Xuyên Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang Làm Trời Làm Đất Của Nam Chủ

Chương 2: Cô đã trở thành vật thay thế




Edit: Aly

Nữ nhân trong lòng ngực thân hình như không xương dựa vào trong lòng ngực hắn, phảng phất chỉ cần chạm nhẹ, sẽ như bọt biển biến mất không thấy.

Một tia hương khí nhàn nhạt quanh quẩn tập kích, sắc mặt Thẩm Thời Yến càng thêm thâm trầm, đây là muốn □□ hắn?

Giang Miên vốn không có thuật đọc tâm chớp chớp đôi mắt vô tội, tại sao hắn lúc nào cũng hung tợn nhìn mình như vậy?

Cô bị nhìn đến tâm hoảng ý loạn, theo bản năng lại khẩy khẩy thân hình của bản thân.

Trong lúc hoảng loạn, cô căn bản không ý thức được bản thân khẩy không phải của mình, mà là cơ bụng của Thẩm Thời Yến.

Đầu ngón tay mềm mại của nữ nhân mang theo lạnh lẽo, móng tay chỉnh tề sạch sẽ nhẹ nhàng thổi qua da thịt hắn, khiến cho một mảnh run rẩy.

Thẩm Thời Yến biến sắc, cơ hồ vừa tức vừa giận trừng cô: “Còn chưa sờ đủ?”

“A?”

Liên tiếp bị rống, Giang Miên thực sự có chút mờ mịt.

Thẳng đến khi cô theo tầm mắt Thẩm Thời Yến dừng ở trên tay bản thân, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân cư nhiên khẩy cơ bụng của hắn.

Chết tiệt!

Nói như vậy vừa rồi cô véo cũng là hắn?

Khó trách một chút cảm giác cũng không có!

Giang Miên cực kỳ xấu hổ, cảm thấy thẹn đầy mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái động chôn mình xuống.

Giống như điện giật nhanh chóng rút tay mình về, Giang Miên nhanh chóng lưu loát bò dậy, “Chuyện này, tôi thật sự không phải cố ý, tôi đây đi liền, lập tức đi liền!”

Vừa nói phải rời khỏi, trận đau đớn quen thuộc kia lại từ lòng bàn chân truyền lên, cô đau đến sắc mặt tái nhợt, hai chân không đứng được, ngã ngồi ở trên giường.

Cô đây là làm sao vậy?

Tại sao vừa đứng lên liền đau đến không thể bước đi!

Phía sau truyền đến một thân nam nhân cười lạnh, cho dù không quay đầu nhìn lại, cũng có thể biết giờ phút này hắn đang có biểu tình gì.

Giang Miên chống khuỷu tay ngồi dậy, giải thích nói: “Tôi không phải cố ý, tôi đau nên không thể đi được.”

Đáy mắt lương bạc của nam nhân đều là không tin, tính tình ương ngạnh của Giang Miên cũng nổi lên, cho dù đau đến chết, cô cũng phải về nhà!

Tốt xấu gì tối hôm qua bọn họ cũng ngủ cùng một cái chăn, cẩu nam nhân này sao có thể vô tình như vậy!

Bỏ qua cơn đau đớn trong thân thể, cắn răng đứng lên hướng bên ngoài rời đi.

Mỗi một bước đều giống như đi trên lưỡi dao sắc bén, đau đớn rất nhanh truyền đến đại não, như có một thứ vũ khí sắc bén dùng sức cạy đầu cô ra, từng đợt đau xuyên tim khiến cô thở không nổi.

Giang Miên cũng không biết bản thân bị làm sao vậy, cắn răng đi vài bước, thân mình mềm nhũn, trước mắt hoàn toàn tối đen, không còn ý thức.

Phịch một tiếng, Thẩm Thời Yến nhìn Giang Miên té xỉu trên mặt đất.

Môi mỏng nhấp chặt, mắt đen không chớp nhìn chằm chằm Giang Miên ngã trên mặt đất, hắn thật ra muốn nhìn xem nữ nhân này lại đang giở trò gì!

Một phút, năm phút, mười phút……

Thời gian một phút một giây trôi qua, nữ nhân trên mặt đất như cũ vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Thời Yến bỗng nhiên sinh ra hoài nghi, hắn đã đoán sai?

Do dự một phen, với thái độ hoài nghi, xốc chăn lên xuống giường, đi đến bên chân Giang Miên.

