Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều ở Tu La Tràng

Chương 46-2: 2




Edit: Nguyệt Trường Ly

Tưởng tượng đến khả năng không thể tưởng tượng nào đó, tâm tình của cậu có chút phức tạp, cần thiết phải ngủ một giấc để điều chỉnh lại tâm tình một chút.

"Ngủ ngon." Chu Khuyết Đình giơ tay tắt đèn, cất di động đi, cũng chui vào ổ chăn, nhắm mắt, ngủ.

Hai người là bị hương thơm của cơm gọi tỉnh, có thể là do cuối cùng Lâm Khí Chi cũng đã bị bắt, có thể thả lỏng cả trạng thái tinh thần lẫn cơ thể, nên một giấc này, bọn họ ngủ đặc biệt say, đặc biệt ngon, ngay cả mẹ và em gái ăn sáng, xong một người đi làm, một người đi học, làm ra bao nhiêu động tĩnh vào buổi sáng mà hai người bọn họ lại không ai tỉnh dậy.

Chu Khuyết Đình mở to mắt, gãi gãi tóc, ngồi dậy, quay đầu thấy Trình Dương đang dúi mặt vào gối đầu, đôi mắt nhắm chặt, hiển thị một cách rõ ràng là cậu đã tỉnh lại rồi nhưng lại không muốn dậy.

Chu Khuyết Đình kiểm tra miệng vết thương của Trình Dương thương một chút, thấy không có gì không ổn, mới xốc chăn lên, xuống giường, sau đó quay người lại dịch dịch góc chăn cho Trình Dương.

Làm xong những việc này, anh quay đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.

Thời tiết âm trầm ảm đạm mấy ngày qua, hôm nay đột nhiên quang đãng, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm hơi mỏng, đánh vào trong phòng, rơi xuống mặt đất trước giường tạo thành một đốm sáng tròn tròn. Đối diện với cửa sổ là bệnh viện, xung quanh gần đó, có thể nhìn thấy có người ngồi xổm bên lề đường ăn cơm hộp, có người đạp xe hàng nhỏ, trên quầy xe bày đầy kẹo hồ lô, còn có người liều mạng bấm còi, vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe mặt đối mặt chửi nhau với chủ xe đỗ phía trước.

Không khí của thành phố tỉnh lẻ chính là như vậy, lộn xộn, ồn ào, nhốn nháo.

Nhưng không biết vì sao, nhìn cảnh tượng này, Chu Khuyết Đình lại cảm thấy yên tâm, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Dương còn đang cố ngủ nướng, anh tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, theo mùi thơm của đồ ăn tìm đến phòng bếp, nhìn thấy mẹ của Trình Dương đang nấu bữa trưa.

"Dậy rồi đấy à?" Mẹ Trình nói, "Bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đã để trong phòng vệ sinh rồi đấy, cốc đánh răng thì đành dùng cốc dùng một lần thôi, được chứ?"

Chu Khuyết Đình gật gật đầu: "Dạ được ạ. Cảm ơn cô."

"Người nên nói lời cảm ơn là cô mới đúng." Mẹ Trình cúi đầu thái rau, nhẹ giọng nói, "Nếu là Dương Dương có chuyện gì không may, cô cũng không biết......"

Vẻ mặt của Chu Khuyết Đình trở nên hơi nhạt nhẽo, anh ngừng lại tại chỗ: "Là do cháu đến muộn, nếu cháu vọt vào sớm hơn một chút, cậu ấy sẽ không bị thương."

"Đừng tự trách bản thân, cô biết chuyện này tuyệt đối không thể trách cháu được, con của cô cô hiểu rõ, tính tình ngoan cố, chuyện nó đã quyết định xong, dù là ai cũng không khuyên được." Mẹ Trình quay người đi lau sạch nước mắt, có chút ưu sầu chia sẻ, "Thật ra cô vẫn luôn lo lắng cho đứa bé kia, trời sinh nó có gương mặt tươi cười, nhìn qua dễ bắt nạt, nhưng trong xương cốt lại rất ngang bướng, chán ghét cái gì là chán ghét đến chết mới thôi, nhưng đã thích là có thể trả giá tất cả mọi thứ của chính mình."

Chu Khuyết Đình hiểu rõ gật gật đầu, bổ sung nói: "Chuyện khiến người khác lo lắng vẫn là cậu ấy lại quá thiện lương, ghét cái ác như kẻ thù, dễ dàng bị lợi dụng."

"Cháu nói đúng a." Mẹ Trình nói, "Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, năm nó lên năm, nó quen biết một cậu bé bị bệnh tự kỷ, một hai nhất quyết phải kết bái với người ta, sau đó còn tự cho mình là đại ca, nói là phải bảo vệ đàn em —— lúc ấy người ta còn cao hơn nó cả một cái đầu đấy."

Chu Khuyết Đình ngẩn ngơ: "Về sau, thế nào ạ?"

"Sau đó sao, cha của đứa bé kia tìm vợ bé, bỏ vợ bỏ con, nó hỏi cô là có thể đưa đàn em của nó về nhà hay không, nó có thể đi nhặt đồng nát nuôi đứa bé kia." Mẹ Trình cười lắc lắc đầu, "Dương Dương nhà chúng ta a, dáng người nho nhỏ, lại đã có chí khí như vậy rồi, chỉ tiếc là đứa bé kia đã đi theo mẹ và chị gái của mình đến thành phố khác rồi, có muốn nuôi nó cũng không được nuôi."

