Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 54: CHIẾN ĐẤU




Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, các khớp ngón tay của Lâm Lạc vì căng thẳng mà trở nên trắng bệch. Cuối cùng, những con zombie ở phía trước lần lượt rơi xuống hào.

“Anh Cường, khi nào chúng ta hành động đây?” Người lên tiếng là một thành viên trong đội tiên phong, đang núp sau một gò đất nhỏ gần hào.

“Đừng vội, để chúng rơi thêm chút nữa, nếu không sẽ phí công đào hào.”

“Được, tụi em nghe theo anh.”

Xung quanh chỉ toàn là tiếng gào thét của đám zombie cùng mùi hôi thối nồng nặc đến khó chịu của chúng.

Bọn họ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất để giáng đòn chí mạng vào đám zombie.

Trần Cường trong lòng âm thầm đếm ngược: 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.

“Hành động!”

Tất cả những người có dị năng hệ hỏa lập tức xuất kích. Đốt cháy cồn và xăng trong hào, lửa bùng lên ngay lập tức, trong nháy mắt lan rộng ra khắp hào.

Thấy kế hoạch thành công, Trần Cường nhìn đám zombie trong hào đang gào thét đau đớn, ngọn lửa lớn ép lùi đám zombie bên ngoài.

Trần Cường quyết đoán ra lệnh, dẫn mọi người rút lui về cái hào thứ hai, cách căn cứ năm trăm mét.

Trong tầm mắt của Lâm Lạc, ngọn lửa bốc lên rực trời, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời. Tiếng gào thét khản đặc của đám zombie vang vọng bên tai.

Có vẻ như kế hoạch đang tiến triển thuận lợi, Lâm Lạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quan sát.

Một giờ sau, ngọn lửa vẫn chưa tắt. Đám zombie ban đầu đã bị đẩy lùi, nhưng bây giờ lại liều mạng nhảy vào hào, hết con này đến con khác.

Ngọn lửa hừng hực bị dập tắt dần bởi xác của lũ zombie. Những con phía sau giẫm lên xác đồng loại, tiếp tục tiến lên. Chúng như những con thiêu thân, không biết sợ là gì, chỉ biết đ.â.m đầu chạy về phía trước.

Ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét, cuối cùng chúng đã đến cái hào thứ hai, cũng là cái hào cuối cùng.

Dường như lũ zombie đã trở nên thông minh hơn. Lần này, chúng không dừng lại mà sử dụng chiến thuật biển xác. Dùng xác zombie  liên tục lấp đầy hào.

Trần Cường thấy tình hình không ổn, liền ra hiệu mọi người đốt lửa sớm hơn dự kiến. Nhìn thấy hiệu quả giảm đi rõ rệt, anh không mạo hiểm thêm nữa mà dẫn mọi người nhanh chóng rút về căn cứ, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Lần này ngọn lửa chỉ duy trì được nửa giờ liền tắt ngấm. Lâm Lạc nhìn đám zombie ngày càng tiến gần, chúng đông nghịt, không thể đếm xuể, cũng không thấy được điểm cuối.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Tiếp theo đây sẽ là trận chiến thực sự. Xung quanh tiếng s.ú.n.g vang lên dồn dập, đạn nhắm thẳng vào đầu đám zombie.

Hàng loạt viên đạn kết thúc đám zombie ở phía trước, tiếp theo đến lượt những người có dị năng ra sân.

Dị năng và ánh lửa hòa quyện tạo nên một khung cảnh đầy màu sắc rực rỡ. Tất cả những người chiến đấu trên mặt đều lộ rõ sự kiên định và không hề sợ hãi.

 Bởi lẽ tất cả họ đều hiểu rằng, căn cứ chính là nhà của họ. Nếu không thể bảo vệ được nhà của mình, thì nói gì đến chuyện sống sót trong mạt thế, chỉ có thể suốt đời trở thành kẻ bại trận mà thôi.

Những người cạn kiệt dị năng lập tức được thay thế bằng những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng.

Họ lui về hậu phương, ăn bữa cơm nóng hổi do nhóm hậu cần chuẩn bị, rồi nằm ngay xuống túi ngủ để nghỉ ngơi.

Mọi người phối hợp nhịp nhàng, lớp này nối tiếp lớp khác, không một giây ngừng nghỉ.

Thời gian dần trôi, trời sáng rõ, nhưng số lượng zombie vẫn không giảm. Chúng leo chồng lên nhau, như người leo thang, giẫm lên xác nhau tiến gần đến tường thành.

Lâm Lạc chỉ biết đứng nhìn đầy lo lắng, vì cô không có dị năng tấn công, chỉ có thể ở lại hậu phương.

Cô căng thẳng quan sát diễn biến cuộc chiến, khi những người bị thương bắt đầu được đưa vào. Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, toàn thân đầy vết thương do dị năng gây ra, trông thật khủng khiếp, tình trạng thảm đến không nỡ nhìn.



