Lâm Lạc và Tiêu Thần trở về nhà, cả hai đều đã chiến đấu ở tuyến đầu suốt thời gian dài, có thể nói đã một tuần không được tắm rửa.
Lâm Lạc nhìn mình với vẻ khó chịu, nhanh chóng lấy quần áo rồi vội vã lao vào phòng tắm.
Lâm Lạc cẩn thận tắm rửa sạch sẽ nhiều lần, sau đó thoải mái nằm vào bồn tắm, tận hưởng cảm giác thư giãn. Sự thoải mái quá mức khiến cô buông lỏng, vô thức ngủ quên trong bồn.
Tiêu Thần tắm xong bước ra, thấy Lâm Lạc mãi vẫn chưa ra, anh liền đi thẳng vào phòng tắm.
Thấy cô đang ngủ say trong bồn, Tiêu Thần không khỏi mỉm cười, anh nhẹ nhàng lấy khăn tắm quấn chặt cô lại, bế cô đặt lên giường.
Sau khi sấy khô tóc cho cô, anh kéo chăn đắp cho cả hai, rồi ôm Lâm Lạc chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi.
Khi tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau, Lâm Lạc mơ màng dụi mắt, chẳng phải cô đang tắm sao, sao vừa chợp mắt đã qua một đêm rồi? Quả nhiên là do quá mệt mỏi.
Không thấy Tiêu Thần đâu, Lâm Lạc dậy rửa mặt rồi xuống lầu. Thấy anh đang bận rộn trong bếp, cô liền bước tới.
“Anh ơi~ chào buổi sáng.” Nói xong cô trao cho anh một nụ hôn.
Khóe miệng Tiêu Thần cong lên một đường đẹp mắt, anh xoa đầu Lâm Lạc.
“Ngoan, ra ngoài ngồi chờ một chút, anh nấu cháo hải sản, sắp xong rồi.”
Lâm Lạc nhìn nồi cháo hải sản hấp dẫn, hít hà mùi thơm, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn chờ được anh đút cho ăn.
Bữa sáng hôm ấy khiến Lâm Lạc hạnh phúc như muốn bay lên, tay nghề của anh vẫn luôn tuyệt vời như vậy, thật sự ngon quá đi mất.
Tiêu Thần nhìn gương mặt đầy thỏa mãn của Lâm Lạc, bật cười khẽ.
“Ngon thế sao?”
“Tất nhiên rồi, đồ ăn anh nấu là ngon nhất!”
Nụ cười trong mắt Tiêu Thần càng thêm rạng rỡ, giọng nói đầy ẩn ý vang lên.
“Ừ, Lạc Lạc cũng ngon nhất.”
Lâm Lạc nghe câu nói đầy ẩn ý ấy, mặt đỏ bừng, bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Thần: “Anh lại trêu em rồi!”
Tiêu Thần phớt lờ sự bất mãn của Lâm Lạc, nghiêm túc nói: “Anh nói thật mà.”
Lâm Lạc vội vàng đưa tay che miệng anh lại, không để anh tiếp tục nói nữa. Nhưng không ngờ lại bị Tiêu Thần l.i.ế.m một cái vào lòng bàn tay.
Cô giống như bị điện giật, cô vội rụt tay lại, ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt quyến rũ của Lâm Lạc, cổ họng anh trượt xuống, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Lạc Lạc, ăn no chưa?”
Thấy Lâm Lạc gật đầu, anh lập tức bế cô lên, nhanh chóng đưa cô trở về phòng ngủ.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe trong phòng vang lên những tiếng cầu xin khe khẽ và giọng dỗ dành kiên nhẫn, hòa quyện thành một giai điệu say đắm lòng người.
Sau trận chiến, công việc hậu chiến đặc biệt bận rộn. Tường thành cần được sửa chữa, gia đình của những người đã hy sinh cần được lo liệu chu đáo. Tiêu Thần bắt đầu bận rộn.
Nhiều căn cứ nhỏ gần đó sau khi chứng kiến sức mạnh của căn cứ phía Nam, đều kéo đến xin gia nhập.
Căn cứ trở nên nhộn nhịp chưa từng có, ngay cả Vương Minh cũng bị cử đi lo liệu việc sắp xếp người từ các căn cứ nhỏ khác.
Ngược lại, Lâm Lạc lại trở thành người nhàn rỗi nhất. Sau trận đại chiến, khu vực quanh căn cứ trong phạm vi vài km trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn một con Zombie nào.
Mọi người trong căn cứ đều bận rộn sửa chữa, không ai ra ngoài, thương binh cũng không nhiều.
Theo Lâm Lạc tìm hiểu, căn cứ phía Nam là căn cứ đầu tiên bị Zombie tấn công, rất có thể chúng sẽ sớm tấn công căn cứ khác.
Hiện tại vẫn chưa xác định được căn cứ nào sẽ là nạn nhân tiếp theo, các căn cứ lớn chỉ có thể theo dõi sát sao mọi động tĩnh của Zombie và chuẩn bị trước.
