Phương Minh đẩy cửa phòng bước vào. Hắn đóng cửa lại thật nhẹ rồi bước đến bên giường, kéo chiếc ghế cạnh đó ngồi xuống. Đưa mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ yên trên giường bệnh không khỏi thở dài nhẹ một hơi. Từ sau khi vụ tập kích xảy ra đã tám tháng trôi qua mà ông vẫn không chịu tỉnh dậy. Phương Minh đưa tay đắp cẩn thận chăn cho cha mình. Từ khi mẹ hắn mất, cha hắn là ông Phương Cẩn vẫn luôn chăm lo, thương yêu hắn vô cùng. Dù ông không thể hiện bằng lời nói nhưng hắn đều hiểu được. Từ cấp một đến cấp ba chưa một lần họp phụ huynh nào ông Phương Cẩn không có mặt hay mỗi bữa ăn đều không bao giờ để hắn phải ăn một mình cùng người giúp việc.. Hắn không muốn quản lý quá nhiều vào bang phái ông cũng không gượng ép. Hắn muốn đi học một cách bình thường nhất ông cũng chiều theo ý hắn. Từ trước đến nay, nghĩ lại hắn lúc nào cũng chỉ biết đón nhận tình yêu từ ông mà luôn cho rằng đó là điều nghiễm nhiên. Phương Minh cúi đầu vò vò mái tóc của mình. Mọi chuyện ở công ty đã dần dần ổn tịnh trở lại. Lần này có thể khôi phục nhanh như vậy cũng nhờ sự giúp đỡ của chú Cao không hề nhỏ.
Nghĩ đến Cao gia, ánh mắt hắn trầm lại. Lần đầu tiên hắn cảm thấy đúng là trái đất rất nhỏ, nhỏ đến mức người con gái mà hắn để ý chỉ vì bản thân lơi là chủ quan có mấy tháng liền đã lao vào lòng người anh em của mình. Phương Minh nhếch miệng cười khẩy nhớ lại hình ảnh mấy ngày trước.
Hôm đó, công việc của công ty vừa kết thúc, hắn liền lái xe đến bệnh viện. Lái xe được một lúc, cảm thấy hơi nhàm chán Phương Mình liền với tay bật radio thì đúng lúc tiếng hát êm dịu của Celion Dion vang lên . Hắn chợt nhớ ra bài hát này hắn đã cùng Ngọc Linh nghe bài này khi ở trên thuyền ra Satorini. Lúc đó cô đã nói rằng cô chính là fan ruột của ca sĩ này. Thực ra hắn không hề thích nghe nhạc nhưng từ khi cô nói điều đó, Phương Minh liền tải mấy bài hát của ca sĩ này về nghe thử. Không nghĩ đến thì thôi, vừa mới nhớ đền cô, hắn liền cảm thấy muốn gặp cô vô cùng. Cũng đã đến lúc hắn tóm cô về bên mình rồi. Phương Minh nghĩ vậy liền mỉm cười, đúng lúc đèn đỏ phải dừng lại, hắn vừa định với tay lấy điện thoại thì liền bắt gặp một hình bóng quen thuộc đang đi bộ băng qua đường trước mặt mình. Phương Minh lướt mắt qua bóng hình đó liền giật mình ngẩng đầu nhìn lại. Vừa mới nghĩ đến cô thì cô đã xuất hiện ngay trước mặt rồi, không nghĩ thêm hắn liền liền lái xe bám theo cô. Chỉ có điều Phương Minh không thể ngờ rằng bản thân muốn cho cô một sự bất ngờ thì chính bản thân lại bị cô làm cho bất ngờ hơn gấp bội. Vừa quẹo tay lái đuổi theo sau cô thì liền thấy cô dừng chân chạy vào một cửa hàng tiện ích gần đó. Trên gương mặt lộ ra nét cười tươi tắn đãn hút hồn hắn. Phương Mình liền đánh tay lái xát vào lề đường tắt máy rồi xuống xe bước nhanh đuổi theo cô. Nhưng vừa mới đi đến cửa kính thì hình ảnh trước mắt đã làm hắn sững sờ dừng bước. Ngọc Linh đang rón rén đi đến phía sau một người đàn ông đang chăm chú đọc một quyển tạp chí, cô cười lớn vồ lên người đó từ phía sau. Người đàn ông kia bị giật mình cũng không giận mà còn quay nhanh người lại vòng tay ôm eo cô nhấc nhẹ lên cười tươi. Phương Minh mở to con mắt như muốn nhìn cho rõ người kia.
"Cao Lăng" Hắn tự thì thào ngẩn người nhìn hai người bọn họ. Mãi đến lúc chợt tỉnh lại thì chợt nhận ra hai người kia đang tính tiền chuẩn bị đi ra, Phương Minh liền vội vàng đi đến bờ tường gần đó núp vào.
