Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 84




Sau hơn 10 ngày quay [Chá Cô Thiên], cuối cùng Quý Khinh Chu cũng quay tới phân cảnh thiên tài Thẩm Kiều bị phế bỏ tu vi, ngã xuống lôi đài.

Khi quay cảnh này, cả người Quý Khinh Chu vô cùng ngột ngạt. Thẩm Kiều trúng phải gian kế, trong lúc tỉ thí không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, chiêu thức của đối thủ lại rất hung tàn, tu vi chẳng hề thua kém cậu ta, sau khi cuộc tỉ thí kết thúc Thẩm Kiều bị đá khỏi lôi đài. Ngay lúc trọng tài chuẩn bị tuyên bố Thẩm Kiều thua cuộc, đột nhiên kẻ nọ lại muốn ra tay phế đi tu vi của cậu, cha và anh trai Thẩm Kiều thấy vậy lập tức xông tới cản nhưng bị kẻ nọ ngăn lại.

"Kẻ bại là kẻ vô dụng, phải nhận lấy sự trừng phạt."

Thẩm Kiều không ngừng ra chiêu tránh né nhưng vẫn không thoát được, vẫn bị kẻ nham hiểm nọ phế đi tu vi. Cậu quật cường nhìn người trước mặt, vừa tức giận vừa sợ hãi, cơ thể không nhúc nhích được giương mắt nhìn chòng chọc vào đối phương, sự run sợ ban đầu dần biến thành căm hận, cuối cùng khi hai mắt đã hoe đỏ thì chỉ còn sót lại sự cố chấp không cam và nỗi nhục nhã đầy bất lực.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, chàng thiếu niên thiên tài ngông cuồng ngây thơ một thời, đã hoàn toàn biến mất.

- --

Khi Thịnh Văn Hi đến thì nhìn thấy hình ảnh này, cậu thiếu niên mặc trang phục màu đen không chịu cảnh khuất nhục nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, thân thể khẽ run lên nhưng vì bị thương nên chẳng làm được gì, đôi mắt cậu ánh lên sự bướng bỉnh không chịu khuất phục, dưới viền mắt đỏ hoe ấy là một trái tim nhất quyết không chịu thua.

Thịnh Văn Hi nhìn một lúc, mãi đến khi đạo diễn hô "Cắt", mới đi tới chỗ đạo diễn.

Quý Khinh Chu đi đến khu nghỉ ngơi mà cơ thể vẫn còn hơi run, Ứng Niên tán dương, "Cậu diễn hay lắm Khinh Chu, ánh mắt của cậu cực kỳ thu hút người khác."

Quý Khinh Chu gật đầu, cậu vẫn chưa thoát vai nên không muốn nói chuyện.

Ứng Niên cũng không nói thêm gì, đưa nước cho cậu, "Uống nước đi này."

Quý Khinh Chu gật đầu, im lặng nhận lấy.

Đạo diễn Trương đang xem lại cảnh vừa rồi, đột nhiên nghe có người hỏi, "Đây là ai vậy?"

Đạo diễn Trương quay đầu lại, thấy là Thịnh Văn Hi.

"Thằng nhóc này đến đây chi đấy?" Ông vui vẻ hỏi.

Thịnh Văn Hi cười cười, "Cháu dẫn vài người bạn tới thành phố điện ảnh chơi, nghe nói chú quay phim bên này nên tạt qua thăm chú."

"Còn nhớ tới chú cơ à, đúng là làm khó cho cháu quá nhỉ."

"Chú xem chú nói gì kìa, có lần nào biết chú quay phim ở gần đây mà cháu không chủ động qua thăm chú đâu."

Trương Thanh cười haha vỗ vai Thịnh Văn Hi. Ông và cha của Thịnh Văn Hi - Thịnh Tiêu là bạn học, cả hai đều tốt nghiệp khoa đạo diễn, nhưng thiên phú của Thịnh Tiêu cao hơn ông, mới tốt nghiệp chưa bao lâu đã trở thành đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng, còn ông thì vẫn luôn tập trung quay các phim truyền hình, cũng coi như là có chút thành tựu.

Thịnh Văn Hi được thừa hưởng nền tảng từ cha mình, trở thành một đạo diễn nổi tiếng khi vẫn đang còn trẻ, tuy nhiên phong cách của hắn lại khác với Thịnh Tiêu, hắn tập trung vào cách biểu hiện cảm xúc đầy tinh tế và những chủ đề khó hiểu hơn.

