La Dư Tân sợ lời nói của Quý Khinh Chu sẽ ảnh hưởng đến Phương Diệu Tuyên, trên đường về phòng vẫn luôn cúi đầu, lúc tới phòng rồi quét thẻ đi vào nói với Phương Diệu Tuyên "Tôi về nghỉ trước" vẫn đang cúi đầu.
Phương Diệu Tuyên thấy ngữ điệu nói chuyện của hắn không đúng nên hỏi, "Cậu sao vậy?"
La Dư Tân lắc đầu, "Có gì đâu."
Phương Diệu Tuyên vươn tay nâng cằm hắn lên thì thấy đôi mắt La Dư Tân đẫm lệ dưới ánh đèn hành lang.
Phương Diệu Tuyên kinh ngạc, "Sao cậu lại khóc."
La Dư Tân nức nở lắc đầu.
Phương Diệu Tuyên đau lòng, đẩy cửa ra, vào phòng cùng hắn.
Gã rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho La Dư Tân, La Dư Tân nhìn gã, tội nghiệp nói, "Diệu Tuyên, tôi nghĩ kỹ rồi, sau này chúng ta giữ khoảng cách chút đi."
"Cậu nói vậy có ý gì?" Phương Diệu Tuyên cả giận.
La Dư Tân đáng thương trả lời, "Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm cũng không muốn cậu hiểu lầm tôi, cậu thích tôi không phải lỗi của cậu nhưng tôi không chấp nhận cậu cũng không rời khỏi cậu là lỗi của tôi."
Hai mắt La Dư Tân ngập nước, "Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không nỡ xa cậu nhưng tôi cũng không muốn tình bạn này bị người khác nghi ngờ bị người khác sỉ nhục, tôi không muốn người khác nhìn nhận về tôi như thế cũng không muốn cậu nghĩ về tôi như vậy, nếu ai cũng nghĩ là tôi ham muốn tài nguyên của cậu, thế thì chúng ta giữ khoảng cách đi, không thường xuyên lui tới nữa tin đồn này cũng không còn."
"Cậu quan tâm người ngoài làm gì, chuyện của chúng ta bao giờ tới phiên bọn họ ý kiến."
"Nhưng nếu cứ như thế thì sẽ có một ngày cậu nghi ngờ tôi mất, tôi không muốn việc đó xảy ra." La Dư Tân nhìn gã, không cầm được nước mắt, "Cậu tưởng tôi nói vậy tôi không khó chịu ư? Tôi cũng rất khó chịu, tôi không muốn như thế nhưng tôi chẳng còn cách nào nữa, tôi cũng không muốn mà..."
Phương Diệu Tuyên ôm lấy hắn, dịu dàng khuyên lơn, "Được rồi, cậu đừng khóc nữa, tôi đã nói là tôi tin cậu mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Nhưng Quý Khinh Chu..."
"Cậu để ý cậu ta làm gì, tôi tin cậu là được, cậu ta chỉ là người ngoài lẽ nào có thể ảnh hưởng tình cảm của chúng ta."
Giờ La Dư Tân mới hết lo, ôm lấy Phương Diệu Tuyên dựa vào vai gã khóc không ngừng, "Tôi tin cậu, chỉ cần cậu chịu tin tôi, tôi sẽ không để ý lời nói của người ngoài, nếu như có một ngày cậu không còn tin tôi nữa, tôi sẽ biết điều giữ khoảng cách với cậu."
"Không có ngày nào như thế, đừng tự mình doạ mình." Phương Diệu Tuyên vỗ lưng hắn.
Lúc này La Dư Tân mới chịu cười, hắn cúi đầu dựa vào người Phương Diệu Tuyên, trong mắt vẫn còn sót lại chút nước, trên mặt lại không có tí buồn bã nào. Hắn hiểu Phương Diệu Tuyên rất rõ, cũng quá hiểu nên làm gì để Phương Diệu Tuyên mắc câu, Quý Khinh Chu nói rất đúng nhưng thế thì đã sao, hắn chỉ cần giở vài thủ đoạn nhỏ, dục cầm cố túng một phen là Phương Diệu Tuyên lại càng quý trọng hắn hơn.