Nữ nhân trên thảm đầu tóc rối bù, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt tái nhợt, nhìn dáng vẻ không giống như giả vờ.

Khẽ khụ một tiếng, ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài hơi câu, vén sợi tóc che trên má, càng thấy rõ ràng gương mặt của cô, đáy mắt đen nghìn nghịt là thứ cảm xúc người khác không thể hiểu được.

Cuối cùng, Thẩm Thời Yến ôm ngang bế người té xỉu lên, thân mình nữ nhân mềm như bông, nghiêng đầu, sườn cổ tinh tế trắng nõn.

Gò má tái nhợt dán trên ngực hắn, hơi thở nóng hổi phun lên trên da thịt hắn.

Cảm giác quái dị từ đáy lòng dâng lên, giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua trong lòng hắn, đây là cảm xúc chưa từng có.

Loại cảm tình quái dị xa lạ này khiến hắn sinh ra kháng cự, cơ hồ theo bản năng muốn đem người trong lòng ngực quăng ra ngoài, nhưng lại hơi cúi đầu.

Người trong lòng ngực an tĩnh ngoan ngoãn, nhìn cực kỳ thuận mắt.

Thẩm Thời Yến đặt người lên trên giường, để tay lên môi, ho nhẹ vài tiếng.

Nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt trước mắt, suy nghĩ không khỏi bị dắt đi, trong đầu hiện ra khi hắn vừa tỉnh lại phát hiện trước giường nhiều thêm một người.

Nữ nhân đưa lưng về phía hắn luống cuống tay chân mặc váy, váy ngắn màu đen cẩn thận phác hoạ vòng eo mảnh khảnh của cô, làn da càng trắng nõn khiến người không thể dời mắt.

Đáng lẽ khi tỉnh lại nên tức giận mắng một câu cô là ai, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, những lời nói đó thế nhưng một chữ cũng không thể nhảy ra.

Thẳng đến khi nữ nhân này hậu tri hậu giác phát hiện hắn đang nhìn cô, trên má trắng nõn của thiếu nữ hiện lên ửng đỏ, Thẩm Thời Yến mím môi, dời đi tầm mắt của bản thân.

Gọi điện thoại, mười phút sau thư ký Hà Lai đã đuổi tới, phía sau còn mang theo một người bác sĩ.

Hà Lai vốn tưởng rằng bệnh tình của Thẩm Thời Yến nặng thêm, nàng lúc này mới vội vàng mang bác sĩ đến đây.

Gõ cửa tiến vào, Hà Lai quan tâm mà nhìn nam nhân trên sô pha, ngữ khí nôn nóng: “Thẩm tổng, ngài có phải hay không lại……”

Lời còn chưa dứt, bị Thẩm Thời Yến đánh gãy: “Không phải tôi.”

Hà Lai dừng lại, không phải hắn bệnh nghiêm trọng, vậy còn ai vào đây?

Thẩm Thời Yến nóng một buổi tối, lúc này vẫn còn sốt nhẹ, nhưng không còn nghiêm trọng nữa.

Tìm bác sĩ đến đây, bất quá là vì nữ nhân trong phòng kia, cô giống như thật sự đau đến ngất xỉu, véo vào khuôn mặt cô, cũng không có phản ứng gì.

Hà Lai tràn đầy nghi hoặc, giây tiếp theo nghe thấy nam nhân trên sô pha nói: “Người ở bên trong.”

Ánh mắt lập tức dừng ở cửa, trong lòng có loại dự cảm không tốt, không phải là nữ nhân đi?

Hà Lai đè nặng hoài nghi và tò mò trong lòng, mang theo bác sĩ đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, khi nhìn thấy nữ nhân trên giường, bước chân bất động, đứng tại chỗ.

Đây không phải là nữ nhân lần trước liếm mặt câu dẫn Thẩm Thời Yến sao!

Hà Lai tức muốn chết, không nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên theo tới nơi đây, còn công khai ngủ trên giường của Thẩm Thời Yến, tưởng tượng đến tối hôm qua bọn họ ngủ chung, trong lòng muốn nôn ra máu.

Là nàng coi thường nữ nhân này, thật sự rất có bản lĩnh!

“Nhìn xem tình huống của cô ấy!”

Phía sau truyền đến âm thanh nam nhân, Thẩm Thời Yến không biết khi nào đã đứng dậy, dạo bước đi tới.