Trương Thanh quay đầu nhìn màn hình, hỏi hắn, "Nãy cháu hỏi cậu ấy à?"

Thịnh Văn Hi gật đầu, "Vâng."

"Cháu không biết à? Nghệ sĩ mới nổi năm đấy, tên Quý Khinh Chu, nghe nói từng tham gia chương trình Quyết Chiến 4 Giờ, cháu không xem à?"

Thịnh Văn Hi nhún vai, "Cháu ở nước ngoài từ hồi Tết, mới về hai ngày trước thôi, xu hướng chính trong nước thì cháu vẫn biết, còn mấy cái khác thì không."

"Vậy cháu hỏi chú cậu ấy là ai... do thấy cậu ấy diễn ổn à?"

"Cũng khá được." Thịnh Văn Hi đáp, "Cặp mắt cậu ta rất đẹp có nét gì đó bên trong, cháu thích ánh mắt cậu ta, nhưng giờ đang mặc trang phục thời xưa, không biết lúc mặc đồ thường thì trông ra sao."

"Khá tốt đấy." Trương Thanh nói, "Muốn chú gọi cậu ấy qua cho mày nói chuyện không?"

"Không cần đâu chú, giờ cháu cũng không có ý định quay phim mới, chờ tới lúc cần thiết rồi nói sau đi."

"Vậy cũng được."

Thịnh Văn Hi quay đầu nhìn sang khu nghỉ ngơi, thấy Quý Khinh Chu đang cúi đầu im lặng cầm bình nước, trông có vẻ hơi lầm lì hướng nội.

Hắn bình tĩnh nhìn một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt, không ngờ chuyến đi này hắn lại có được một thu hoạch bất ngờ như vậy, Thịnh Văn Hi khẽ nhếch khóe miệng, "Chú Trương, khi nào thì chú quay xong, cháu mời chú đi ăn."

"Còn vài cảnh nữa mới xong, đi chơi với bạn trước đi, chừng nào quay xong chú gọi cho mày."

"Vâng, thế chú làm việc tiếp đi, cháu đi trước đây ạ."

"Ờ, chơi vui nhá."

Thịnh Văn Hi nói xong định đi thì bị Trác Hân và người đại diện của cô ngăn lại.

Người đại diện của Trác Hân thấy hắn từ xa, vội kéo Trác Hân qua đây giới thiệu, Trác Hân yên lặng đứng bên mỉm cười.

Thịnh Văn Hi nhìn cô một cái, chưa nghe xong đã qua loa trả lời, "Tôi biết rồi, tôi còn có việc, đi trước."

Nói xong cũng không quan tâm người đại diện của Trác Hân còn muốn nói gì nữa, cất bước ra khỏi trường quay.

Lúc hắn rời đi Quý Khinh Chu mới ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy hắn và Trác Hân đang đứng gần đó.

"Đó là đạo diễn Thịnh Văn Hi." Ứng Niên nhẹ giọng giới thiệu.

Tâm trạng Quý Khinh Chu đã hồi phục được một ít, cũng có tinh thần nói chuyện hơn, "Anh ta đến đây làm gì vậy?"

Quý Khinh Chu biết Thịnh Văn Hi, tuy sách gốc không viết về hắn, nhưng sau khi cậu bước vào giới giải trí thì có tìm hiểu về những người trong đây.

Thịnh Văn Hi mới 27 tuổi đã là đạo diễn lớn trong ngành, tác phẩm đầu tay [That Woman] của hắn càn quét tất cả các lễ trao giải lớn trong năm, giúp hắn nhận được giải Đạo Diễn Xuất Sắc Nhất, cũng giúp nhân vật nữ chính trong phim giành được giải Nữ Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất. Năm ngoái Liên Cảnh Hành muốn giành giải Nam Diễn Viên Xuất Sắc Nhất Màn Ảnh nhưng không đạt được, cũng vì để thua nam chính trong phim của hắn. Không ngờ hôm nay cậu lại gặp hắn ở đây.

"Anh ta đến gặp đạo diễn Trương." Ứng Niên nói, "Nghe nói cha anh ta và đạo diễn Trương là bạn học, quan hệ rất tốt, chắc anh ta nghe đạo diễn Trương quay phim bên này nên qua chào hỏi."

