Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)

Chương 57: Hoàn chính văn




Đây không phải là lần đầu tiên Tô Du Du thấy Yến Trì cầm thuốc lá.

Lúc trước, khi gặp lại ở trường, cô cũng thấy trong tay anh cầm một điếu thuốc, nhưng không hút.

Khi đó, quan hệ hai người hơi xấu hổ, Tô Du Du cũng không để ý tới chi tiết này.

Sau đó, hai người ở bên nhau, cô không nhìn thấy Yến Trì hút thuốc nữa, cho nên càng không nghĩ tới chuyện này.

Thân ảnh Yến Trì cô đơn ngồi ở ban công làm Tô Du Du không ngừng suy nghĩ, tuy anh vừa giải thích là vì chuyện công việc, nhưng Tô Du Du cứ cảm thấy hơi sai sai.

Phiền não mà trở mình.

Không biết là vì thuốc tê còn dư lúc nhổ răng còn tác dụng hay không, mà Tô Du Du lại buồn ngủ.

Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ cuối cùng trước khi ngủ chính là, dù thế nào đi nữa, thì hút thuốc vẫn là một thói quen xấu…

….…….

May mắn là, răng khôn của Tô Du Du không có vấn đề gì quá lớn, sau khi nhổ răng xong cũng không xuất hiện tình trạng sưng mặt hay nhiễm trùng.

Khi đến bệnh viện cắt chỉ, bác sĩ nói cô khôi phục rất tốt, một thời gian nữa là có thể nhổ nốt hai cái còn lại.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Yến Trì đưa Tô Du Du về trường học.

Tô Du Du phát hiện, mấy ngày nay, Yến Trì đối xử với mình tốt đến mức bất thường…

Tuy bình thường anh cũng khá tốt với cô, nhưng tuyệt đối không như bây giờ, giống như là đang bồi thường điều gì đó, thậm chí là còn trì hoãn công việc để ở cùng cô…

Điều này làm Tô Du Du cảm thấy không quen.

Cho nên, khi có thể về trường học, cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trên đường về kí túc xá của cô, sẽ đi qua siêu thị của trường. Nghĩ đến “cái đó”, lúc trước cô đã tìm hiểu qua, nên liền kéo Yến Trì đi vào.

Cô đi thẳng tới chỗ mục tiêu, tìm được nơi bán kẹo bạc hà, nhìn nhìn, liền tiện tay mua mấy hộp.

Yến Trì chỉ nghĩ là cô muốn ăn, cũng không nói thêm cái gì, còn hỏi cô muốn mua cái gì khác nữa không.

Tô Du Du nghĩ nghĩ, lại tiện tay mua một ít đồ dùng hàng ngày.

Khi đến dưới kí túc xá, Tô Du Du mở túi ra, nhét hai hộp kẹo bạc hà vào ngực Yến Trì.

Yến Trì nhướng mày: “Cho anh sao?”

Tô Du Du gật đầu, nghiêm trang nhìn anh: “Muốn giúp anh cai thuốc lá.”

Tuy mấy ngày nay Yến Trì không hút thuốc trước mặt cô, nhưng Tô Du Du nghĩ đến buổi tối hôm đó, trong lòng vẫn không yên tâm, hơn nữa, hút thuốc còn có tác hại lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Du Du lại vươn tay ra trước mặt Yến Trì, lòng bàn tay mở ra, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn anh: “Có mang theo thuốc lá không?”

Yến Trì nhướng mày.

Tuy anh không hút thuốc, nhưng vẫn luôn mang theo người để phòng.

Lúc này, thấy Tô Du Du như vậy, Yến Trì nhịn cười mà để thuốc lá bên người vào lòng bàn tay cô.

Giữa mày Tô Du Du vừa mới giãn ra một chút, lại nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi, còn bật lửa nữa.”

Yến Trì sờ mũi: “Nghiêm khắc như vậy sao?”

Tuy là nói như vậy, nhưng anh vẫn chấp nhận số phận mà đặt chiếc bật lửa bằng bạc vào tay cô.

Tô Du Du cẩn thận cất thuốc lá và bật lửa mình vừa thu được vào trong túi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Yến Trì: “Cai thuốc thật tốt, em sẽ giám sát anh.”

Yến Trì nhìn Tô Du Du trước mặt, không nhịn được mà bật cười.

Từ trước đến nay, anh không thích ai can thiệp quá sâu vào chuyện của mình. Nhưng nếu người này là Tô Du Du, thì nguyên tắc gì cũng bị ném ra sau đầu, thậm chí, anh còn cảm thấy bộ dáng quản mình của Tô Du Du rất đáng yêu.

