Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 88: Tôi không nợ gì các người cả




Khổng Hi Nhan vẫn chưa tỉnh lại, Trì Vãn Chiếu ở bên trông nàng, không rời nửa bước. Vương Hải Ninh vào viện mang theo vài món đồ đã chuẩn bị đặt vào phòng vệ sinh. Không khí trong phòng bệnh rất nặng nề, ai cũng không mở miệng, bọn họ giống như hai pho tượng ngồi ở hai bên giường bệnh của Khổng Hi Nhan.

Không biết đã bao lâu, một âm thanh yếu ớt vang lên.

Khổng Hi Nhan vẫn đang nhắm mắt, tay giơ lên vùng đầu bị đau, mặt nhăn lại, sắc mặt nhợt nhạt do mất máu, bờ môi bật ra tiếng kêu đau.

Trì Vãn Chiếu nắm chặt một bàn tay khác của nàng, khẽ nói: "Hi Nhan?"

"Em tỉnh chưa?"

Khổng Hi Nhan từ từ mở mắt, thấy vẻ mặt tiều tụy của Trì Vãn Chiếu, đuôi mắt còn hiện tia đỏ, ánh mắt không sáng như ngày thường, hiện rõ tơ máu, tuy vẻ mặt cô vẫn như mọi ngày nhưng Khổng Hi Nhan cảm giác được cô vừa thở phào nhẹ nhõm.

Trì Vãn Chiếu đưa tay huơ trước mặt nàng: "Em tỉnh rồi?"

Khổng Hi Nhan không phản ứng, cứ nằm đó nhìn Trì Vãn Chiếu, cũng không trả lời.

Vương Hải Ninh thấy vậy thì quay sang, hai mắt nhìn nhau với Trì Vãn Chiếu, sau đó Vương Hải Ninh hơi lo lắng hỏi: "Hi Nhan, em nhớ chị là ai không?"

Khổng Hi Nhan lắc đầu một cái, rụt rè nói: "Không nhớ, Vương lão sư."

Đầu tiên Vương Hải Ninh sững sờ, sau đó phản ứng lại thì tức giận trừng mắt với Khổng Hi Nhan.

Vừa tỉnh lại đã thích trêu người.

Đúng là ngứa đòn mà.

Trước ánh mắt đó, Khổng Hi Nhan muốn nghiêng đầu cười. Nhưng do cử động mạnh, đụng vào vết thương, khiến nàng đột nhiên đau đến trợn mắt nghiến răng, Trì Vãn Chiếu vội ấn tay vào huyệt thái dương, nhẹ giọng: "Đừng nghịch."

Khổng Hi Nhan cảm nhận được tay của cô nâng đầu nàng điều chỉnh lại thoải mái nhất, cơn đau phía sau gáy cũng đỡ hơn, nàng kéo tay Trì Vãn Chiếu: "Được rồi, em đỡ rồi."

Trì Vãn Chiếu đổi lại cầm tay nàng, khẽ mở môi mỏng: "Còn đau không? Có muốn gọi bác sĩ khám một chút?"

"Không cần đâu." Khổng Hi Nhan từ chối: "Em đỡ rồi mà, chỉ là hơi khát nước, chị đi rót một cốc nước cho em với."

Trì Vãn Chiếu nhìn sâu vào mắt nàng: "Ừ, được."

Trong phòng bệnh có bình nước nhưng Trì Vãn Chiếu vẫn cầm cốc nước đi ra ngoài. Vương Hải Ninh nhìn Khổng Hi Nhan: "Muốn nói gì với chị à?"

Khổng Hi Nhan sợ đau nên không dám cử động gì, nghe thấy Vương Hải Ninh hỏi chỉ chuyển ánh mắt: "Chuyện giữa chị và nhà họ Trì, em đã nghe rồi."

