Xuyên Thành Nữ Phụ Thì Sao Chứ? Tiên Quyết Hưởng Thụ Hiểu Không?

Chương 3: Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé!




Phương Nhã khoang tay trước ngực, không vui nhìn ra ngoài đường. Nói thật, nếu biết rõ mười mươi là người này sẽ là người hại mình thì ai mà không tránh vội chứ.thế nên cô đối với Trịnh Cảnh Việt cũng vậy thôi, cô không quan tâm về hắn xuất chúng đẹp train bla bla như thế nào, cô chỉ cầu hắn đừng để ý đến cô nữa. Phải biết rằng trong những nam chính thì hắn là người rat ay với nữ phụ rất không tàn nhẫn. Cô đã không còn là Tống Ngọc Linh chuyên hại người nữa rồi nha. Nước sông không phạm nước giếng, hắn muốn yêu đương nữ chính gì thì cứ yêu đi.. Dù nói là thế, chỉ vì có tí thuốc kích dục mà nhin xem hắn ta để bụng như thế nào chứ, mồm thì vẫn thao thao bàn công việc với cha cô nhưng đôi khi lại dùng ánh mắt dò xét liếc qua liếc lại cô kia kìa. Rốt cuộc mi muốn gì đây?



“Xin mời quý khách dùng bữa, chúc quý khách ngonmiệng”



“Linh nhi, ăn tim gà đi con” Ông Tống ôn tồn múc một bát cháo lẫn với tim cho cô mỉm cười.



“Ba à, ba cũng ăn đi có gì con sẽ tự lấy được mà”- Phương Nhã đưa tay đón vừa chẹp chẹp miệng nói với ông.



“Mà từ ngày mai con cũng nên đi học đều đặn lại đi. Con có biết nhà trường gửi về nhà bao nhiêu giấy thông báo rồi không?”



“Con biết rồi mà. Từ giờ sẽ chăm chỉ à mà không được. ..” Phương Nhã gật gù rồi mới chợt nhớ ra dự định ngao du bốn bể của mình. Trời ạ, học hành gì nữa chứ, đầy đọa bao nhiêu năm ghế nhà trường cô khổ sở mới thoát khỏi được. Bây giờ lại muốn cô quay trở lại vùi tuổi thanh xuân vào đống giấy tờ đấy ư. Không đời nào.



Trịnh Cảnh Việt nheo mắt nhìn cô, ngay lúc gặp trong bệnh viên hắn đã rất ngạc nhiên vì cô nàng tiểu thứ này sao lại thay đổi thực nhiều sau khi bị đuổi khỏi nhà. Có thật là đã rút ra bài học nhớ đời không nhỉ? Lại còn dám đối mắt với hắn nói xỉa xói và không phải là ưỡn ẹo mời chào như trước đây chứ. Hắn nhạc nhiên thì có nhưng cũng rất nghi ngờ đây là chiều trò lạt mèm buộc chặt của cô ta. Xem ra cũng có thể lắm, tưởng rằng đã ngoan ngoãn đến trường nhưng bản chất sao thay đổi được nhanh thế chứ?



“Sao lại không? Con lại muốn lêu lổng làm gì?” Ông Tống nghiêm mặt lại chất vất. Đúng là từ ngày cô con gái cưng mở lòng thì việc ca thán và chất vấn đã trở thành thói quen của ông rồi. Cũng là một sự hưởng thụ trong việc giáo dục con cái đấy.



“Ba, ý con không phải vậy. Con không muốn đi học nữa vì ba cũng biết mà con gai bà học không được tốt. Con hiểu được con cần phải làm gì chứ về việc học hành thực chất chỉ là để lấy bằng cấp chứng chỉ. Nhưng con học kém vậy có lấy được cũng chỉ là bằng yếu kém”



“Cảnh Việt có thể kèm cặp con “ Ông Tống vừa nói vừa nhìn sang vị thư ký của mình như hỏi xem ý kiến của cậu như thế nào. Nhưng Phương Nhã nào để cho hắn ta kịp nói gì chứ. Cô mới không thèm.