….….

Dưới sự ân cần dạy bảo của Tô Du Du, cuối cùng Yến Trì cũng đã cai được thuốc lá.

Anh không nghiện thuốc lá quá nặng, chỉ là thỉnh thoảng bực bội thì hút một hai điếu thôi. Nhưng mấy tình huống này căn bản là chỉ xuất hiện khi Tô Du Du vừa rời đi, và trong năm đầu tiên anh vào công ty mà thôi.

Còn bây giờ, khi đụng tới hạng mục tương đối khó giải quyết, anh cũng không tránh khỏi việc hơi bực bội, liền theo bản năng mà rút một điếu thuốc ra, nhưng lại sờ không thấy gì.

Chỗ lúc trước để thuốc lá, bây giờ đã biến thành nơi chuyên cất mấy gói kẹo bạc hà đóng gói đáng yêu.

Nhìn đồ vật trong tay, Yến Trì bất đắc dĩ mà cười cười, đây là do Tô Du Du nhét vào túi anh lúc ăn cơm.

Cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, Yến Trì tự nhiên mà mở gói kẹo ra, hương vị mát lạnh truyền vào miệng, hô hấp như mang theo hương bạc hà, cả người trở nên tỉnh táo hơn.

Trợ lí Cao vừa định báo cáo công việc, lại thấy một màn này, cảm thấy ảo ảnh tiêu tán.

Thật ra, không chỉ bây giờ, mà cả trong lần mở họp lần trước, anh ta cũng nhớ rõ là khi ấy, Yến Trì đã tạm dừng lại một chút, trước mặt bao nhiêu người, lấy ra một viên kẹo được đóng gói cực kì hợp với tâm hồn thiếu nữ…

….……

Mà Tô Du Du nói là muốn giám sát, cũng không phải là thuận miệng nói chơi.

Mỗi khi Yến Trì tới tìm cô, cô đều sẽ bổ nhào vào người anh trước tiên, sau đó ngửi ngửi xem người anh có mùi thuốc lá hay không.

Yến Trì bị động tác của cô chọc cười, nhéo chóp mũi cô: “Em là cún con hả?”

Tô Du Du hất tay anh ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Em đang kiểm tra anh đó, biết chưa?”

“Vậy kết quả kiểm tra ra sao?”

Tô Du Du hơi nhón chân, vỗ vỗ bả vai Yến Trì: “Rất tốt, đồng chí tiếp tục phát huy.”

Đương nhiên, dưới sự giám sát sát sao của Tô Du Du, sau đó, Yến Trì thật sự không hề hút một điếu thuốc nào nữa.

***

Sau khi thi mấy môn chuyên ngành xong, kì nghỉ đông chính thức đến.

Ngày đầu tiên trong kì nghỉ đông, Tô Du Du và Yến Trì liền đi đến một khu nghỉ phép có suối nước nóng do tập đoàn Trung Tế mới mở ở Nam Thành.

Vốn dĩ, Tô Du Du còn định mời Yến Đường cùng đi chung, nhưng thời gian nghỉ đông của trung học phổ thông và đại học là khác nhau, lúc này Yến Đường đang chuẩn bị thi cuối kì, Tô Du Du cũng chỉ đành từ bỏ.

Yến Đường cực kì ai oán khi không thể ra ngoài chơi với Tô Du Du, nhưng vẫn rất tận tâm mà chọn cho cô mấy bộ áo tắm.

Không thể không nói, gout thời trang của Yến Đường không tồi, kiểu dáng của bộ nào bộ nấy đều rất đẹp.

Tô Du Du bỏ hết mấy bộ hở hang quá mức, cuối cùng chọn một bộ áo tắm một mảnh màu xanh đậm, nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng trên eo lại được thiết kế tinh xảo, hoa văn được chạm trổ rất tinh vi, trông có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.

Khu nghỉ phép có suối nước nóng này mới mở ra từ năm trước, nghe nói là ngâm suối nước nóng có lợi cho cơ thể, hơn nữa chất lượng dịch vụ đều là hạng nhất, khi đưa vào hoạt động liền nhận được hưởng ứng rất lớn, lịch hẹn trước có rất nhiều.

Sau khi cơm nước xong, Tô Du Du liền định trải nghiệm suối nước nóng trứ danh này.

Nhưng mà, cô hơi chậm chạp, khi cô thay áo tắm xong, khoác khăn tắm ra ngoài thì Yến Trì đã sớm đợi sẵn trong suối nước nóng rồi.

Tô Du Du từ từ đi đến, vốn không cảm thấy gì lạ, nhưng bây giờ thay áo tắm xong, thấy Yến Trì, liền bắt đầu hơi khẩn trương.