Trong lúc cò cưa với Phương Diệu Tuyên, La Dư Tân biết, mình sẽ luôn là người chiến thắng, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế.
°
Quý Khinh Chu nghe tiếng đóng cửa, đoán Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân chắc đi rồi, nhưng cứ lo lỡ đâu bọn giả bộ, dụ rắn rời hang để cậu sập bẫy.
Do đó cậu gửi Wechat cho Liên Cảnh Hành: Đàn anh, anh xem giúp em La Dư Tân có trong phòng anh ta được không? Không có thì anh xem thử có bên phòng Phương Diệu Tuyên không.
Liên Cảnh Hành không hiểu: Em kiếm La Dư Tân làm gì? Không phải em không thích cậu ta à?
Quý Khinh Chu phải giải thích: Em không có kiếm anh ta, vừa nãy anh ta với Phương Diệu Tuyên qua kiếm em, em làm cho một chập còn tát Phương Diệu Tuyên một cái rồi té vào phòng ngủ. Em có nghe tiếng đóng cửa nhưng không biết bọn họ đi thật chưa nên mới nhờ anh xem giùm em, không lỡ đâu em đi ra mà hai tên đó chưa đi thì em te tua luôn quá.
Liên Cảnh Hành đọc một chuỗi tin nhắn bị hù cho ngây người, nhóc đàn em của anh mới nói gì cơ? Em ấy tát Phương Diệu Tuyên á?! Liên Cảnh Hành nghĩ đến cơ thể nhỏ yếu của Quý Khinh Chu và tính tình hiền lành tốt bụng của cậu mà sốc không tưởng được, Quý Khinh Chu lại đi đánh người khác cơ á? Anh thực sự tò mò về cảnh tượng khi đấy.
Liên Cảnh Hành cầm thẻ mở cửa ra ngoài, qua phòng La Dư Tân gõ thử.
La Dư Tân đang tình cảm với Phương Diệu Tuyên, nghe tiếng gõ cửa chỉ đành tạm rời khỏi vòng tay của Phương Diệu Tuyên, bảo Phương Diệu Tuyên chờ mình chút rồi đi mở cửa.
Liên Cảnh Hành thấy La Dư Tân mở cửa, giả vờ kinh ngạc nhìn số phòng, "Ngại quá, tôi đi nhầm phòng, tôi định tìm Mạnh Nguyên Bạch, số phòng hai người hơi giống nhau."
Đúng là số phòng của La Dư Tân và Mạnh Nguyên Bạch hơi giống nhau nên hắn cũng không nghi gì, cười nói, "Không sao."
Liên Cảnh Hành thấy mắt hắn đỏ, liên hệ với việc Quý Khinh Chu nói, tưởng Quý Khinh Chu
mắng hắn tới nỗi khóc luôn, nghĩ thầm nhóc đàn em của anh ghê thật, không chỉ đánh người còn mắng cho khóc luôn, sức chiến đấu được đấy.
Anh không quan tâm La Dư Tân, vì vậy chỉ nói, "Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi tìm Mạnh Nguyên Bạch."
La Dư Tân gật đầu nhưng ngay lúc anh muốn đi thì lại nhẹ giọng gọi một tiếng.
Liên Cảnh Hành quay lại nhìn hắn, La Dư Tân ra vẻ muốn nói lại thôi, "Có câu này, tôi không biết có nên nói không."
Liên Cảnh Hành không ngờ hắn còn muốn chơi chiêu với anh, dựa theo tính nết của anh thì thường sẽ bảo: Thế đừng nói. Nhưng đối phương lại là La Dư Tân, người có ân oán cá nhân với Quý Khinh Chu, Liên Cảnh Hành đoán hắn muốn nói chuyện liên quan tới Quý Khinh Chu nên hơi tò mò, muốn nghe thử hắn định nói gì.
"Cứ nói đừng ngại."
La Dư Tân nghe vậy, mặt đầy vẻ khó xử, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, tủi thân nói, "Có lẽ anh Liên không biết, thật ra em vẫn luôn rất sùng bái anh." Hắn nhìn Liên Cảnh Hành, giọng điệu nhẹ nhàng, "Em biết anh rất săn sóc Quý Khinh Chu, lúc trước em thấy hơi ghen tị nên mới nhằm vào cậu ấy một chút, nhưng chỉ cần anh lên tiếng là em không vậy nữa."
