Tôi không thích nguyên chủ, càng không thích Thẩm Ngôn.
Tôi lộ ra nụ cười trào phúng: “Vậy thì sao? Anh muốn thay bọn họ báo thù, đánh trả lại tôi?”
Thẩm Ngôn nhấc cánh tay lên: “Cô—-”
“Thẩm Ngôn, tôi nợ ơn dưỡng dục của ba mẹ Thẩm chứ chưa từng nợ anh, anh chưa hề bỏ ra cho tôi cái gì cả.”
Khuôn mặt Thẩm Ngôn lộ ra vẻ thù hằn, chán ghét mà thu tay lại: “Cô chẳng phải em gái tôi, dựa vào đâu mà tôi phải đối xử tốt với cô?”
“Trước khi Hứa Dao về nhà họ Thẩm, tôi vẫn còn là em gái anh, anh cũng chưa từng làm ra được chuyện tốt gì với tôi.” Tôi lạnh lùng nói, “Thế nên đừng có dùng thân phận trưởng bối mà áp tôi, anh không xứng.”
Thẩm Ngôn tức đến không nói nên lời,
Hai vị cảnh sát tiến đến đá ba tên kia một đá, “Đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi, bắt nạt cô gái nhà người ta, bị đánh thành như vậy là đáng đời.”
“Em gái, lần sau cố gắng đừng trông tiệm một mình, may mà có người anh em kia cứu em, sau này gặp tình huống như vậy phải báo cảnh sát trước.”
Tôi nở một nụ cười cảm kích: “Cảm ơn anh cảnh sát.”
Hứa Dao đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt tôi: “Cô giúp mẹ coi tiệm nên bị bắt nạt sao? Cô và mẹ đều không sao chứ?”
Thấy Hứa Dao quan tâm, tôi có hơi kinh ngạc: “Mẹ đi nghỉ ngơi rồi, không biết chuyện tối nay, là Tần Thâm đã cứu tôi.”
Tôi quăng ánh mắt cảm kích đi, Tần Thâm lại nở một nụ cười như có như không mà nhìn tôi một cái: “Không cần tôi giúp đỡ, cô cũng có thể giải quyết bọn họ.”
Hứa Dao nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Ngôn: “Anh, anh hiểu nhầm Thu Thu rồi, thời gian này cô ấy vẫn luôn ở tiệm cơm giúp mẹ làm việc, làm gì có thời gian đến bắt nạt em.”
Thẩm Ngôn cười nhạo một tiếng, “Cô ta mười ngón tay không dính nước, làm sao biết làm việc? Dao Dao, em đừng bị lừa nữa.”
“Em không liên lạc với cô ấy, nhưng điều này đều là mẹ nói cho em.”
Thẩm Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng quét mắt qua tôi một cái thì lại khựng lại, biểu cảm phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc tạp dề dính dầu mình đang đeo, thế là hiểu được lý do Thẩm Ngôn bày ra biểu cảm quái dị như vậy.
Tôi chẳng để tâm mà cười cười.
6.
Sự việc hai bên đều xử lý xong, Hứa Dao nói: “Anh, muộn rồi, Thu Thu đi một mình không an toàn, hay là anh đưa Thu thu về đi!”
Tôi theo bản năng kéo góc áo của Tần Thâm rồi nói với Hứa Dao: “Anh ấy đưa tôi về.” (*anh ấy là Tần Thâm)
Thẩm Ngôn tức giận: “Ai thèm đưa cô ta về chứ.”
Ánh mắt của Hứa Dao quét trên ời chúng tôi, sau đó nở một nụ cười trêu chọc: “Tôi hiểu rồi.”
Dường như nhớ ra gì đó, cô ấy liền trứng to mắt: “Hôm đó ở ban công là hai người.”
Mọe, cô ấy nhớ ra rồi.
Tôi lập tức xua tay: “Không phải không phải.”
Hứa Dao nở nụ cười xấu xa, kéo Lục Tranh đi, còn không quên để lại bốn chữ: “Tôi hiểu tôi hiểu.”
Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cũng đi.