Một đoạn đường ngắn, mà bị Tô Du Du kéo ra rất dài.

Yến Trì đang ngâm mình trong suối nước nóng không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Nhưng khi nhìn thấy Tô Du Du đã đến bên cạnh ao, anh vẫn cười như không cười mà nói một câu: “Không định xuống sao?”

Tô Du Du nhìn vẻ mặt Yến Trì bình thường, liền cảm thấy phỉ nhổ bản thân, không còn ngượng ngùng nữa, mà thoải mái hào phóng cởi lớp khăn tắm lớn bên ngoài ra, bộ ra áo tắm đang mặc bên trong.

Áo tắm màu xanh đậm rất hợp với cô, làm da cô càng trắng và mịn hơn. Tỉ lệ thân hình Tô Du Du rất tốt, đôi chân dài miên man bên dưới càng thu hút hơn.

Yến Trì hơi mất tự nhiên mà rời mắt.

Tô Du Du từ từ trầm mình xuống suối nước nóng, lập tức được nước ấm vây quanh, nhịn không được mà thoải mái thở dài một hơi.

Cô bơi tới bên cạnh Yến Trì, chú ý có một cái khay bên cạnh ao phía sau anh, bên trên để một chai champagne và ly uống.

Tô Du Du nhìn nó, lập tức liền ngứa ngáy muốn thử, nhưng vừa lén lút vươn một bàn tay ra, đã bị Yến Trì cản lại.

Nguyên nhân là, tửu lượng của Tô Du Du thật sự là quá kém, về cơ bản có thể nói là một ly liền gục.

Tô Du Du tiếc nuối mà nhìn qua champagne, cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

Yến Trì lẳng lặng đẩy cái khay ra xa một chút, quay đầu nói chuyện với Tô Du Du: “Nghỉ đông em định ở đâu?”

Kì nghỉ đông, đại học Nam Thành sẽ bố trí kí túc xá chuyên dụng có thể ngủ lại. Tô Du Du còn có thể trở về biệt thự nhỏ của nhà họ Tô, nhưng mà dì Tôn đã sớm về nhà trông cháu, lần trước cô đã tới thăm bà, một mình Tô Du Du về ở cũng không cần thiết, hơn nữa, cô còn muốn dành kì nghỉ đông trong phòng thí nghiệm…

So sánh hai cái, Tô Du Du chần chờ nói: “Ở trường học?”

Nghe Tô Du Du trả lời, Yến Trì không hề bất ngờ, nhưng vẫn nhướng mày: “Hay là, ở nhà anh đi?”

Nghe Yến Trì nói, Tô Du Du nhịn không được mà sửng sốt.

Kỉ nghỉ đông năm nay kéo dài hơn một tháng, không quá ngắn, ở nhà anh, vậy chẳng phải là ở chung rồi sao?

Tuy lúc trước cô đã ở nhà Yến Trì mấy ngày, nhưng không hề giống với việc sống chung lâu như vậy.

Nhưng mà, hai người là người yêu, cũng không phải là không thể sống chung nhỉ?

Tô Du Du hơi loạn, cuối cùng thì chần chờ mà nói một câu: “Như vậy, hình như không được tốt lắm?”

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo lên nhìn anh, hơi nóng bốc từ suối nước nóng lên, làm mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh càng thêm vẻ sương mù mênh mang.

Yến Trì sờ đầu cô, nhịn không được mà cúi người chạm vào khóe miệng cô, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: “Có gì không tốt nào?”

Khi anh nói chuyện, khí nóng phả vào bên tai của Tô Du Du, tai chính là nơi mẫn c ảm của Tô Du Du, giờ phút này càng cảm thấy tê dại hơn, thân thể cũng không nhịn được mà run lên, cứng đờ không dám cử động, ngơ ngác quên mất cách phản ứng.

Yến Trì lại thuận thế hôn tai Tô Du Du, quả nhiên là thấy cô đỏ từ đầu đến chân, làn da lộ ra ngoài trong bừng bừng sức sống.

Tóm lại là vẫn không dám làm gì quá mức, Yến Trì cũng không trêu cô nữa, buông cô ra rồi lui ra sau, chẳng qua là ánh mắt vẫn lộ rõ ý cười.

Tô Du Du khó khăn lắm mới có cơ hội th ở dốc, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Yến Trì, liền lập tức phát hiện anh cố ý làm như vậy.

Cô hơi bực, đầu óc nóng lên, vươn tay vòng qua cổ Yến Trì để ôm.