Liên Cảnh Hành không ngờ hắn lại còn dựng lên cả thiết lập fanboy, diễn trò diễn luôn nguyên bộ, "Là vậy à."
La Dư Tân gật đầu, "Tuy vì Quý Khinh Chu nên hình như anh không có cảm tình gì với em mấy, nhưng không sao em không để ý, em đến tham gia chương trình này được chung ống kính với anh thôi là em đã mãn nguyện rồi. Nhưng em không ngờ, không ngờ Quý Khinh Chu lại..." Hắn ngập ngừng, cúi đầu xuống.
Liên Cảnh Hành rất phối hợp, "Cậu ấy thế nào?"
"Cậu ấy trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, bề ngoài giả vờ khiêm tốn sau lưng không những không biết ơn vì được anh dẫn dắt, mà còn đi nói với người khác Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới sẽ thay cho thế hệ cũ!"
Liên Cảnh Hành nghe vậy thì
cười.
La Dư Tân ngẩng đầu nhìn anh ta, "Anh Liên, em thực sự thấy không đáng cho anh, anh đối xử tốt với cậu ấy đến thế mà cậu ấy lại có suy nghĩ này, em buồn cho anh lắm." Hắn nói như muốn khóc tới nơi.
La Dư Tân đúng là không phụ mong đợi của Liên Cảnh Hành, thế mà lại bịa được hợp tình hợp lý đến vậy, không những giả làm fanboy còn giải thích luôn lý do tại sao lại bất hoà với Quý Khinh Chu, cũng trình bày được nguyên nhân vì sao nhìn như mới vừa khóc xong, quan trọng nhất là chỉ ra Quý Khinh Chu lòng muôn dạ thú vong ân phụ nghĩa, sẵn tiện bày tỏ sự quan tâm yêu quý của hắn đối với anh.
Được đấy, Liên Cảnh Hành nhận xét trong lòng, đáng để người khác học tập.
"Tôi biết rồi." Anh ta nói.
"Anh Liên, anh đừng quá để bụng chuyện này, cậu ấy không biết điều như thế không tiến xa được đâu."
Liên Cảnh Hành gật đầu, "Phải."
La Dư Tân thấy vậy mới lộ ra nụ cười.
"Cậu vào đi." Liên Cảnh Hành nói.
La Dư Tân nghe vậy quay người định mở cửa thì phát hiện mình không đem theo thẻ phòng, thế là hắn cố ý quay đầu lại nhìn Liên Cảnh Hành rồi nói, "Em không vội, anh đi trước đi, em nhìn theo anh."
Liên Cảnh Hành suýt bị hắn chọc cho cười, cảm thấy hắn đúng là tận tâm với nghề.
Anh xoay người đi sang phòng Mạnh Nguyên Bạch, rồi lại quay đầu nói với La Dư Tân, "Có điều giới giải trí đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới sẽ thay cho thế hệ cũ, thành thật mà nói tôi khá thích kiểu người trẻ tuổi kiêu ngạo như vậy."
Anh ta nói xong, nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt La Dư Tân, khẽ mỉm cười rồi qua phòng Mạnh Nguyên Bạch —— diễn trò diễn nguyên bộ, anh cũng biết.
Khi Liên Cảnh Hành đi rồi La Dư Tân mới gõ cửa, Phương Diệu Tuyên mở cho hắn, "Sao cậu ra ngoài luôn thế?"
La Dư Tân thuận miệng đáp, "Ứng Niên tới hỏi tôi vài thứ, tôi sợ quấy rầy cậu nên ra ngoài nói chuyện với cậu ta."
Phương Diệu Tuyên không nghi ngờ, tin lời giải thích của hắn. Còn La Dư Tân sau khi nghe Liên Cảnh Hành nói vậy thì rất hoang mang, anh ta nói thế là có ý gì? Anh ta không ghét Quý Khinh Chu vì chuyện mà mình nói ư?
°
Liên Cảnh Hành nói với Mạnh Nguyên Bạch mấy câu rồi qua phòng Quý Khinh Chu gõ cửa.