Chàng trai vốn không mấy để ý lắm đến vết thương của mình. Nhưng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp đến mức không giống người thật trước mắt, thấy đôi mắt cô đỏ hoe nhìn anh, nay lập tức anh trở nên lúng túng. Anh không biết phải làm sao, chỉ có thể vụng về an ủi Lâm Lạc.

“Cô, cô đừng lo, vết thương này không sao đâu, sẽ lành nhanh thôi.”

Lâm Lạc không đáp, cô tập trung vận dụng dị năng của mình để chữa trị cho anh ta.

Sau mười lăm phút, vết thương trên người chàng trai hoàn toàn biến mất. Anh ta ngạc nhiên, liên tục sờ vào chỗ vết thương cũ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Cô gái, cô thật giỏi, cảm ơn cô nhiều lắm, tôi cảm thấy mình có thể tiếp tục chiến đấu được rồi.”

“Không cần cảm ơn, chỉ cần cậu bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương nữa là được.”

Chàng trai nhìn Lâm Lạc, một mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, khuôn mặt anh không khỏi đỏ bừng. Anh ta gãi đầu, cười ngượng ngùng, tiếng cười ngốc nghếch vang lên.

“Rõ!”

Nhìn chàng trai trước mặt, Lâm Lạc nhịn không được bật cười.

Nụ cười của cô như trăm hoa đua nở, khiến chàng trai trước mắt ngây ngẩn cả người.

Vương Minh đứng cạnh thấy vậy không khỏi khó chịu, anh nhanh chóng tiến lên đẩy chàng trai ra ngoài. Người này thật to gan, dám mơ tưởng đến nữ nhân của lão đại, không muốn sống nữa sao?

Lâm Lạc liên tiếp chữa trị cho vài người, mỗi lần chữa xong cô lại bổ sung ngay thực phẩm, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để duy trì thể lực.

Khi thấy trạm y tế không còn cần đến mình, Lâm Lạc dẫn Vương Minh đi dọc tường thành, đến các trạm y tế khác. Thấy ai bị thương nặng, cô không ngần ngại chữa trị, chỉ mong có thêm một chiến binh, căn cứ sẽ có thêm một phần sức mạnh.

Chẳng mấy chốc, tin đồn về một cô gái có ngoại hình tuyệt mỹ, sở hữu dị năng chữa trị lan truyền khắp căn cứ. Trong lòng mọi người tràn đầy ngưỡng mộ, danh tiếng của Lâm Lạc nổi lên như cồn.

Lâm Lạc không còn giấu giếm danh tính của mình, cô cảm thấy tất cả mọi người trong căn cứ này đều đã trở thành một đại gia đình.

Mọi người đều dốc hết sức bảo vệ gia đinh lớn này, cô cũng muốn chiến đấu cùng họ. Cô tin rằng, người tốt luôn nhiều hơn kẻ xấu. Trải qua cuộc khủng hoảng lần này, không còn gì cần phải che giấu nữa. Chỉ cần cô không hổ thẹn với lòng là đủ.

Dọc đường đi, Lâm Lạc nhìn thấy những người xung quanh đều kiệt sức. Dù có bao nhiêu người, cũng không thể ngăn chặn được hàng triệu con zombie đang không ngừng tiến tới.

Chúng không biết mệt mỏi, không cảm thấy đau đớn, trong khi con người thì yếu đuối hơn nhiều.

Đã hai ngày trôi qua, tình hình không mấy khả quan. Đội của Tiêu Thần đã chiến đấu liên tục hai ngày mà không nghỉ ngơi chút nào, Lâm Lạc lo lắng vô cùng.

Còn cách nào khác không? Nhìn đám zombie vẫn ùn ùn kéo tới, nếu cứ tiếp tục thế này, rồi sẽ có lúc không thể giữ nổi căn cứ mất thôi. Lâm Lạc cố gắng nhớ lại những tình tiết trong truyện.

Đúng rồi, linh tuyền!

Linh tuyền có thể bổ sung dị năng, phục hồi thể lực. Hơn nữa, linh tuyền của nữ chính là vô tận, không bao giờ cạn kiệt. Nếu cô ấy đồng ý đem ra sử dụng, có lẽ họ sẽ cầm cự được đến cùng.

Có lẽ cô nên đi tìm Lam Khả Hân để nói chuyện.

Khi Lâm Lạc tìm thấy Lam Khả Hân, cô ta đang ngồi trên tường thành nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảm nhận có người đến gần, Lam Khả Hân mở mắt, ánh mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên.

“Lam Khả Hân, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Sau giây phút ngạc nhiên, ánh mắt Lam Khả Hân lại trở nên điềm tĩnh. Cô nhếch môi cười khẩy.

“Tôi không nghĩ là tôi có gì để nói với cô.”

Lâm Lạc mỉm cười, ngồi xuống cạnh Lam Khả Hân, ghé sát lại, khẽ thì thầm: “Phải không? Linh tuyền.”