Tôi bước hai bước, Tần Thẩm quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Ngày hôm đó cô hạ dược Tần Tranh rồi, sao cuối cùng lại chạy?”
Tôi giải thích: “Đột nhiên tôi nghĩ thông rồi, Lục Tranh và Hứa Dao đã ở bên nhau, tôi không cần thiết phải chen chân.”
Sắp đi đến chỗ đỗ xe, tôi nghe thấy tiếng của Hứa Dao: “Lục Tranh, anh cứ dính lấy em làm gì vậy?”
Lục Tranh túm lấy cô ấy: “Em là bạn gái của anh, sao anh lại không thể dính em chứ. Vừa nãy em nhìn Tần Thâm mấy lần liền, anh ghen rồi.”
“Chúng ta đã chia tay rồi, em nhìn ai có liên quan gì đến anh?”
“Dao Dao, em đã ngủ với anh rồi mà còn nói chia tay, sao em có thể như vậy chứ?”
Hai người cãi nhau, Hứa Dao muốn đi, Lục Tranh bế cô ấy lên xe, xe không an phận mà rung lắc.
“Xe của Tần Thâm cũng dừng ở đây, anh đừng làm loạn.”
“Chính là anh muốn để anh ta biết được, em là của anh.”
Rất nhanh, trong xe đã truyền ra tiếng .
Không khó đoán ra hai người đang làm cái gì.
Mọe nó, sao nam chính này cứ làm chuyện ở bất cứ nơi đâu thế.
Hiện giờ nhất định Tần Thâm rất buồn bã nhỉ!
Ngẩng đầu nhìn, tôi liền thấy Tần Thâm đang dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào tôi: “Thích xem sao?”
“Hả?”
Tôi vô thức hỏi: “Cô gái anh thích có bạn trai, anh không buồn sao?”
Chính vào lúc tôi cho rằng Tần Thâm sẽ lộ ra ánh mắt buồn bã, anh ấy lại đột nhiên xoay người, từng bước từng bước tiến gần tôi.
Lưng chạm vào xe, tôi duỗi tay ngăn anh ấy tiếng đến: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi rất hiếu kỳ…” Anh ấy bắt lấy tay của tôi, ấn lên thân xe.
Tôi gắng sức giãy giụa cũng không làm tay anh ấy lay động, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy cúi người sáp gần, “Tại sao cô lại cảm thấy tôi thích Hứa Dao? Lại vì sao cô biết rằng trước đây dì Hứa từng giúp tôi?”
Tôi căng thẳng mà nuốt nước bọt, không dám nói một lời nào.
Tiếng còi inh tai vang lên, tôi bị dọa run cầm cập, đôi một chạm vào thứ gì đó mềm mềm, nháy mắt thoáng qua.
Tôi trừng to hai mắt, đối diện với dáng vẻ ngây ngẩn của Tần Thâm, tôi chột dạ nói: “Không phải tôi cố ý đâu.”
Tôi giãy ra, lưng vừa tách khỏi thân xe, cằm lại bị giữ lại.
Vừa bừng tỉnh, một khuôn mặt khôi ngô đã phóng đại trước mắt.
Giây tiếp theo, đôi môi bị lấp kín.
Lúc này tôi thật sự đơ ra rồi.
Tần Thâm yêu Hứa Dao sâu đậm, tại sao lại hôn nữ phụ ác độc như tôi?
Tại sao?
Cứ như vậy mà dán lấy nhau khoảng hai giây, anh ấy từ từ lùi ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đôi môi tôi: “Bây giờ công bằng rồi.”
Trong sách, Tần Thâm đặc biệt chú trọng đến công bằng, anh cho anh ấy một đấm thì tuyệt đối anh ấy không trả lại hai đấm.
Có tình tiết tôi ấn tượng rất sâu, anh ấy phải đi bàn chuyện làm ăn, hai tay đều đeo đồng hồ và nhẫn. Đứng trước gương xoắn xuýt mấy phút, cuối cùng lại chẳng đeo thứ gì cả.
Xem tình tiết này, tôi đã cười rất lâu.
Nhưng tôi không ngờ rằng công bằng mà anh ấy nhận định còn áp dụng trên cả nụ hôn nữa.