Nghe được giọng nói của Thẩm Thời Yến, Hà Lai ngay lập tức áp xuống ghen ghét dưới đáy mắt, nháy mắt với bác sĩ.

*

Giang Miên thật sự ngất xỉu vì đau, cô mơ một giấc mộng, mơ thấy bản thân bị xe đâm chết, rồi sau đó xuyên đến một quyển tiểu thuyết bá tổng, trở thành ác độc nữ xứng trùng tên trùng họ, trở thành vật thay thế của nữ chủ Đường Miên.

Trong tiểu thuyết ác độc nữ xứng dưới sự dụ hoặc của tiền tài mà tiếp cận nam chủ Thẩm Thời Yến, lại ngăn cản hào quang nam chủ của Thẩm Thời Yến, cho dù biết bản thân chỉ là một thế thân, cũng cố gắng đạt được tình yêu của nam chủ, vì nam chủ làm đủ mọi chuyện điên cuồng.

Nhưng mà đáy mắt nam chủ chỉ có nữ chủ bạch nguyệt quang của hắn, đợi cho sau khi nữ chủ bạch nguyệt quang về nước sẽ một chân đạp nàng.

Này còn chưa tính, cố tình nhân vật Giang Miên lại là ác độc nữ xứng, những loại chuyện điên rồ đều có mặt nàng, bất cứ nơi nào nam nữ chủ cần hâm nóng tình cảm, nơi đó liền có pháo hôi là nàng.

Châm ngòi mối quan hệ của nam nữ chủ, khi dễ nữ chủ bạch nguyệt quang, thậm chí còn muốn tìm cách giết chết nữ chủ……

Tóm lại Giang Miên tìm đủ loại đường chết, làm một loạt chuyện điên rồ, vô luận có chuyện gì xảy ra cũng thúc đẩy tình yêu của nam nữ chủ.

Cuối cùng nam nữ chủ hạnh phúc ân ái ở bên nhau, mà nàng trực tiếp bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Giang Miên ở bệnh viện tâm thần ngây người suốt mười năm, đã sớm hoàn toàn điên rồi, nửa đêm, thần chí không rõ nhảy xuống từ một tòa cao tầng, kết thúc sinh mệnh chính mình.

Giang Miên làm một người đứng xem, nhìn thấy cả đời nguyên chủ, thật sự vừa tức vừa giận.

Giang Miên này thật là ngốc muốn chết, sắp chết cũng không biết bản thân từ đầu tới đuôi chỉ là một quân cờ bị lợi dụng, còn tưởng rằng Thẩm Thời Yến thật sự đã từng thích nàng.

Đổi lại là cô, sẽ không vì một thân cây mà từ bỏ cả khu rừng!

Trên đời này nam nhân anh tuấn soái khí nhiều như vậy, hà tất phải yêu đơn phương một Thẩm Thời Yến.

Từ từ, cô giống như đã xuyên thành nữ xứng ác độc này!

Không, không phải, đây nhất định là cô đang nằm mơ!

*

Cả ngày trôi qua, Thẩm Thời Yến làm xong việc, trở về từ bên ngoài.

Hà Lai nghe được động tĩnh, vội vội vàng vàng tiến lên đón.

Giương cao giọng nói kìm nén sự vui sướng, “Thẩm tổng, ngài đã trở lại!”

Thẩm Thời Yến lên tiếng, cởi áo khoác bước vào bên trong, Hà Lai ân cần tiếp nhận áo khoác, thật cẩn thận mà treo trên giá áo, quay đầu đang muốn quan tâm hỏi, chỉ thấy nam nhân tháo đồng hồ: “Cô ấy thế nào?”

Vừa lên tiếng chính là hỏi nữ nhân kia, Hà Lai hung hăng giật lấy quần áo trong tay.

Hôm nay nàng vốn nên bồi Thẩm Thời Yến tham dự tiệc tối, nhưng bởi vì có Giang Miên bên trong, nàng bị Thẩm Thời Yến phân phó ở lại chỗ này không cho đi, chỉ có thể ở chỗ này canh chừng.

Hà Lai vừa tức vừa giận, trong lòng càng thêm nhận định Thẩm Thời Yến để bụng Giang Miên, bằng không làm sao có thể giải quyết những chuyện đó cho cô.

Cô dựa vào cái gì chứ!