“Trịnh thư ký còn phải lo liệu việc công ty, đâu rảnh để quản lý đứa hư hỏng như con. Thôi mà, con không muốn đi học nữa. Con muốn một cuộc sống tự do ba ạ. Con cũng đã lớn rồi. Con biết trước đây để cho ba lo lắng và chỉ biết tiêu tiền của ba. Dù sức con không thể giỏi giang như ba được nhưng ít nhất từ giờ sẽ không làm ba lo lắng them nữa. có đi học cũng không làm con giỏi hơn, kể cả có mua bằng thì sau này ra làm việc không có thực lực cũng không thể tồn tại. Còn nếu đã là nghề mình đam mê và năng lực thì bằng cấp đâu còn quan trọng nữa đâu ba. “



“Cái con bé này vòng quanh một hồi rốt cuộc cũng chỉ là không muốn đi học nữa thôi chứ gì. Con đúng là thay đổi lien tục, trước khi thì nằng nặc đòi bằng được vào trường đấy, bây giờ lại nói thôi liền muốn thôi” Cha Tống khẽ hừ nhẹ tỏ vẻ không hài lòng “ Nhưng dù sao con cũng nói đúng. Ta cưng chiều nhưng sao có thể cưng chiều con cả đời đây. Hãy tự quyết định con đường của con đi thôi. Nếu cần ta giúp gì thì con cứ nói”



Phương Nhã cười híp cả mắt. Vậy là không phải lo lắng về việc học hành nữa rồi nha.



“Chú tịch cho phép tôi được nói đôi lời, dù đúng như tiểu thư nói là nếu có năng lực thì bằng cấp không quan trọng. Nhưng nếu tiểu thư muốn dựa vào chính bản thân mình để đi lênmà không phải dựa vào tiếng tăm của chủ tịch thì liệu có công ty nào nhìn một bộ hồ sơ trắng tinh không một bằng cấp, bất chấp việc hao tổn thời gian để cho người đó vào làm và chứng tỏ rằng mình có năng lực không? Tôi e rằng là không.” Trịnh Cảnh Việt từ tốn nói một cách dứt khoát. Cô ta thực sự quá tự tin đi, những lời tự tin trẻ con đấy trước mặt hắn thì thật làm cho hắn cảm thấy nực cười vô cùng. Phải biết rằng chính bản thân Trịnh Cảnh Việt là một người cực kỳ cần củ và nghiêm khắc với bản thân nên mới có thể làm được thành tựu ngày nay. Còn cô ta thì nghĩ tìm việc trong xã hội ngày nay dễ như thế sao. Quá sức ngây thơ.



Phương Nhã càng ngày càng ghét nam chính này rồi đấy. Hắn ta cho rằng đang nói chuyện với ai vậy, cô nói chuyện với bố cô thì lien quan gì đến hắn mà mượn hắn xen vào chứ. Nhìn thì tỏ vẻ thành thành thật nhưng tôi biết thừa anh đang cười mỉa tôi trong lòng là ngây thơ chứ gì.



“Trịnh thư ký à, tôi có nói là không muốn dựa hơi bố tôi à. Anh có biết cái phúc phận của mỗi một người hơn thua ở chỗ nào không? Là gia đình. Tôi có ba tôi yêu thương, có ông quan tâm và vẽ đường cho tôi đi. Tại sao tôi lại phải lao vào những con đường vất vả để thử thách bản thân mình? Nếu chẳng may trượt chân cái thì người gánh chịu cho tôi không phải chính là ba tôi hay sao? Tôi cũng không được tài giỏi như anh, học một hiểu mười, am hiểu lòng người. Những điều tôi muốn làm cũng không phải là những thứ quá to lớn như kiểu không biết mình là ai. Con đường tôi chọn chỉ là một con đường có sự tự do thôi. Thế nên cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi rằng tôi sẽ rời ba tôi để tự trải nghiệm cuộc đời, bước đi bằng đôi chân mình. Nhưng thực sự thì tôi hèn lắm, tôi chỉ thích được nấp dưới bong bố tôi cho an toàn thôi. Xã hội bây giờ đáng sợ lắm, có những người lúc này luôn tỏ vẻ là trung thành là thật lòng nhưng đến phút cuối mới biết được thực chất họ như thế nào. Hiểm ác như vậy ba cũng sẽ không muốn tôi dấn thân vào đâu, phải không ba?” Phương Nha vừa nói vừa cười tươi rất vô tư. Dùng chiêu khích tướng với cô ư, vậy để cho biết thế nào là mặt dày nhé.