Tuy Trì Vãn Chiếu rất cố gắng dùng thái độ khách quan để nói về chuyện đó, cũng không nói rằng Vương Hải Ninh và mẹ của cô sai nhưng Khổng Hi Nhan vẫn cảm nhận được nỗi căm ghét mơ hồ.

Rốt cuộc thì, Trì Vãn Chiếu với Vương Hải Ninh vẫn có ngăn cách.

Khổng Hi Nhan thở dài.

Tận đáy lòng, nàng đương nhiên đau lòng cho Hải Ninh hơn, vì nói thế nào cũng không phải lỗi của cô, nhưng nàng cũng hiểu được suy nghĩ của nhà họ Trì.

Trong chuyện này, người sai chỉ có Trì Trác và mẹ của Hải Ninh.

Nhưng hai người này, một người đã tạ thế, một người thì tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tha thứ cho họ thì quá xa xỉ nhưng căm ghét thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vì thế, Trì Huyên chỉ có thể hận Hải Ninh. Thời gian trôi qua càng lâu, sự căm ghét tích tụ lại, ngột ngạt tàn nhẫn, sẽ khiến cho cô bé chỉ cần nhìn thấy Hải Ninh đã kích động đến thế.

Vương Hải Ninh cười bình thản: "Đừng nói mấy chuyện không vui, chị định lát nữa sẽ về Trường Ninh, em nhớ chăm sóc bản thân đấy."

Khổng Hi Nhan vội kéo tay cô: "Sao gấp thế? Bây giờ không còn vé xe đâu."

Tuy rằng nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu nhưng nhìn ra ngoài trời đã xám đen, còn thấy được tuyết bay mờ mờ, như vậy chắc chắn không phù hợp để ra đường.

Vương Hải Ninh vỗ vỗ tay nàng: "Không sao, chị về biệt thự dọn đồ rồi tìm một nhà nghỉ gần sân ga thuê ở tạm một buổi tối, sáng mai về sớm là được."

Khổng Hi Nhan không nỡ.

Nàng biết Hải Ninh muốn tránh mặt Trì Huyên. Dù sao biệt thự vẫn là của người nhà họ Trì, đã xảy ra chuyện như vậy, cô không muốn ở lại là đương nhiên.

Nhưng Hải Ninh đến để đón Tết với nàng, chỉ hai ngày nữa là Tết rồi, giờ cô lại về Trường Ninh, khiến Khổng Hi Nhan cảm thấy mình sẽ ăn ngủ không yên mất.

Nàng cúi mặt suy nghĩ thật lâu, vẫn không muốn để Vương Hải Ninh đi, Vương Hải Ninh thấy thể, sờ sờ đầu đang quấn băng gạc của nàng: "Được rồi mà, em cũng không phải trẻ con, có thời gian mà nhớ chị thì về Trường Ninh, chị cũng..."

Vương Hải Ninh nói đến đây thì ngập ngừng, Khổng Hi Nhan liền tiếp lời luôn: "Chị cũng phải đến thành phố B thăm em."

Nói xong, nàng đột nhiên lóe lên ý tưởng: "Hải Ninh, chị đến nhà em ở đi?"

"Đúng rồi, còn nhà em."

Vương Hải Ninh giật mình, cười cười: "Không cần phiền thế..."

"Không phiền." Khổng Hi Nhan ngắt lời cô: "Đó cũng là nhà của chị mà."

Vương Hải Ninh nhìn Khổng Hi Nhan, đối diện ánh mắt trong sáng của nàng, bên trong con ngươi chứa ý cười, cô đột nhiên nhớ lại buổi tối đầu tiên hai người đến Trường Ninh.

Khổng Hi Nhan uống chút rượu nếp, ngồi ở ngưỡng cửa ngắm trăng, sau đó quay lại nói với cô: "Hải Ninh, em không có nhà."

Lúc đó, cô tự nhìn lại mình, nói với nàng: "Không sao, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta."

Khổng Hi Nhan cười: "Vậy sau này nhà em chính là nhà chị, mà nhà chị cũng là nhà em nhé?"