"Là vậy à."

Ứng Niên nghe thế quay đầu nhìn cậu, "Ổn rồi chưa?"

Cậu ta và Quý Khinh Chu đã làm việc cùng nhau trong một khoảng thời gian, cậu ta cũng biết chuyện Quý Khinh Chu rất dễ nhập diễn. Cốt truyện nhẹ nhàng thì ít ảnh hưởng, còn nếu quay mấy cảnh nặng nề thì Quý Khinh Chu sẽ phải mất một lúc để tâm trạng ổn định trở lại.

Ứng Niên thấy kỹ năng này vừa có lợi cũng vừa có hại, tất nhiên diễn viên nào cũng mơ ước được nhanh chóng nhập vai và diễn ra được tình cảm trong đó, có điều muốn thoát vai thì lại khá khó khăn, kiểu như thế rất dễ bị nhân vật làm ảnh hưởng, gây ra gánh nặng cho tâm lý.

Ứng Niên nhìn cậu, vẫn thấy hơi lo, "Sau này tốt nhất là cậu đừng nên nhận mấy vai quá nặng nề thì hơn, mấy vai đó ảnh hưởng không tốt đến cậu đâu."

"Tôi biết." Quý Khinh Chu đáp, chuyện này thầy của cậu có nói với cậu khi cậu học đại học, Liên Cảnh Hành cũng từng nhắc cậu, giờ Ứng Niên cũng dặn cậu như thế, Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, "Biểu hiện của tôi rõ đến vậy à?"

Ứng Niên nghe thế liền nở nụ cười, "Rõ lắm luôn đấy, bình thường thì cực kỳ ôn hòa, diễn xong lại chẳng nói chẳng rằng, không có cảm xúc gì trên mặt, nếu là người không quen biết cậu, nay mới gặp cậu lần đầu, có khi sẽ nghĩ cậu là người lầm lì khó ở chung đấy."

"Hả?" Quý Khinh Chu hơi bất đắc dĩ, "Tôi cứ tưởng không khác gì bình thường chứ."

Ứng Niên lắc đầu, "Khác xa luôn cơ, bởi vậy cậu nhớ phải chú ý, đừng vì đóng phim mà nhốt mình trong vai diễn."

"Ừ, cậu đừng lo."

Ứng Niên khá nhẹ nhõm, đúng là cậu ta không cần phải lo, trong thời gian quay [Chá Cô Thiên], ngoài Chu Thành Phong luôn nhìn chằm chằm Quý Khinh Chu còn có Sở Thành vẫn luôn che chở cho cậu. Vì vậy, Quý Khinh Chu chỉ cần đóng phim truyền hình, tham gia chương trình giải trí là có thể đi hết chặng đường này thật tốt. Trừ khi, cậu có mục tiêu nào đó cao hơn, chẳng hạn như lấy giải.

"Khinh Chu, cậu vào giới giải trí là vì cái gì? Cậu có muốn lấy giải không?"

"Muốn chứ." Quý Khinh Chu thẳng thắn trả lời, "Tôi đã vào giới này rồi thì tự nhiên cũng sẽ muốn lấy giải, tôi muốn đứng ở vị trí hàng đầu trong ngành giống đàn anh, nhìn xuống những người mà tôi không ưa, để bọn họ biết tôi giỏi hơn bọn họ nhiều."

Ứng Niên không cần đoán cũng biết "Những người mà tôi không ưa" này là ai, ngoại trừ La Dư Tân và Phương Diệu Tuyên, cậu ta chưa từng thấy Quý Khinh Chu ghét bất cứ người nào.

Nhưng mà muốn lấy giải cũng không dễ gì. Lĩnh vực phim điện ảnh, phim truyền hình cũng chỉ có từng đấy giải thưởng chất lượng, nhiều đạo diễn hay làm phim về chủ đề văn học nghệ thuật để giành giải thưởng, nhất là mấy chủ đề kiểu u ám.

Ứng Niên nhìn cậu, không nhịn được phải nói, "Nhiều phim nhận giải lấy chủ đề tối tăm lắm đấy, nếu cậu muốn lấy giải thì tới đó cũng nhớ tránh mấy cái phim này đi."