Tiêu Thần đã sớm tổng kết kinh nghiệm phòng thủ thành công của căn cứ thành các tài liệu và gửi đến các căn cứ lớn nhỏ, để họ có thể rút ra những kinh nghiệm hữu ích.
Các căn cứ đều cảm kích trước sự hào phóng và tài năng của Tiêu Thần, tôn trọng và ngưỡng mộ lòng bao dung của anh.
Họ cũng tỏ ý muốn thiết lập mối quan hệ hữu nghị với căn cứ phía Nam.
Một tháng sau, ông Nghiêm và ông Hoàng hân hoan nhìn chằm chằm vào ống thuốc phục hồi dị năng nhỏ bé vừa mới nghiên cứu ra. Cả hai vui mừng đến nỗi tay run lẩy bẩy.
Ông Hoàng gọi học trò của mình đến, giọng run run: “Mau, mau gọi thằng nhóc Thần đến đây.”
Người học trò cũng biết nghiên cứu của thầy đã có bước tiến đột phá, vội vàng chạy đi.
Tiêu Thần nhận được tin liền nhanh chóng chạy đến khu thí nghiệm.
Thấy Tiêu Thần đến, hai ông lão lập tức đưa ống thuốc phục hồi dị năng trong tay cho anh.
“Đây là thuốc phục hồi dị năng mà hai ông già chúng tôi đã điều chế dựa trên linh tuyền mà cậu đưa cho” ông Nghiêm nói. “Qua nghiên cứu một số thành phần, chúng tôi đã thử nghiệm, khi dị năng cạn kiệt, uống vào ít nhất có thể phục hồi được bảy phần dị năng.”
“Dù không có tác dụng thần kỳ như linh tuyền, nhưng chúng tôi dự định sẽ tiếp tục nghiên cứu để cải tiến thêm. Tuy nhiên, sẽ cần thêm thời gian.”
Tiêu Thần kinh ngạc nhìn ống thuốc phục hồi dị năng nhỏ bé trong tay. Ban đầu anh cũng chỉ ôm tâm lý may mắn, đưa cho họ thử nghiệm. Không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã có được thành quả bất ngờ như vậy.
Tiêu Thần cẩn trọng cảm ơn hai ông cụ. Đây quả là một tin mừng lớn cho toàn nhân loại.
“Cảm ơn Nghiêm lão, cảm ơn Hoàng lão, hai người đã vất vả rồi. Nếu có nhu cầu gì cứ nói, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức.”
Hai ông cụ phẩy tay, nói: “Cảm ơn gì chứ, cậu đã cho chúng tôi một cuộc sống yên ổn để tiếp tục nghiên cứu, chúng tôi còn không biết làm sao để cảm ơn cậu đây này.”
“Đúng vậy, nếu không có cậu cứu chúng tôi, thì chúng tôi cũng đâu còn có thể đứng đây làm việc mình yêu thích nữa.”
“Ông nói quá rồi, đây là điều nên làm mà.”
Tiêu Thần trầm ngâm một lúc, rồi cẩn thận mở lời: “Không biết hai thầy có phiền nếu tôi chia sẻ công thức này cho các căn cứ khác không?”
Ông Nghiêm và ông Hoàng nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ tán thưởng nhìn Tiêu Thần. Cả hai cùng cười lớn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
“Cậu nhóc, chúng tôi quả là không nhìn lầm cậu. Nếu cậu làm vậy, chúng tôi rất vui mừng.”
“Đúng vậy, mục tiêu nghiên cứu của chúng tôi là để phục vụ cho nhân loại, chuyện này chúng tôi hoàn toàn không phản đối. Cậu muốn làm gì, cứ yên tâm mà làm, chúng tôi tin cậu.”
Tiêu Thần cảm thấy kính trọng hai ông cụ từ tận đáy lòng. Họ đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp nghiên cứu của đất nước, và luôn giữ vững tinh thần ấy. Có được hai người họ là phúc của căn cứ này.
“Một tháng nữa tôi sẽ cần một lượng lớn thuốc phục hồi dị năng, không biết hai thầy có thể chế tạo được không?”
“Không thành vấn đề, một tháng sau cậu cứ đến lấy.” Ông Hoàng nói, ông Nghiêm cũng gật đầu.
Tiêu Thần bổ sung thêm: “Tôi sẽ điều thêm người đến giúp, hai thầy chỉ cần cố gắng, nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Ba người quan tâm nhau một hồi ,Tiêu Thần mới rời khỏi, mang theo công thức mà hai ông cụ đã đưa.
Theo dõi tình hình của các căn cứ, có khả năng cao căn cứ phía Đông sẽ là mục tiêu tiếp theo của lũ Zombie.
Căn cứ đó đã gửi yêu cầu hỗ trợ đến căn cứ phía Nam, hy vọng Tiêu Thần có thể dẫn người đến giúp đỡ.
Tiêu Thần bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến hỗ trợ căn cứ phía Đông diễn ra sau một tháng nữa.