Dường như nàng đã uống hơi nhiều, nói được câu cũng líu hết lưỡi lại, Vương Hải Ninh nghe xong gật đầu: "Ừ."

Khi đó chỉ là muốn an ủi Khổng Hi Nhan, không ngờ hiện tại nàng dùng chuyện đó để an ủi ngược lại mình. Vương Hải Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được."

Khổng Hi Nhan: "Vậy em bảo Trì tổng chưa chị đi."

"Ừm."

Trong phòng bệnh truyền ra tiếng nói chuyện nho nhỏ, Trì Vãn Chiếu đứng ngoài thật lâu cũng không vào, cốc nước trong tay từ lúc còn nóng bốc khói trắng đến khi đã nguội lạnh, cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Đây là khu vực phòng chăm sóc riêng, trên hành lang cũng chỉ có một, hai y tá đi lại, không còn ai khác, cho nên không có ai nhận ra hành động quái dị này của cô.

Một lúc lâu sau, có một người đi đến từ cuối hành lang. Là một người đàn ông tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bước đi vội vã, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Bác Lý bước đến bên người Trì Vãn Chiếu: "Nhị tiểu thư."

Trì Vãn Chiếu lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn ông: "Bác Lý? Không phải cháu bảo bác đưa Trì Huyên về nhà cũ rồi sao?"

Giọng cô thản nhiên, mà bác Lý nghe vào tai lại thấy sau lưng lạnh lạnh, ông sốt ruột nói: "Nhị tiểu thư, tam tiểu thư về đến nơi lại chạy đi, bây giờ...bây giờ..đang ở dưới rồi."

"Cô ấy muốn đến xin lỗi nhị phu nhân, nhưng cũng không dám, nhị tiểu thư, cô xem?"

Trì Vãn Chiếu nghiêm mặt: "Con bé đang ở đâu?"

Bác Lý vội chỉ ra ngoài của sổ: "Đang đứng bên ngoài ạ."

Trì Vãn Chiếu đi đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy Trì Huyên đứng dưới, gió lạnh thổi vào em khiến người hơi run run, từng bông tuyết bay vương vào tóc lẫn người, sau đó tan ra thành nước. Phòng bệnh ở trên tầng hai, cho nên cô thấy rõ nước trên mặt Trì Huyên, còn có hơi trắng phả ra từ miệng em."

"Đưa nó về nhà."

Trì Vãn Chiếu mím môi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trì Huyên đứng dưới.

Bác Lý sốt ruột đứng tại chỗ: "Tam tiểu thư nói muốn gặp nhị phu nhân."

Trì Vãn Chiếu: "Đưa nó về nhà."

"Tôi có bảo cô ấy về rồi, nhưng cô ấy không chịu."

Trì Vãn Chiếu liếc nhìn bác Lý, khẽ mở môi mỏng: "Không chịu?"

"Không chịu thì thôi."

"Nó thích đứng thì để nó đứng. Trái lại cháu muốn xem nó có thể đứng đó được đến bao giờ."

Trì Vãn Chiếu nói xong thì quay lưng bước đi, vẻ mặt kiên định, bóng lưng lạnh lùng.

Bác Lý ở phía sau muốn gọi cô nhưng chỉ có thể thở dài.

Ý của tam tiểu thư là muốn được nhị tiểu thư cho phép mới đi gặp nhị phu nhân, nhưng nhị tiểu thư còn không cho tam tiểu thư cơ hội này.

Dù sao trưa nay, là tam tiểu thư quá kích động, khiến cho nhị phu nhân bị thương, không thể trách nhị tiểu thư tức giận đến vậy.

Ông đành trơ mắt đứng nhìn Trì Vãn Chiếu đi vào phòng.

Khổng Hi Nhan thấy cô đi vào, cười cười: "Trì tổng, lát nữa chị có thể đưa Hải Ninh về nhà sao?"

"Nhà của ba em."