“Linh nhi, con thật là.. Cảnh Việt cũng vì muốn tốt cho con thôi” Ông Tống lắc đầu chịu thua. Càng ngày miệng lưỡi của con gái mình càng đáng sợ. Vừa đấm vừa xoa, khiến cho người kia không biết phải làm sao.



“Nếu tiểu thư đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng mà chủ tịch cũng không thể ở bên cô mãi được, tôi vẫn nghĩ bằng chính bản thân mình mới có thể là chỗ dựa an toàn nhất” Cảnh Việc im lặng một hồi rồi lại điềm đạm nói. Cô ta thực sự thay đổi rất nhiều nhưng cũng không phải việc của hắn.



“Cảm ơn anh đã nghĩ cho tôi. Anh yên tâm, dù không có bố tôi thì tôi cũng đủ nhận thức để hiểu được ai là người tốt còn ai là người cần phải tránh xa.”



“Thôi ăn đi nào, hai đứa này sao không thể hòa hợp với nhau được nhỉ? Ăn đi ăn đi” Ông Tống lên tiếng giảng hòa. Càng ngày càng thấy giấc mơ con rể tan vỡ rồi.



Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc một cách gượng gạo. Trịnh Cảnh Việt không cùng về với ông Tống mà chỉ đưa hai người ra xe. Lúc này Phương Nhã cũng đưa ra quyết định phải song phẳng phân ranh giới với người đàn ông này luôn. Cô đợi ông Tống vào xe truuwocs rồi quay lại nhìn Cảnh Việt, chậc đạo mạo gì chứ.



“ Cảnh Việt, tôi chỉ muốn nói thực sự xin lỗi vì đã định bỏ thuốc anh. Anh cũng đã làm tôi ê chề mặt mũi rồi. Như vậy bây giờ chúng ta hòa đi. Tôi thực sự không muốn gây them ác cảm cho anh nữa” Phương Nhã đưa tay về phía Trịnh Cảnh Việt không quên kèm theo một nụ cười chuyên nghiệp.



“Được, tôi cũng xin lỗi vì đã chấp nhặt với cô như thế. Dù thế nào cô cũng là một cô gái mới trưởng thành” Nhìn bàn tay đang chìa về mình, ánh mắt hắn ánh lên sự ngạc nhiên nhưng khuôn mặt lại không hề biểu đạt điều đó.Nắm vào đôi bàn tay của cô, Cảnh Việt chợt cảm thấy, thì ra tay cô ấy lại bé và mềm như thế này.



“Vậy là được rồi. Có thể thời gian sắp tới tôi sẽ không có ở nhà. Mong anh quan tâm đến bố giúp tôi. Anh thực sự là người ông đạt rất nhiều kỳ vọng. Tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào nhưng anh biết đấy, làm người nên nhìn về mặt sáng nhiều hơn chứ đừng lúc nào cũng chỉ soi mói sự đen tối trong họ Bố tôi là người tốt và anh cũng hiểu rõ điều đó. Anh nên nhớ lấy điều đấy mà đừng làm điều hổ thẹn với lương tâm. Được chứ?” Phương Nhã mỉm cười nói. Phải biết nam chính trong truyện thường quá mù quáng vì nữ chính và cũng vì lý do đấy. Vì nghe nhưng điều từ miệng cô em gái thân yêu của Tống Ngọc Linh mà người đàn ông này đã phủi sạch nhưng sự dìu dắt của ông Tống từ khi hắn ta còn chập chững vào nghề. Nếu không muốn nặng lời là dại gái và ăn cháo đá bát… không thật ra thì Trịnh Cảnh Việt chính là người như thế đấy. Thôi được rồi cũng vì hành động cho người cưỡng hiếp nên thật lòng là cô bị ác cảm quá nặng.