Trong sự ngượng ngùng còn có vài phần không ý mập mờ, tôi chớp chớp mắt, dùng sức đẩy anh ấy ra, giậm chân: “Công bằng ở đâu chứ? Tôi chỉ hôn thoáng qua, còn anh hôn tôi hai giây liền.”
“Hình như là vậy.”Biểu cảm anh ấy xoắn xuýt, sau đó đưa môi lại gần, “Vậy cô hôn trả lại?”
Tôi đang chửi ầm lên thì lại nghe thấy giọng nói của anh ấy: “Sao vậy? Cô không dám sao?”
“Ai không dám chứ?”
Tôi ấn đầu anh ấy mà hôn, đầu lưỡi còn ác ý mà quét vào giữa hai môi anh ấy, sau còn ngay lập tức lùi ra, để lộ ánh mắt đắc ý.
Còn chưa đợi tôi lên tiếng, anh ấy lại cúi người mà lấp kín miệng tôi, học động tác tôi làm ban nãy, khuấy động lên từng đợt sóng lăn tăn.
Bình bịch binh bịch binh bịch.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập không bình thường.
Tôi vốn thích Tần Thâm trong sách, anh ấy ở hiện thực chỗ nào cũng đúng gu thẩm mỹ của tôi.
Độc thân từ trong trứng hai mươi hai năm, tôi chưa từng thích ai, càng không nói đến chuyện hôn môi.
Bây giờ thật khó không động lòng.
Nhưng người mà anh ấy thích là Hứa Dao, hôn tôi chỉ vì hai chữ công bằng.
Tôi phải kiềm chế.
Nhưng mà không còn nụ hôn đầu nữa, lần thứ hai thứ ba thứ tư cũng bị Tần Thâm hôn rồi.
Tôi có hơi phiền muộn, lỗ nặng rồi.
7.
Tần Thâm cũng không vượt quá giới hạn nữa, chủ động đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi giận dữ lên xe, khi rời đi cũng không chào hỏi anh ấy.
Bước vào cửa, tôi vô thức dừng bước, xoay người nhìn qua thì liền đụng phải ánh mắt sâu thẳm đầy phức tạp của Tần Thâm.
Tôi quay ngoắt đầu lại, đóng chặt cửa, đè nén trái tim nhỏ bé đang loạn nhịp.
Liên tiếp một tuần, Tần Thâm đều đến tiệm ăn cơm tối.
Mẹ đặc biệt sắp xếp một chiếc bàn ở trong góc, còn đặt lên đó đồ trang trí nhỏ.
Tôi có thể cảm nhận được ánh amwst của Tần Thâm thường xuyên hướng về phía tôi.
Người này vẫn luôn rất thông minh, chắc đã phát hiện ra tôi không phải Thẩm Thu Thu rồi.
Phát hiện ra cũng tốt, mấy việc mà nguyên chủ làm không cần phải tính lên người tôi nữa.
Thứ hai này, cả ngày Tần Thâm đều không đến, vậy mà tôi lại cảm thấy có chút không quen.
Thoải mái tắm rửa xong, đang chuẩn bị lên giường, bất thình lình tôi lại nhớ ra một tình tiết.
Tần Thâm bị hạ dược ở khách sạn, đúng lúc kẻ thù lại tìm đến, còn suýt chút nữa bị kẻ thù đẩy từ tầng thượng xuống.
Mẹ nhảy lầu đã mang lại bóng ma tâm lý rất lớn cho tần Thâm, thêm với việc lần này, anh ấy trực tiếp hắc hóa thành một kẻ điên cuồng.
Tôi trầm mặc khoảng hai giây rồi thay quần áo, đeo giày và chạy một mạch ra ngoài.
Trong tiểu thuyết chỉ xuất hiện tên của một khách sạn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chính là khách sạn lúc tôi vừa xuyên tới.
Ở trên xe tôi đã báo cảnh sát, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho Tần Thâm, nhưng mãi mà không có ai nghe.
Mười mấy phút sau, xe dừng lại.