Trì Vãn Chiếu nhìn Vương Hải Ninh, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Ừ, để chị bảo Lục Hàn."

Vương Hải Ninh vội trả lời: "Không cần, tôi tự đi được."

Nói xong cô quay sang Khổng Hi Nhan: "Mai chị lại tới."

Trì Vãn Chiếu nhăn mày, cụp mắt xuống.

Khổng Hi Nhan cười: "Không cần đâu, em sẽ nhanh xuất viện thôi, không cần đi lại làm gì, xa lắm."

Vương Hải Ninh: "Không sao."

Khổng Hi Nhan không nói được, đành gật đầu nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa.

Ngoài trời vẫn đầy tuyết rơi, Vương Hải Ninh có mang theo ô, vừa mở ô ra thì thấy có người đứng gần đó.

Hình như là Trì Huyên.

Vương Hải Ninh nhăn mày, bước nhanh đến chỗ Trì Huyên, không rõ hỏi: "Em ở đây làm gì?"

Trì Huyên thấy cô thì lạnh lùng, trong mắt bắt đầu như bốc lửa, nghiến răng: "Không cần cô lo."

Vương Hải Ninh nhìn Trì Huyên một lượt từ trên xuống, cũng không rõ em đã đứng đây bao lâu, quần áo bị tuyết làm ướt hết rồi, mái tóc bết dính vào mặt, dáng vẻ chật vật.

Thấy Trì Huyên như vậy, Vương Hải Ninh chỉ từ tốn nói: "Nếu như em đến để hỏi về Hi Nhan, tôi khuyên em không cần đi vào, chuyện Hi Nhan và chị em, không liên quan gì đến chuyện giữa tôi và Trì gia."

"Em cũng không cần suy đoán quan hệ của hai người họ làm gì."

"Hi Nhan là chị dâu của em, tất cả chỉ có vậy."

Trì Huyên không thèm nhìn Vương Hải Ninh, ra vẻ mắt điếc tai ngơ không nghe thấy gì, nhưng Vương Hải Ninh vẫn thấy tay em nắm chặt, cơ thể căng thẳng, em đang tự kiềm chế lửa giận của bản thân.

Mà đương nhiên, cô chính là mồi lửa làm bùng lên ngọn lửa giận đó.

Vương Hải Ninh thấy Trì Huyên như vậy thì không nói gì nữa, chỉ nhét chiếc ô vào tay em.

Trì Huyên sửng sốt, sau đó vô cùng ghét bỏ quát lên: "Cô làm cái quái gì thế?"

"Đừng có chạm vào tôi."

"Bỏ cái ô đó ra."

Trì Huyên nói liền vài câu, vì gào lên mà cổ em hơi hồng hồng, Vương Hải Ninh vẫn bình tĩnh lạnh lùng nhìn em, thậm chí sắc mặt cũng không chút thay đổi. Cô nhặt chiếc ô của mình lên, trầm giọng: "Trì Huyên, tôi có thể đưa ô cho em, cũng có thể đưa cho những người khác bị ướt vậy."

"Thậm chí cho con chó con mèo hoang bên đường."

"Em và họ, trong mắt của tôi, không hề khác nhau."

"Em hiểu ý tôi không?"

Trì Huyên mím môi, bên trong đôi mắt sáng vẫn là lửa giận ngập trời, Vương Hải Ninh cầm ô, đứng trước mặt Trì Huyên: "Ba năm trước, em hỏi tôi có biết xấu hổ là gì không."

"Bây giờ tôi trả lời em, đối với người nhà họ Trì, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy xấu hổ, cũng chưa từng thấy phải xấu hổ."

"Bởi vì, tôi không nợ gì các người cả."

Vương Hải Ninh nói xong thì nhét ô vào tay Trì Huyên, không hề quay lại hay liếc nhìn, nhấc chân rời khỏi bệnh viện. Trì Huyên vẫn đứng trong gió lạnh tuyết lớn, cũng không hề cử động chút nào.