“Tôi không hiểu điều cô muốn nói là gì nhưng chủ tịch là người có ân với tôi. Tôi sẽ luôn nhớ điều đó”- Trịnh Cảnh Việt nhíu mày nói.



“Tôi biết anh sẽ nhớ nhưng lời tôi muốn nói là chuyện gì cũng thế, không có lửa làm sao có khói. Nghe một tai chưa thể nào biết được chính xác câu chuyện là như thế nào. Hãy luôn nghe bằng hai tai. Không phải tôi dạy đời anh, anh đừng hiểu nhầm. Nhưng tôi chỉ không muốn một người sau này sẽ càng thành công như anh chỉ vì những việc không rõ rang mà làm ra những điều khiến bản thân hối tiếc. Thôi bố tôi đợi lâu rồi. Tôi về đây.” Phương Nhã mỉm cười thật tươi rồi quay người trở lại xe.



“Điều khiến bản thân hối tiếc ư?”- Trịnh Cảnh Việt nhìn theo hướng xe chạy nhíu mày suy nghĩ. Không biết hắn đag nghĩ đến điều gì mà chỉ thấy đôi mắt hơi tối lại. Đến khi chiếc xe đã biến mất trong dòng xe vội vàng thì hắn mới quay người rời đi.



***

“Linh nhi, dù sao hai đứa cũng bắt tay làm hòa rồi. Con cũng giảm bớt sự ác cảm với Cảnh Việt đi”



“Ba, con nuốt trôi sự nhục nhã kia thì đã không phải là con. Con sao có thể không ghét hắn ta được chứ. Dù đúng lỗi là từ con mà ra. Ba cũng đừng bênh vực hắn quá.” Phương nhã khoánh tay trước ngực khó chịu nói.



“Đấy là con rể ta chọn cho con mà giờ càng ngày càng khó cứu chữa rồi” Ông Tông lắc đầu chán nản với tính bướng bỉnh của con gái.



“Ba yên tâm đi, anh ta rồi cũng sẽ trở thành con rể của ba thôi. Nhưng không phải là chồng của đứa con gái này”



“Ý con là sao?”



“Ba à, đôi khi người rất tinh tường nhưng sao lại không thấu triệt một số chuyện thế. Người ta yêu nhau lén lút sau lưng ba chỉ vì ba cứ ép hắn cho con đấy. Thôi đi, thực sự con không thích hắn ta. Ba cũng đừng gán ghép nữa, còn sẽ tìm cho ba một chàng rể tốt gấp nghìn lần hắn”



“Sao, lại cái thằng bác sĩ nhìn mặt lúc nào cũng cười đến vô tôi kia hả? Ba chẳng thấy nó hơn Cảnh Việt chỗ nào. Nhưng con đã nói thế thì tùy con vậy” Ông Tống khẽ thở dài.



“Cao Lực Ngôn á, chỉ là bạn thôi ba” Phương Nhã cười khẽ khi nghĩ đến vị bác sĩ kia. Cô đang có linh cảm nha. Còn linh cảm gì thì phải chờ một thời gian để xem đã.



“Đồ đạc của con ta ở nhà ta vẫn để đó, ở khu nhà cũ con có muốn qua thu dọn không?” Ông Tống vừa cầm một tờ báo lên xem tin tức kinh tế vừa hỏi cô.



