình quên không mang chăn rồi, đúng là xui tận mạng mà!"

"haha..." Ngôi đình phát ra tiếng cười đầy trào phúng. Vừa cười, khéo miệnh hàm chứa ác ý vặn vẹo.

" Thế mấy cái túi lớn túi nhỏ của cậu là bên trong đựng đồ gì?" Mã Y Minh từ trong chăn thò đầu ra.

Nhưng cô ấy rõ ràng quá ngây thơ rồi. Muốn ngủ, cô chính là mơ tưởng đi.....

" Là búc bê a". Tần Tiểu Manh hưng phấn lôi ra con to nhất, giơ ra ngại ngùng nói " Đây là của bạn trai tương lai tặng cho tớ. Cho dù đi đâu tớ cũng đều mang theo nó...."

Ngày thứ 2

Bốn người trong phòng thì có ba người đeo mắt gấu trúc, người còn lại cứ như là yêu quái hút hết sinh khí của ba người còn lại vậy, mặt mày hồng hào tỏa sáng.

Tô Trăn ngáp ngủ cả ngày, nữ chính đúng là không giống người thường mà, lăn qua lăn lại một đêm mà tinh thần vẫn tỏa sáng.

Trên sân khấu các thầy cô cảm xúc dâng trào bày tỏ cảm xúc chào đón các tân sinh viên, bên dưới Ngô Đình đang căm tức nhìn chằm chằm sau gáy của Tần Tiểu Manh đang phơi phới ngồi phía trước.

Tô Trăn xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ.

Tối ngày hôm qua, chủ đề của Tần Tiểu Manh xoay quanh những con búp bê được cho là của người trong lòng cô ta tặng, cô ta nói không ngừng muốn dừng cũng không được.

Nhưng vấn đề quan trọng là lúc cô ta đến ký túc đã là 11 giờ rồi, tùy tiện thu dọn cũng đã 12 giờ, lại tắm rửa sắp xếp nữa cũng đã qua 1 giờ rồi.

sau đó lại phát hiện ra không đem theo chăn cũng là chuyện xảy ra sau 1 giờ sáng.

Cô ta hỏi Tô Trăn cho xin ngủ cùng một đêm. Tô Trăn thật ra rất không muốn, nhưng Tần Tiểu Manh không có đem theo chăn, chắc chắn sẽ phải xin ai đó cho đắp cùng một đêm, Tô Trăn cũng không có cách nào từ chối.

Ngô Đình có một sự quyết tâm vô cùng mạnh mẽ không cho người khác bắt nạt Tô Trăn, thế nên đã chủ động mời Tần Tiểu Manh ngủ cùng cô ấy.

Nhưng.... là một nữ chính mơ hồ, có một thói quen xấu là ngủ hay đá người cũng là điều không thể trách được a.

Thế là Ngô Đình một đêm này bị đá xuống ba lần, mỗi lần đều một tiếng ầm rất lớn, khiến cho cả phòng đều tỉnh, Ngô Đình lại ngồi trên sàn nhà, nhưng Tần Tiểu Manh thì vẫn như cũ ngủ ngon lành.

Cuối cùng, Ngô Đình và Tô Trăn ngủ cùng nhau, hai người đeo mắt gấu trúc cùng nhau đợi bình minh.

Càng đáng giận hơn là, lúc sáng tỉnh dậy, Tần Tiểu Manh còn rất ngạc nhiên nói: " Các cậu hôm qua đều ngủ không ngon à, hôm qua tớ ngủ rất ngon a".

Ngô Đình & Mã Y Minh & Tô Trăn:.....

" Tóm lại, buổi diễn thuyết chào đón sinh viên tối nay các em nhất định phải đi nha, người chủ trì là một đại soái ca đó, họ Cố." Thầy giáo mập mờ nháy mắt với các sinh viên nữ, " không đi đừng hối hận đó".

Lúc quay về ký túc, Mã Y Minh mở máy tính ra, tìm kiếm diễn đàn của trường, nghiên cứu nửa ngày, vỗ bàn, " Đi, buổi diễn thuyết tối nay nhất định phải đi a".

" Không đi, cậu nãy cũng nói không đi còn gì." Ngô Đình nằm trên giường nói.

" Vào đại học quan trọng nhất là gì? chính là ngắm soái ca a!" Mã Y Minh ném quyển sách đến trước mặt Ngô Đình, " Còn cái gì hấp dẫn hơn vẻ đẹp trai của Cố Thanh Nhượng sao?"

Tô Trăn vừa nghe thấy tên Cố Thanh Nhượng, lập tức hận không thể co bản thân mình vào trong vỏ ốc. Không thể đi, kiên quyết không thể đi.

" Cậu làm sao biết là ai, thầy giáo cũng không nói, chỉ nói là họ Cố". Ngôi Đình hỏi.

" Đương nhiên đương nhiên, nghỉ hè tớ đã sớm lần mò được diễn đàn trường tìm hiểu rõ được các mỹ nam mỹ nữ của trường chúng ta rồi. Vừa đẹp trai lại họ Cố, lại còn có tư cách chủ trì buổi diễn thuyết chào đón tân sinh viên, nhất định chỉ có thể là học trưởng Cố Thanh Nhượng mà thôi!" Mã Y Minh ánh mắt phát ra tia sáng chói.

Ngô Đình lướt xem vài tấm ảnh, hiếm khi nở nụ cười nói: " Đi"

Tần Tiểu Manh từ nhà vệ sinh đi ra, " Cái gì Cố Thanh Nhượng, tớ nghe thấy nhắc đến tên Cố Thanh Nhượng?"