"Hôm nay chúng ta ăn gi?" Giọng Cao Lăng vang lên khi đi lướt qua bờ tường.
"Anh lúc nào cũng chỉ biết ăn thôi" Tiếng cười khanh khách của cô vang lên, Phương Minh vẫn còn nhớ rõ tiếng cười đó. Những ngày cả hai rong ruổi trên sa mạc Gobi hay những ngay hắn nắm tay cô chạy trên con đường ngõ hẻm ở Satorini, nụ cười đó tiếng cười kia không phải cô chỉ nhìn hắn và cười sao. Tại sao lại là Cao Lăng chứ?
Phương Minh nhắm mắt lại cố làm bản thân không nghĩ đến hình ảnh ngày đó nữa. Hắn nở một nụ cười tự giễu. Không biết nên nói trái đất tròn hay hắn đã bị cô ta quay vòng nữa. Phương Minh đứng dậy đút tay vào túi quần đi đến phía khung cửa sổ.
Ngọc Linh, thật không ngờ lại chính là người con gái khiến hắn động lòng. Từ trước đến giờ thứ hắn không thiếu nhất là tiền bạc và tiếp đến là phụ nữ. Đối với phái đẹp hắn luôn vô cùng rộng lòng, hắn chưa từng từ chối một cô gái nào. Ban đầu khi gặp Ngọc Linh ở khu thi đại học, ấn tượng ban đầu của hắn dành cho cô không quá tốt đẹp. Thứ nhất là vì trang phục, quần áo ngắn đến mức phản cảm và thứ hai là khi nhìn thấy hắn, cô ta liền lập tức nở nụ cười mời gọi. Ánh mắt đong đưa kia sao hắn có thể không nhận ra chứ. Nhưng Phương Minh lúc đó luôn là thể hiện mình là một người lịch sự và hơn hết người ta có lòng thì hắn không nỡ khiến cho họ thất vọng. Đến khi gặp lại Ngọc Linh nhiều hơn khi ở trong trường đại học, Phương Minh liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cô ta luôn tỏ ra rất yêu thích hắn nhưng khi có những người khác bám lấy hắn và buông lời vũ nhục cô ta thì lúc này hắn mới biết điều gì làm hắn cảm thấy không đúng. Chính là ánh mắt của cô ta, nhìn người khác một cách khinh thường đến mức khó chịu. Phương Minh nhắm mắt cố nhớ lại cái cảm giác khi bị cô ta nhìn, cái nhìn đó khiến hắn cảm giác như cô ta đang muốn cười nhạo vào mặt hắn, một kẻ tự phụ, coi mình là nhất. Không biết vì sao rõ ràng khuôn mặt cô ta không thể hiện điều đó nhưng hắn chỉ nhớ càng ngày khi gặp cô ta hắn càng chán ghét và cảm thấy phiền phức. Tống Ngọc Linh là người con gái đầu tiên làm hắn chán ghét nhưng càng làm thế thì sự khinh thường từ ánh mắt càng làm hắn cảm nhận rõ hơn.
Phương Minh mở mắt ra nhìn ra xa vô định. Đúng là đã từng ghét đến như thế, ngay cả khi va vào cô hôm ở trường, hắn vẫn còn nhớ lúc đó, dường như cô không hề nhận ra hắn. Rồi tiếp đến hôm ở sa mạc Gobi,lúc đầu khi nhìn thấy cô, hắn cảm thấy như mình bị dắt mũi nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng cả cuộc nói chuyện, hắn cảm nhận rõ sự mất kiên nhẫn của cô. Tống Ngọc Linh làm hắn chán ghét không biến đi đâu mất rồi. Phương Minh cảm thấy rối bời và tò mò nên liền bám theo cô, cố tình chờ xem thật ra cô muốn gì. Nhưng điều gì cũng không tìm được mà chỉ vì không phòng bị gì khi ở bên cô liền bị cô thu hút từ lúc nào không hay. Phương Minh nở một nụ cười khổ. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác bất lực như thế nào. Trước kia, phụ nữ đối với hắn đâu có quan trọng gì. Bây giờ cũng sẽ là như thế. Hắn muốn nói là như thế. Rằng cô chỉ là một người phụ nữ. Trên đời này thiếu gì phụ nữ chứ. Hắn có tiền có địa vị có ngoại hình hắn cần gì phải tiếc nuối một người phụ nữ. Hơn nữa hắn cũng đã có được cô.