“À nhắc đến lại nhớ, con muốn thanh lý một số thứ ba ạ. Quần áo ngày trước bây giờ không hợp gu thẩm mỹ của con nữa mà lại nhiều như thế. Chắc phải nhờ cô nhân viên nào thanh lý giúp con. Toàn đồ đắt tiền cả” Nghĩ đến một đống quần áo hở hang treo trong nhà, Phương Nhã cảm thấy như đang ngắm một đống tiền vậy.



“Con biết nghĩ đến việc bán đồ thu hồi tiền từ khi nào vậy? Không phải trước kia ai động vào quần áo của con là con như muốn liều chết với họ mà” Không giấu được sự ngạc nhiên trong lời nói, ông Tống hạ tờ báo xuống nhìn cô chằm chằm.



“Ba sẽ con phải ngạc nhiên nhiều nữa đấy. Con còn muốn bán bớt đống túi, giày không dùng đến. Thực sự nhiều quá nhìn lãng phí thật mà. Con cũng không thích mấy mẫu đó nữa. Ba thấy con gái ba bây giờ biết tiết kiệm thì nên vui mừng chứ” Phương Nhã cười hì hì. Không phải cô không chột dạ là sợ ông Tông nhận ra con gái mình càng lúc càng không giống như trước. Nhưng từ lúc quyết định thực tâm gọi ông là ba thì cô cũng coi mình trở thành Tống Ngọc Linh. Mà Tống Ngọc Linh bây giờ sẽ là cô, tính cách cô như thế nào thì sẽ là như thế đó.



Nhìn cô con gái mình cười hì hì, ông Tống nhìn nhìn cô một chút rồi lại thở dài “ Con thực sự lớn rồi, Linh nhi ạ”



“Không không, con vẫn còn bé nha. Con vẫn phải trốn sau lưng cho an toàn như vừa nãy nói ý”



“con bé này, càng ngày càng dẻo mép”



Từ sau ngày đầu tiên gạt bỏ được sự gượng gạo trong lòng cả hai người, cô và ông Tống ở với nhau càng lúc càng hòa hợp. Ông rất nuông chiều cô từ từng động tác đến từng lời nói. Cảm giác đúng như sự bao dung không giới hạn của một người cha vậy. Phương Nhã mỉm cười rồi chìm vào im lặng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuộc sống thật vi diệu, nếu ông trời đã để cô tiếp tục sống với người cha nhân từ này thì cô sẽ làm mọi việc để ông được vui. Làm mọi việc khiến ông cảm thấy đối với cô ông chính là người quan trọng, người thân yêu nhất và người cô tin tưởng nhất. Có lẽ từ giờ phải quên cái tên Phương Nhã đi. Giờ cô sẽ là Tống Ngọc Linh.



***

“Xin chào chủ tịch, xin chào đại tiểu thư” Một người giúp việc mở cửa xe , cúi chào rất quy củ.



“Xin chào cô, cảm ơn nhưng lần sau thay vì cô gập người như thế thì cháu thích cô nở nụ cười với cháu hơn đấy ạ”- Tống Ngọc Linh cười và nói với người giúp việc kia khiến bà ta sững sờ rồi khó khăn quay sang phía ông Tống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



“Thím Trương, con bé nói sao thì cô cứ như vậy đi. Nó thay đổi nhiều quá đến tôi còn ngỡ ngàng đến mức suýt trụy tim đây” Ông đón nhận ánh mắt của người giúp việc bằng nụ cười rất sảng khoái. “ Vào nhà đi Linh nhi”



Tống Ngọc Linh khẽ thở dài nhẹ liếc nhìn qua thím Trương vẫn chưa hết sững sờ. Thôi kệ bà ý vậy, cái gì cũng cần có lần đầu tiên. Chỉ là phản ứng có cần kinh dị như thế không a~.