Quý Khinh Chu nghe tiếng gõ cửa, đang do dự có nên mở hay không thì điện thoại vang lên, cậu cúi đầu nhìn, là Liên Cảnh Hành gọi.
"Alo đàn anh."
"Mở cửa đi, anh ở ngoài."
Giờ Quý Khinh Chu mới yên tâm đi ra mở cửa.
Liên Cảnh Hành quan sát cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu không bị thương gì mới hết lo.
"Em giỏi thật," anh ta đóng cửa, nhìn Quý Khinh Chu rồi nói, "Một chọi hai, tát một tên mắng luôn tên còn lại khóc, mình thì không bị làm sao, được đấy Khinh Chu."
Quý Khinh Chu cười cười, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghi ngờ hỏi, "Ai khóc cơ? La Dư Tân á? Em có mắng anh ta khóc đâu.". Truyện Sắc
"Anh mới gặp hắn xong, mắt hắn còn đang đỏ."
Quý Khinh Chu hiểu luôn, "Giả bộ đáng thương để lừa thằng ngu Phương Diệu Tuyên đấy. Thủ đoạn của La Dư Tân đâu chỉ có thế, động cái là chơi bài tình cảm, tôi không có tôi không phải đừng nói bậy, y chang bạch liên bông, mà Phương Diệu Tuyên lại đi thích cái kiểu này, anh ta nói gì cũng tin, đúng là nồi nào vung nấy."
"Anh phát hiện em mà đụng chuyện gì liên quan Phương Diệu Tuyên với La Dư Tân là nói ghê thật."
"Do hai tên đấy chọc em bực," Quý Khinh Chu cũng hết sức cạn lời, "Anh nói xem hai đồ chó đó, một tên thì lang có tình, một tên tuy rằng thiếp không có ý nhưng cũng không muốn rời đi, vậy quen nhau luôn cho xong không được à? Mắc gì cứ phải kéo người khác vào vòng xoáy tình cảm của bọn họ, mắc mửa thực sự."
Liên Cảnh Hành cười cười, "Được rồi, em không sao thì tốt, ngủ sớm đi, đừng vì hai tên đó mà bực mình."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Cảm ơn đàn anh."
"Không cần khách sáo với anh, nhưng lần sau mà gặp chuyện vậy nữa thì phải nói anh biết sớm, lần này là em lanh lợi nên không bị gì, lần sau chưa chắc đâu."
"Em biết rồi." Quý Khinh Chu ngoan ngoãn đồng ý.
Liên Cảnh Hành lo Quý Khinh Chu tát Phương Diệu Tuyên, Phương Diệu Tuyên sẽ ghi thù chuyện đó nên nhắc cậu, "Chốc nữa em nhớ nói Sở Thành biết chuyện này để anh ta còn liệu, Phương Diệu Tuyên không phải người rộng lượng gì, chắc sẽ ghi thù việc em tát gã nhưng gã không dám làm căng với Sở Thành đâu, em nói Sở Thành một tiếng là được."
"Vâng, em cũng không định giấu anh ấy."
"Vậy được." Liên Cảnh Hành đáp, "Mai quay show gã không làm gì trong lúc đó được, nhưng quay xong về nhà thì em nhớ phải cẩn thận. Mà cũng chưa chắc, em không giống mấy người khác, không cần biết gã có mục đích gì lại theo đuổi em thì suy cho cùng vẫn là từng theo đuổi, chắc trong lòng cũng có vài phần không nỡ, có khi không làm gì em đâu nên em đừng lo quá."
"Em chả sợ," Quý Khinh Chu đáp, "Trên đời này, em không sợ nhất chính là Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân, với hai tên đấy em có 200% ý chí chiến đấu!"
Liên Cảnh Hành cười một tiếng, thấy cậu giống y mấy bé thú con đang cố nhe nanh, "Được được, vậy anh chúc em dễ dàng đánh bại hai tên đấy."
"Vâng." Quý Khinh Chu cười đáp
°
Tác giả có lời muốn nói:
Áng Tư: A Thành come here, mami cho con xem dục cầm cố túng hàng real này, thấy sao? Bé tình nhân của con làm gì biết mấy này đâu.
Sở Thành:...