Chu Khuyết Đình nhất thời hoảng hốt, nhìn nụ cười vui vẻ của mẹ Trình, lại quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ còn đang đóng chặt, hơn nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần, nói: "Cô à, cháu muốn tìm hiểu thêm về chuyện lúc Dương Dương còn nhỏ hơn một chút."

......

Tầm lúc hơn 10 giờ Trình Dương có tỉnh lại một lần, cũng biết Chu Khuyết Đình rời giường, nhưng cậu còn muốn tiếp tục nướng thêm một lát, nên chỉ hơi trợn mắt lại nhắm lại, kết quả, nhắm mắt lại xong rồi lại ngủ mất tiêu, tận đến lúc 11 giờ 45, Chu Khuyết Đình đi vào gọi cậu dậy, cậu mới mê mê hoặc hoặc mở to mắt ra.

Sau đó cậu đã bị vẻ mặt của Chu Khuyết Đình làm cho hoảng sợ, cái biểu tình ôn nhu đến có thể véo ra nước này là cái quỷ gì vậy, tình ý trong ánh mắt anh cứ như là muốn nhảy ra vậy.

?? Rõ là tối hôm qua cái người này còn nghiêm túc kiềm chế lắm cơ mà, cậu đã bỏ lỡ tình tiết quan trọng nào rồi hay sao?

Trình Dương mờ mịt bò dậy, đội một đầu tóc rối bời, đánh giá Chu Khuyết Đình.

Chu Khuyết Đình nói: "Làm sao vậy Dương Dương, miệng vết thương có đau không?"

Trình Dương chà xát da gà nổi đầy trên cánh tay, hỏi: "Bây giờ là tình huống gì thế? Anh không có vấn đề gì đấy chứ?"

"Tôi rất ổn, rất bình thường a." Chu Khuyết Đình cười đáp, trong nụ cười của anh có một loại cảm giác như vừa trút được gánh nặng gì vậy, phảng phất như cuối cùng đã buông xuống được khúc mắc gì đó, có thể nói là không còn cố kỵ gì.

Trình Dương nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ, bị anh nắm tay dắt xuống giường, đẩy đến phòng vệ sinh.

Trên bồn rửa mặt đã để sẵn bàn chải đánh răng đã được lấy sẵn kem đánh răng và một cốc nước ấm.

Trong phòng bếp vang lên tiếng xào rau tanh tách, sau đó, cậu nghe thấy mẹ cậu gọi: "Dương Dương dậy chưa? Thức ăn sắp xong hết rồi."

"Dậy rồi ạ." Cậu đáp lại một tiếng, chậm rì rì đánh răng, vừa đánh còn vừa đánh giá Chu Khuyết Đình qua gương, mặt mày của người đàn ông mang theo ý cười, độ cong trên khóe miệng trông như là muốn áp cũng không áp được xuống.

"Phụt." Trình Dương phun ra bọt biển đầy trong miệng, "Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy hả, vui vẻ như vậy, có chuyện vui gì thì chia sẻ cho tôi vui chung với."

Chu Khuyết Đình không đáp mà còn hỏi ngược lại, nói: "Cậu tin chuyện kiếp trước kiếp này không?"

"?"Trình Dương nói, "Chủ nghĩa duy vật là tín ngưỡng của tôi."

"......" Cuộc đối thoại tối hôm qua được tái hiện lại, chẳng qua, người nghẹn họng lại biến thành Chu Khuyết Đình.

Trình Dương "òng ọc òng ọc" súc miệng, phun hết bọ biển trong miệng ra, nói tiếp: "Làm sao vậy, người ta đều là đến buổi tối mới bắt đầu tự hỏi về triết học, có mỗi anh là bắt đầu từ ngay giữa trưa luôn à?"

"Không phải." Chu Khuyết Đình cười đáp, "Tôi chỉ là mới nghĩ thông suốt một ít chuyện."

"Vậy sao?" Trình Dương dùng nước trong rửa sạch mặt, tuỳ ý chọn một loại từ trên bồn rửa mặt rồi bôi lên mặt, vừa bôi vừa nói, "Chuyện này có liên quan gì tới tôi à?"

Chu Khuyết Đình chần chờ một lát, Trình Dương nháy mắt hiểu rõ: "Đó chính là có liên quan."

Không chờ Chu Khuyết Đình phản bác, hay nói cách khác, là giảo biện, thì Trình Dương đã xoay người, cười khanh khách nói: "Tuy rằng không biết anh vừa nghĩ thông suốt chuyện gì, nhưng nếu bây giờ anh khó có thể mở miệng nói ra, vậy thì cứ chờ đến khi có thể khắc phục được, rồi lại nói cho tôi đi."

Đồng tử của Chu Khuyết Đình hơi co lại, vô ý thức nhéo nhéo nắm tay, thời gian, không gian thay đổi, nhưng Trình Dương vẫn như cũ là Trình Dương kia, cứ việc anh đã sớm có giác ngộ về việc này, hôm nay càng là đã xác nhận chuyện này từ trong miệng của mẹ Trình Dương, nhưng mà ——

Anh cho rằng cuối cùng cũng đã đến lượt anh có thể bảo vệ Trình Dương, kết quả, lại vẫn như cũ là Trình Dương bao dung anh sao?

"Thật ra, tôi......" Chu Khuyết Đình thở phào nhẹ nhõm, muốn bày tỏ hết tất cả mọi rối rắm trong thời gian qua cho tới hiện giờ giật mình nhận ra với Trình Dương, nhưng Trình Dương lại nhẹ nhàng đè lại bờ môi của anh, sau đó "Suỵt ——" một tiếng.

"Tôi bảo rồi, không cần phải miễn cưỡng." Trình Dương cười nói.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu Chu: Tôi không miễn cưỡng a.