“Anh đã về rồi” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên ngay khi hai cha con Tống mở cửa bước vào nhà. Tống Ngọc Linh híp mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một người đàn bà nhìn tầm 38-40 tuổi, làn da được chăm sóc rất kỹ càng nên cô đoán rằng chắc hẳn bà ấy còn phải lớn tuổi hơn như thế. Mái tóc cắt của bà ta được cắt ngắn xoăn nhẹ bồng bềnh trông rất thời thượng, còn quần áo thì hợp tuổi màu sắc hòa nhã. Nhìn thế nào cũng là một người đàn bà rất khôn khéo, đặc biệt là khuôn mặt nhìn thì rất nhẹ nhàng và hiền từ kia nữa.



“A, Ngọc Linh về nhà đấy à? Sao con không nhắn tin cho dì để dì thay chăn ga gối mới ở phòng con” – Tống Ngọc Linh nghe thấy vậy thì hơi nhướng mi lên, hóa ra đây chính là người mẹ của nữ chính nha.




“Sao phải nhắn tin, thay ngay bây giờ thì có sao đâu, cô bảo người đi dọn dẹp lại phòng của Linh nhi đi. Với cả bảo thím Vương nấu đồ ăn thanh đạm cho các bữa, Linh nhi nó vừa bị chảy máu dạ dày vẫn cần phải chú ý.” Ông Tống lạnh nhạt nói còn không đưa mắt nhìn người đàn bà kia một cái rồi thẳng bước đi lên tầng không nói them gì nữa.



Là người lạ đi chăng nữa thì ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ hiểu là ông Tống chán ghét người đàn bà kia như thế nào. Nhưng sao có thể không chán ghét đây chứ, ông hận nữa là đằng khác. Nếu không phải vì người đàn bà đê tiện đấy, vợ ông, Khánh nhi của ông sao có thể ra đi sớm như thế. Đóng cửa phòng lại, ông Tống ngồi xuống ghế làm việc, thở ra một cách mệt mỏi. Nhắm mắt lại một chút, ông vươn tay lấy tấm hình đặt trước mặt. Trong hình là một người con gáivới nụ cười vô cùng rang rỡ và hạnh phúc, ẵm trên tay một bé mới chỉ tròn tháng, miệng còn phì phì ra nước bọt. Đưa ngón tay vuốt nhẹ lên tấm hình, mọi ký ức như ùa về trong tâm tri ông.



“ Tống Khải, sao anh lại có thể đối với em như vậy? Nó là đứa em gái của em, dù không máu mủ nhưng đã chung sống với nhau từ bé. Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy, anh nói đi”



“ Tống Khải, em đã trao hết mọi niềm tin và tình yêu cho anh, còn anh… anh và nó đã làm em trở thành cái gì thế này. Sao hai người lại có thể làm trò đòi bại và tởm lợm như thế. Anh thật khiến tôi buồn nôn… sao tôi lại có thể yêu loại người đang ghê tởm như anh chứ. Sao anh không chết đi, sao các người không chết đi”



Buông bức ảnh vè chỗ cũ, đan hai bàn tay vào nhau, ông tựa trán lên đó nhắm mắt lại. Cổ họng có cái gì đó ứ lại và đắng chat.

“ Khánh nhi, làm ơn em không thể bỏ anh và con đi như thế. Làm ơn, anh không thể chịu nổi nữa Khánh nhi… Anh xin em đừng bỏ cuộc… đừng mà. Anh sai rồi, anh sai rồi. Là anh nhu nhược là anh hèn nhát. Khánh nhi em đừngnhắm mắt, đừng ngủ, nhìn anh này nhìn anh này. Xe cứu thương sắp đến rồi…. Đừng ngủ đừng nhắm mắt… đừng bỏ anh lại, anh yêu em, anh cần em Khánh nhi”



“Khải, thực ra em biết anh không sai… em biết hết. Em không trách anh… Khải, em yêu anh. Đừng rũ bỏ nó, chăm sóc cho nó giúp em…Xin lỗi Linh nhi giúp em và nói nó là báu vật của em”




“Khánh nhi… xe cứu thương đến rồi… Khánh nhi đừng bỏ cuộc … Hãy ở lại với anh”

Mở bàn tay đang đan vào nhau ra, ông úp cả cả khuôn mặt vào đó như đang trốn tránh điều gì đó. Một giọt nước mặt lăn dài qua gò mà rồi trượt chậm dần qua bàn tay rồi rơi xuống bàn làm việc.