"Tôi biết, dù sao cũng không phải chỉ có những phim với chủ đề kiểu đấy mới lấy được giải, tôi sẽ tránh thể loại phim này ra." Quý Khinh Chu nói xong thì hỏi Ứng Niên, "Còn cậu? Cậu vào giới giải trí vì cái gì? Cậu có muốn lấy giải không?"

"Tôi à?" Ứng Niên lắc đầu, "Tôi không giống cậu, tôi không để tâm chuyện lấy giải lắm, tôi làm nghề này để kiếm tiền thôi. Có giải thì tôi vui, không có giải tôi cũng chẳng buồn, dù gì thì mấy năm qua tôi cũng kiếm được không ít, như vậy là tôi đã rất hài lòng rồi."

Quý Khinh Chu gật đầu, "Thế đây chính là lý do cậu không thi công chức mà đi làm minh tinh à?"

Cậu vẫn nhớ lúc trong mật thất, Ứng Niên bảo mình giải được chuỗi chữ số kia là do năm đó cậu ta chuẩn bị thi công chức, từng gặp qua dạng đề này.

Ứng Niên không ngờ cậu vẫn còn nhớ, khẽ mỉm cười, "Ừ, trước đây tôi muốn làm viên chức nhà nước cơ."

Cậu ta nhìn Quý Khinh Chu, bỗng hơi muốn kể về quá khứ của mình.

"Gia cảnh nhà cậu khá tốt đúng không?" Ứng Niên hỏi, "Thoạt nhìn có vẻ cậu lớn lên trong hoàn cảnh không lo không buồn."

Quý Khinh Chu hơi ngại, "Buồn lo thì vẫn phải có, nhưng mà tâm lý tôi khá tốt, với lại đúng là nhà tôi cũng khá thoải mái."

Cậu cũng không nói dối, bố mẹ cậu ly hôn khi cậu đang ở độ tuổi vị thành niên, cậu lớn lên cùng mẹ. Sau khi ly hôn, bố cậu vẫn đối xử với cậu rất tốt, mẹ cậu cũng chăm lo cho cuộc sống của hai người vô cùng nề nếp, cậu lại hiểu chuyện, nên trưởng thành khá là thuận buồm xui gió.

Ứng Niên cũng đã sớm đoán được, trên người Quý Khinh Chu vẫn còn giữ một ít khí phách của người thiếu niên, đây là điểm thu hút người khác nhất của cậu, cũng là thứ mà rất nhiều người đã đánh mất từ lâu. Ví dụ như, bản thân cậu ta.

"Tôi thì khác với cậu, tôi lớn lên ở một làng quê miền núi. Lúc ấy tôi theo người lớn lên huyện làm việc, nhìn các viên chức nhà nước trong huyện ngồi vào bàn làm việc của mình, tôi vô cùng ngưỡng mộ, nghĩ có thể sống như vậy cả đời thì tốt quá. Vì vậy khi còn nhỏ tôi luôn ngoan ngoãn, chăm chỉ đọc sách. Hồi đó ai cũng nói kiến ​​thức sẽ thay đổi vận mệnh, đọc sách có thể tạo nên sự khác biệt, tôi tin vào điều đó nên luôn cố gắng học hành, nằm mơ cũng muốn được thi lên đại học rồi tiến xa hơn nữa."

Ánh mắt của Ứng Niên rất sáng, không hề cảm thấy xấu hổ vì những khó khăn thuở bé chút nào, trái lại vì nói đến ước mơ của mình mà cảm thấy luyến tiếc, "Lúc lên đại học, tôi đã nghĩ đợi tới năm cuối cấp tôi sẽ không học lên cao học, tôi sẽ đi thi tuyển công chức, tới khi ấy tôi cũng là nhân viên nhà nước rồi, tôi sẽ được người ta tôn trọng giống như những gì tôi mong muốn khi còn bé."

"Vậy tại sao cậu lại không thi?" Quý Khinh Chu hỏi cậu, "Vì tiền à? Cậu gặp chuyện gì cần tiền nên mới vào giới giải trí sao?"

Ứng Niên sững người, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi trả lời, "Vì yêu." Cậu ta nói, "Vì tình yêu tôi không cho phép mình chỉ là một nhân viên công chức nhỏ nhoi, tôi cần một thân phận hào nhoáng hơn, tôi cần nhiều tiền hơn, tôi muốn một mối quan hệ yêu đương bình đẳng và có kết quả, trở thành minh tinh là con đường tốt nhất mà tôi biết."