Phương Minh nghĩ đến đây liền không tự chủ được, hai bàn tay nắm chặt lại, hắn quay mạnh người lao ra khỏi phòng đi thẳng xuống hầm và lái xe vụt đi. Chiếc xe màu đen lao vun vút đi trong ánh đèn đường. Phương Minh nhiến chặt răng, bàn tay nắm chặt như muốn bẻ gẫy cái vô lăng trong tay. Hắn thực sự muốn phát điên lên nhưng bản thân lại không hiểu được chính mình muốn phát điên cái gì. Hắn đã cố an ủi bản thân là hắn đã lấy đi trinh tiết của cô, những người còn lại cũng chỉ là ăn lại đồ thừa của hắn thôi. Nhưng càng nghĩ về điều đó sự bực bội trong lòng không hề giảm bớt. Làm sao hắn có thể quên hình ảnh của Ngọc Linh đêm hôm đó, làm sao hắn có thể quên thân hình mềm mại của cô cuốn chặt lấy hắn, rồi tiếng thở dốc gợi cảm. Nhưng thứ hắn đã nếm qua làm sao có thể quên. Vậy mà giờ đây người được ôm cô vào lòng, hôn cô, ân ái cùng cô lại không phải là hắn mà là Cao Lăng. Phương Mình dừng kít xe lại, hắn gục mặt trước vô lăng, cười khàn.
Cao Lăng, thực không ngờ lại là Cao Lăng. Đã bao lâu hắn không gặp cậu ấy nhỉ. Ba năm hay bốn năm? Hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa. Cả hai đều quá bận rộn với cuộc sống của mình nên không giữ liên lạc. Phương Minh cũng biết đó chỉ là viện cớ. Cao Lăng luôn không thích gia thế của mình vì mẹ cậu ta bị bang phái đối địch bắt cóc và tra tấn cho đến chết trước mặt cậu ta. Tất cả chỉ vì tranh chấp địa bàn và để trả thù bang phái. Chính vì điều đó đã khiến Cao Lăng hận chú Cao, hận thân phận của mình. Sau khi kết thúc cấp ba, Cao Lăng liền ra ở riêng và sau đó cả hai dần mất liên lạc. Chỉ thực không ngờ rằng lần gặp lại này có sự bất ngờ đến như vậy.
Phương Minh đưa tay cầm điện thoại lên, hắn đưa mắt nhìn dây hình vòng nguyệt quế đung đưa. Lần đầu tiên hắn cảm thấy ánh mắt khinh thường của Ngọc Linh ngày xưa là đúng, hắn đã quá tự phụ. Chính vì tự tin cô sẽ vẫn thích mình vì cô luôn bám theo hắn khi ở đại học , vì tự tin rằng sẽ không có người đàn ông nào tốt hơn chính mình ở bên cô. Nắm chặt vòng nguyệt quế trong lòng bàn tay. Phương Minh ngửa đầu dựa vào ghế lái nhắm mắt lại, mệt mỏi thở dài. Có lẽ bây giờ làm điều gì cũng đã quá muộn.
***
Ngọc Linh uể oải vươn vai một cái thật dài, cô vặn vặn đốt sống cổ cho đỡ mỏi. Hôm qua ngồi xem phim với Cao Lăng mà cuối cùng cô lại ngủ quên từ lúc nào không hay. Đưa mắt nhìn sang người đang ngủ gật gủ trên ghế sopha cạnh mình, cô khẽ mỉm cười. Bỗng trong đầu nổi ý muốn trêu anh một chút, cô liền bứt một sợi tóc, cẩn thận gập hai đầu ngọn tóc xoắn vào với nhau. Xong, Ngọc Linh cố nén cười cầm sợi tóc chọc chọc vào một bên tai Cao Lăng. Chắc vì bắt đầu cảm thấy hơi ngứa ngứa, anh liền đưa tay lên hất hất ra, lầm bẩm một chút rồi lại quay đầu sang bên kia. Cố nén nhịn cười một lần nữa, Ngọc Linh lại lấy sợi tóc ngoáy ngoáy vào mũi anh. Nhưng vừa run run tay đưa được gần vào mũi thì Cao Lăng mở bừng mắt chồm người dậy khiến cô giật bắn mình hét ầm lên.
" Dám trêu anh hử, để anh dạy cho em một bài" Vừa nói anh vừa cười sung sướng ngồi lên người cô kìm chặt, hai tay không ngừng chọc vào eo và nách khiến cô cười sặc sụa.
"A...Em biết lỗi rôi em biết lỗi rôi... hahaha... tha em" Ngọc Linh vừa lăn lộn cười vừa cố tránh bàn tay của anh nhưng đều không thành công. Sau một lúc cuối cùng Cao Lăng cũng dừng tay, nhìn cô cười chảy cả nước mắt, anh liền cười híp cả mắt.