Lễ tân khách sạn nhận ra nguyên chủ nên không ngăn tôi lại, tôi rất thuận lợi mà đi thang máy.
Lên đến tầng cuối cùng, tôi nhanh chóng trèo thang bộ lên tầng thượng, sau đó liền nhìn thấy Tần Thâm người đầy thương tích, đang bị trói và lôi sang một bên.
“Dừng tay!” Tôi lớn tiếng ngăn cản nhưng không dám lại gần.
Những người này đều là thành phần nguy hiểm, tôi phải kéo dài thời gian để chờ cứu viện.
Nhìn thấy tôi, tên thủ lĩnh mặc đồ đen túm tóc Tần Thâm, ép anh ấy ngẩng đầu dậy, “Không ngờ rằng sẽ có người đến cứu mày, lại còn là một người con gái rất xinh đẹp.”
Tôi nỗ lực giữ vững sự bình tĩnh, giọng nói cất lên đã run rẩy, “Mấy người tha cho anh ấy, tôi có thể đưa tiền cho các người.”
Người đàn ông cười lớn, vẫy tay với tôi: “Lại đây.”
Tôi nuốt một ngụm khí, chậm chạp bước qua đó.
Ánh đèn rất tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của Tần Thâm, nhưng có thể đoán được anh ấy bị thương rất nặng.
Sao người của Tần Thâm vẫn chưa đến! Sao cảnh sát vẫn chưa đến!
Cổ áo bị túm chặt, tôi lả đảo quỳ xuống dưới đất, lớp da ở đầu gối thoáng chốc đã rách ra.
“Nhan sắc được đấy, Tần Thâm mày đúng là có diễm phúc nhỉ! Đám anh em bọn tao cũng có phúc rồi!”
Tay của người đàn ông vươn về phía tôi, còn không quên quan sát phản ứng của Tần Thâm.
Tôi không chút biểu cảm mà sờ vào trong túi, sau đó lập tức chuồn ra sau lưng người đàn ông, một tay cố định cánh tay của hắn ta, một tay cầm lấy dao găm, lưỡi dao sắc bén kề trên cổ của hắn ta, lạnh lùng nói: “Đừng cử động, nếu không tôi gixt anh.”
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, người đàn ông ăn bản không để tôi vào mắt nên tôi mới thành công được.
Bàn tay vừa rồi còn run rẩy, hiện giờ lại ổn định có lực.
Người đàn ông vừa cử động, lưỡi dao nháy mắt liền có máu, “Rất tốt, chẳng trách dám một mình đến đây gặp Tần Thâm.”
“Để người của anh cách xa ra.”
Trong tiểu thuyết, lần này người này sẽ chạy trốn, sau này không ngừng xuất hiện kiếm chuyện, làm hại rất nhiều người.
Nếu có thể thành công kéo dài thời gian, đợi cảnh sát và người của Tần Thâm đuổi tới, vậy thì có thể cho tên này vào nhà rồi.
Cổ của người đàn ông bị cứa rách, hắn ta nắm chặt nắm đấm, để thủ hạ lui ra phía sau.
Cuối cùng, người của Tần Thâm và cảnh sát đồng thời đuổi tới. Tôi thở phào một hơi, người đàn ông nhanh chóng phản kích, muốn khống chế tôi thành con tin.
Tôi chắp tay ra sau lưng giãy thoát, mặc kệ cổ tay bong gân. Lúc này Tần Thâm đạp một đạp, trong nháy mắt, người đàn ông liền bị cảnh sát bắt.
Tôi tê liệt ngã xuống đất, nhìn Tần Thâm được cởi trói đang trầm mặc không nói mà nhìn về phương xa.
Tôi biết, anh ấy nhớ đến cảnh mẹ mình nhảy lầu rồi.
Đã cứu được, chắc anh ấy sẽ không hắc hóa chứ!
Nhìn bộ dạng đáng thương của anh ấy, tôi vẫn nên an ủi một chút nhỉ!
Nhịn sự đau đớn ở cổ tay mà di chuyển qua đó, tôi vươn tay ôm lấy anh ấy: “Tần Thâm, không sao rồi.”