Hà Lai ghen ghét nghĩ thầm, thật lâu không lên tiếng, Thẩm Thời Yến không vui quay đầu lại, kêu tên nàng.

Hà Lai làm thư ký bên người hắn nhiều năm, hiểu biết tính tình của hắn nhất.

Ngoài mặt không để lộ tức giận, nhưng khi tức giận luôn thích dùng đôi mắt đen âm u nhìn người, khiến người ta trong lòng phát run.

Trong nháy mắt, Hà Lai khôi phục vẻ mặt bình thường, ôn hòa trả lời: “Giang tiểu thư ngủ cả ngày.”

Cả ngày?

Thẩm Thời Yến nhíu mày, “Giữa chừng có tỉnh lại?”

Hà Lai lắc đầu: “Không có.”

Kỳ quái!

Khi bác sĩ kiểm tra cho Giang Miên, vẫn chưa kiểm tra ra điều gì khác thường, chỉ nói ngủ thiếp đi.

Nam nhân không trả lời, xoay người đi vào bên trong phòng ngủ.

Hà Lai theo bản năng muốn cùng đi qua, lại nghĩ đến thân phận bản thân, không thể không ngăn chặn ý niệm của mình, nghĩ đến gương mặt kia của Giang Miên, siết chặt quần áo trong tay, đã sớm bị nàng niết đến nhăn dúm.

Giang Miên dựa vào cái gì?

Bất quá chỉ là khuôn mặt kia lớn lên giống mặt mà thôi!

*

Bên trong phòng ngủ mở máy sưởi, Giang Miên vẫn luôn hôn mê, gương mặt trắng bệch đỏ bừng vì nóng.

Cho dù trong lúc ngủ mơ, nữ nhân này cũng ngủ đến không an ổn, hàng lông mi thường xuyên nhăn lại, giống như gặp ác mộng.

Cổ họng hơi ngứa, nhịn không được ho khan.

Thẩm Thời Yến nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, trong lúc nhất thời cũng không nắm bắt được tâm tư của bản thân.

Hắn tuyệt đối sẽ không có ý định với loại nữ nhân đưa tới cửa này, hoàn toàn có thể cho Hà Lai tìm người quăng cô ra ngoài, nhưng cố tình lúc ấy hắn nhìn vẻ mặt của nữ nhân, ma xui quỷ khiến.

Không chỉ ôm người lên giường của mình, còn tìm bác sĩ tới.

Không ai biết dưới khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Thời Yến, giờ phút này trong lòng đang nghĩ gì.

Lúc này, Giang Miên lấy thân phận một người đứng xem thấy nguyên chủ cả đời tìm đường chết, cuối cùng lại từ trên lầu cao nhảy xuống, huyết nhục mơ hồ.

Cô chưa từng nhìn thấy trường hợp như vậy bao giờ, lập tức giật mình, mở to mắt.

Phòng trong mở ánh đèn vàng ấm áp, lộ ra tối tăm.

Giang Miên chớp chớp mi mắt, ra một thân mồ hôi, nhất thời không phân rõ cô hiện tại đã chết, hay vẫn còn tồn tại.

Trong không khí yên tĩnh truyền đến một tiếng ho khan, ngay sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp.

“Tỉnh?”

————————

【Tiểu kịch trường phỏng vấn hai vợ chồng】

Q: Sau khi xuyên thư có ý tưởng gì?

Giang Miên liếc nhìn Thẩm Thời Yến ngồi bên cạnh, nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ ửng khiến người đau lòng.

“Anh anh anh, tôi yêu chỉ có một mình anh ấy, trời sập xuống cũng không thể ngăn cản tôi yêu anh ấy, không có anh ấy, tôi sẽ chết!”

Thẩm Thời Yến thần sắc vừa lòng.

Đơn độc phỏng vấn:

Q: Sau khi xuyên thư có ý tưởng gì?

Giang Miên gạt nước mắt: “Tôi chỉ muốn làm một kẻ có tiền thế thân bạch nguyệt quang, mỗi tháng cho tôi mấy trăm vạn, không cần về nhà không cần quan tâm đến tôi! Khi bạch nguyệt quang trở về, anh ấy lấy ra chi phiếu một trăm triệu để ta lăn!”

*

Giang người nào đó âm thầm cao hứng: Lão bà của tôi thực yêu tôi, cô ấy nói rời khỏi tôi sẽ chết!