Cô không khống chế lực tốt, liền bổ nhào vào ngực Yến Trì, hai người gần như dán sát vào nhau, da thịt chạm vào da thịt.

Đầu Yến Trì ong một tiếng rồi nổ tung, da đầu hơi tê dại.

Giờ phút này Tô Du Du cũng hơi túng quẫn, nhưng không muốn bị rơi vào thế yếu, liền khiêu khích nhìn Yến Trì một cái, sau đó to gan hôn cằm anh.

Cô cảm thấy thân thể Yến Trì cứng lại một chút.

Hiện tại, Yến Trì đang rất mất bình tĩnh, vốn chỉ định trêu Tô Du Du một chút, ai ngờ bây giờ người chịu khổ lại biến thành anh…

Nếu mà còn như vậy, chắc chắc là sẽ xảy ra chuyện mất.

Yến Trì cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, nhưng tay vẫn run rẩy kéo Tô Du Du ra, giả vờ tùy ý nói: “Ngâm nước cũng lâu rồi, anh nên lên trước thôi.”

Tô Du Du nhìn bóng dáng chạy trối chết của anh, đôi mắt không khỏi cong cong.

Yến Trì đi vài bước lên bên cạnh ao, cầm khăn tắm trên ghế khoác lên người.

Tầm mắt Tô Du Du bám sát theo anh, đột nhiên rời xuống, sau đó chú ý tới vết sẹo trên đùi phải anh, lập tức sửng sốt.

Vì để thấy rõ ràng hơn, cô trực tiếp bơi qua.

Yến Trì đang định đi thay quần áo, đột nhiên cảm thấy cẳng chân mình bị bắt lấy, phát hiện Tô Du Du đang duỗi tay chạm vào vết sẹo trên đùi mình, ngẩng mặt nhìn anh: “Cái này, là chuyện thế nào?”

Yến Trì rũ mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị đụng vào.”

Thoạt nhìn, vết sẹo trông rất dữ tợn, một vệt rất dài, cho dù đã khép miệng lại nhưng vẫn có thể hình dung ra vết thương đáng sợ bao nhiêu.

“Đau không?” Tầm mắt Tô Du Du ghim chặt trên vết sẹo, cảm thấy mũi hơi sụt sịt.

Yến Trì ngồi xổm xuống nhìn cô, đặt tay trên đầu cô: “Nghĩ cái gì vậy chứ! Đã không còn cảm giác gì từ lâu rồi.”

“Chuyện khi nào?” Tô Du Du lại hỏi lại.

Nhưng mà lần này, Yến Trì lại không hề trả lời, mà nhéo mặt cô: “Anh đi thay quần áo trước, em cũng đừng ngâm lâu quá.”

Tô Du Du ngơ ngác nhìn bóng dáng Yến Trì rời đi, cô hiểu được, anh không muốn nhắc tới đề tài này.

….…..

Tô Du Du là một người mẫn cảm.

Việc Yến Trì nói lảng sang chuyện khác làm cô có cảm giác tương tự trong lần ở nhà anh đợt trước.

Tô Du Du rất thông minh, cô nhìn ra thời gian vết sẹo kia xuất hiện không quá dài, mà bây giờ Yến Trì lại cứ lảng sang chuyện khác, cô lập tức liền nghĩ đến ba năm tối kị kia của họ.

Trong thời gian ba năm xa cách, anh đã từng bị thương…

Nhìn vết sẹo kia, Tô Du Du có thể tưởng tượng ra, khi ấy anh đau khổ như thế nào.

Tô Du Du không còn tâm trạng để ngâm nước nóng nữa, uể oải mà ra khỏi ao, phủ thêm khăn tắm rồi đi thay quần áo.

Sau khi nhìn thấy Yến Trì, cô nhịn không được mà lại nói bóng nói gió hỏi anh vài câu, nhưng đều bị anh nhanh chóng dời đề tài đi, cuối cùng thì lấy lí do mình đột nhiên có công việc phải xử lí, phải về phòng trước.

Tô Du Du phiền muộn trở về phòng mình, sau khi đóng cửa lại, liền thả mình lên giường.

Sau khi lăn vài vòng trên giường xong, cô bực bội mà gãi tóc, vết sẹo trên đùi Yến Trì làm Tô Du Du rất để ý.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng, cô đành phải moi thông tin từ Yến Đường, muốn tìm hiểu tình huống cụ thể khi đó.

Nhưng sau khi đánh một đoạn văn bản xong, khi định gửi đi, lại đột nhiên ngừng lại.

Cô thật sự muốn biết từ Yến Đường sao?