Tiếp tục sống, tiếp tục hàng ngày đối diện với ả đàn bà đã làm chia cách chúng ta, nhìn cô ta để luôn nhắc nhờ vì sao em lại bỏ tôi mà đi. Khánh nhi, đây là cách trừng phạt duy nhất tôi có thể làm cho chính mình mà vẫn thực hiện được những điều em mong muốn.



***

Tống Ngọc Linh nhìn theo ông Tống đến khi khuất bóng. Cô thực là tò mò chuyện gì đã xảy ra trước kia nha.



“Con có muốn trở về phòng luôn không Linh nhi?”

Lần đầu tiên nghe thì thấy dịu dàng, lần thứ hai thì nổi da gà nha. Ngọt đến chảy dãi dớt.



“Không cần đâu dì cứ làm việc của dì đi kệ con”



“Mẹ, con đã về.. ơ chị hai”



“Mẹ, con về rồi… ô xem ai đây này không phải là người vừa được truyền hình trực tiếp mấy tháng trước đây ư? Bị ba đuổi rồi còn dám vác mặt về nhà sao?”



Sau lưng Tống Ngọc Linh vang lên hai giọng nói hơi na ná giống nhau.



“Minh Nguyệt sao con lại nói như thế, mau xin lỗi chị đi” Người dì kia đon đả nói là thế, nhưng giọng lại có chút hả hê. Tai cô không hề bị vấn đề gì đâu nha, có cần lộ liễu thế không?



“Mới mấy tháng không gặp, tưởng sẽ khôn hơn chứ ai ngờ đâu hóa ra tôi đã đánh giá cao sự phát triển của cô rôi. Tôi mất mặt thì cô nghĩ cô còn có mặt mũi hay sao mà cười hả hê. Sao vẫn ngu thế là Minh Nguyệt?” Tống Ngọc linh khoánh tay trước ngực đưa mắt nhìn người con gái phía trước mặt một mình lượt

“ Chị xấu xí thì quan gì đến tôi chứ. Đừng có mà ra vẻ nguy hiểm nữa đi. Có biết mọi người đều cười vào sự trơ trẽn của chị không?”



“ Haiz, đầu óc không phát triển được cái ngực càng lúc càng to, chậc… hóa ra là não không đủ chất. Để tôi bảo ba mua cho cô mẫu viên thuốc bổ não nhé. Người ta cười tôi trơ trẽn thì sẽ thiếu phần cô sao. Con chị đã như thế thì con em chẳng lẽ lại không? Hơn nữa có một người chị như tôi mà cô không thấy xấu hổ lại còn phấn khởi hùa theo người ta nói xấu. Cô nghĩ thế là hay ho à? Sao mà ngu thế. Tự đi chửi gia đình mình, tự đi bôi nhọ gia đình mình. Cô nói xem đúng là cô cần thuốc bổ não không?”



“Cô…” Minh Nguyệt chỉ tay vào cô nhưng lại không biết nói gì để cãi lại.



“Đúng là đồ ngu” khẽ cười nhếch một cái, Tống Ngọc Linh đưa mắt nhìn về phía người con gái còn lại.



“Khả Vy…” Khẽ gọi một tiếng mà cả người của Khả Vy đã hơi lùi lại đủ chứngtỏ cô sợ người chị hai này như thế nào.



“Chị hai..”



“áo của em bị bung cúc rồi kìa” nói dứt lời Tống Ngọc Linh quay người đi lên tầng, mặc kệ mọi việc sau lưng. Thế là cuối cùng cũng được hai cô em gái sinh đôi rồi nha. Nữ chính a nữ chính. Không biết mọi chuyện sẽ như thế nào đây.