Soái ca mãi mãi là chủ đề nữ sinh bàn tán mãi không hết.

Mã Y Minh cầm máy tính đến trước mặt Tần Tiểu Manh, vô cùng đắc ý, " người chủ trì buổi diễn thuyết tối hôm nay của chúng ta chính là vị học trưởng này, thế nào soái không?"

" Là anh ấy?" Mặt của Tần Tiểu Manh từ từ đỏ ửng.

Ngô Đình và Mã Y Minh liếc mắt nhìn nhau.

" Sao vậy, ý là cậu quen biết học trưởng Cố à?" Mã Y Minh hỏi.

Từ " anh" này, nghe có vẻ rất mập mờ nha.

" Ai nói tớ không quen biết anh ta, tớ chẳng có quan hệ gì với anh ta cả." nhưng độ cong nơi khóe miệng của cô ta đã làm bại lộ tất cả muốn kéo xuống cũng không được. " Chúng tớ chỉ là vừa hay học cùng một trường trường cao trung mà thôi."

Cũng chẳng có ai nói hai người có quan hệ tốt a.....

" Đúng rồi Tô Trăn, cho cậu xem ảnh nam thần".

Tô Trăn đẩy máy tính của Mã Y Minh ra, thanh âm mềm mại nói, " Tớ không đi".

Mã Y Minh đang định khuyên nhủ Tô Trăn đi đừng lãng phí cơ hội may mắn này, Ngô Đình kéo Mã Y Minh chỉ vào máy tính nói, " Cậu nhìn đi, Tô Trăn và học trưởng Cố là học cùng một trường, cậu ấy nhất định đã nhìn thấy anh ấy rồi." Buổi tối hôm qua ngủ không ngon giờ muốn ngủ bù cũng rất bình thường.

Bên trong bài viết, đâu chỉ có ảnh của Cố Thanh Nhượng qua các thời kỳ, mà còn các thông tin chi tiết về hoàn cảnh cũng như các giải thưởng của anh.

Không thể không nói năng lực của nữ sinh vô cùng mạnh mẽ. Quả thật chính là coi Cố Thanh Nhượng như là thần tượng mà theo đuổi a.

Tần Tiểu Manh kinh ngạc nhìn cực phẩm mỹ nữ đang mơ màng đi vào giấc ngủ ở trên giường.

Đều giống nhau giống như cá chết nằm trên giường, thế nhưng Tô Trăn thân thể chỗ lồi chỗ lõm, đùi thon dài, eo thon mông cong vô cùng mê hoặc người nhìn. Đừng nói là đàn ông, cả phụ nữ cũng muốn thử sờ xem cảm giác như thế nào.

" Tô Trăn cũng là học sinh trường phụ trung Minh Ân à?" Tần Tiểu Manh hỏi, " Tớ sao lại chưa từng thấy cậu nhỉ?"

" Không phải chứ, một đại mỹ nữ như thế này mà cậu lại chưa từng gặp?" Mã Y Minh kinh ngạc hỏi.

Tô Trăn không muốn dính dáng gì đến nam nữ chính nên cắn răng nói " Có thể cậu không để ý chăng".

" Cậu học lớp nào?"

Tô Trăn cũng làm gì biết rõ như vậy, trong tiểu thuyết cũng không có nhắc đến, " Không phải học cùng lớp với Cố Thanh Nhượng."

Tần Tiểu Manh định nói lại thôi, vừa nghĩ đến một mỹ nữ xinh đẹp như vậy ngày ngày cùng với Cố Thanh Nhượng gặp mặt, trong lòng liền sinh ra cảm giác khủng hoảng mơ hồ không hiểu rõ.

Tô Trăn có phải hay không cũng thích Cố Thanh Nhượng....

Tần Tiểu Manh nhìn đến bộ ngực hùng vĩ đang bị Tô Trăn đè ép, so với hai cái bánh bao nhỏ trước ngực của mình, trong lòng lại ghen tỵ càng mạnh.

Cố lên Tân Tiểu Manh! Ngươi nhất định có thể theo đuổi được nam thần!

Cái gì mà Tô Trăn với Lý Trăn, cũng không thể so sánh được người trong sáng đáng yêu như người được.

Buổi tối Tô Trăn tiễn hai bạn cùng phòng đi ngắm nam thần, đang định tìm một bộ phim xem.

Nửa tiếng sau, Mã Y Minh gọi điện thoại về, nói cô ấy để quên kính ở phòng, nhờ Tô Trăn cầm đến giúp cô ấy, nói xong liền cúp điện thoại luôn.

Tô Trăn rất muốn từ chối cô ấy, nhưng lại không thể mở miệng từ chối với bạn cùng phòng, chỉ có thể chọn một chiếc váy cánh sen màu cam tương đối bảo thủ của nguyên chủ mặc vào, chậm chạp đi ra khỏi cửa.

Nơi tổ chức diễn thuyết ở hội trường lớn tầng 7. Tô Trăn bước vào thang máy bên trong đã có một người đứng đó rồi.

Tô Trăn ngại ngùng nhìn chằm người ta, chỉ nhìn lướt qua, nên chỉ biết là một người đàn ông trẻ tuổi bộ dạng lạnh lùng, hình như dáng không tồi, đeo mắt kính, tay phải cầm cặp máy tính.

Chỉ là đứng cạnh anh dường như có một cảm giác áp lực trời sinh. Tô Trăn nhịn không được tiến một bước.