Cô nhớ tới ba năm cấm kị này, ngay từ đầu là vì ăn ý không muốn phá hư mối quan hệ như đi trên băng mỏng của hai người, sau đó lại dần dần không còn nguyên nhân nào khác.

Tô Du Du không khỏi bắt đầu tự hỏi, ba năm này thật sự không thể nói sao?

Nếu việc chia tay đã là sự thật hiển nhiên, thì cách làm của họ bây giờ có phải đang bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người quá không?

Còn nếu hai người nhất định hướng tới một mối quan hệ lâu dài hơn, thì việc giữ im lặng về chuyện ba năm này liệu có ổn không?

Tô Du Du im lặng thoát ra khỏi khung chat với Yến Đường.

Cô buông di động ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định.

….…

Yến Trì nói là có công việc phải xử lí, thật ra chủ yếu là để tránh khỏi sự ép hỏi của Tô Du Du.

Nhưng khi thật sự trở về phòng, anh cũng liền xử lí một ít công việc luôn.

Để laptop lên bàn, Yến Trì chuẩn bị đi ngủ, lại đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa phòng mình.

“Vào đi.” Yến Trì nói vọng ra phía cửa.

Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tô Du Du ôm gối đầu đứng ngoài cửa, thò cái đầu nhỏ vào.

Yến Trì nhướng mày: “Không dám ngủ sao?”

Tô Du Du lắc lắc đầu, không nói gì, ôm gối đầu, mím môi đi đến.

Cô ngồi xuống giường Yến Trì, hai tay ôm gối đầu nhìn về phía anh, im lặng một lúc, sau đó mở miệng: “Lúc ấy, khi em lên máy bay đến nước M, mới phát hiện di động bị rơi, muốn xuống máy bay tìm lại. Nhưng Phương Nhân lại cho rằng em đã đổi ý, vì thế cho người tiêm thuốc an thần vào người em…”

Tô Du Du từ từ kể ba năm mình ở nước M.

Yến Trì vốn đang tươi cười, lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.

Anh lẳng lặng nghe cô bình tĩnh kể ra, từ từ mở ra ba năm anh không biết đến.

“Thật xin lỗi.” Yến Trì ngồi đối diện cô, duỗi tay nhẹ nhàng xoa mặt cô.

Tuy cô không nói, nhưng Yến Trì biết cô đột nhiên tái phát bệnh tự kỉ, theo cô giải thích là một nhân cách khác xuất hiện, việc này không thoát khỏi liên hệ với anh.

Nhưng Tô Du Du lại lắc đầu: “Anh không cần lo lắng, khi đó em cũng không cảm thấy thống khổ gì đâu.”

Chẳng qua là ngủ say, không còn cảm giác và cảm xúc gì thôi.

Nhưng Tô Du Du nói chuyện này, cũng không phải muốn Yến Trì áy náy và thương tiếc cho mình, cô nâng mắt lên nhìn Yến Trì: “Cho nên, anh thấy đấy, thật ra chuyện ba năm này không hề đáng sợ đúng không? Chúng ta không cần lảng tránh nó.”

Yến Trì biết cô có ý gì, liền thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm cô vào lồ ng ngực.

Không hề che giấu, Yến Trì từ từ kể ba năm của mình.

Khi Tô Du Du nghe Yến Trì kể rằng anh bị tai nạn giao thông trên đường đến tìm mình, nước mắt liền giàn giụa, rơi xuống như mưa. Tuy đã từng suy đoán là vậy, nhưng khi thật sự biết được chuyện này, Tô Du Du vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng.

Yến Trì nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt cô, lộ ra nụ cười nhạt: “Khóc cái gì chứ? Chuyện từ lâu lắm rồi.”

Tô Du Du nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của Yến Trì, giọng nói hơi rầu rĩ: “Về sau, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Hầu kết Yến Trì dịch chuyển, cuối cùng nói: “Được.”

Hiện tại, đã không còn chướng ngại gì cản trở họ bên nhau.

Sau khi nói ra tất cả, giữa hai người không còn ngăn cách và bí mật gì nữa.

Tất cả thấp thỏm và sợ hãi vào giờ phút này đều bay biến hết.

Từ lần đầu gặp nhau ở rừng cây nhỏ, cô chạy trối chết; đến việc gặp lại ở trường học, dần dần quan tâm nhau hơn; từ việc bất thình lình xa cách; đến việc gặp lại nhau, rồi cùng thẳng thắn và thành khẩn với nhau như bây giờ…

Trong thế giới của cô có thêm anh, trong thế giới của anh có thêm cô.

Sau đó, tương lai sau này của họ sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

- ---- Chính văn xong ----