Ninh Hoành Nghiệp đúng là đang đợi nàng, vừa thấy Ninh Lê đi vào liền vội vàng tiến lên dò hỏi: "Lê Lê, con có thấy Diệp Diệp không?"
Ninh Lê nghĩ thầm, không những nàng nhìn thấy mà còn biết nàng ta đang ở đâu.
Nhưng nàng mang vẻ chán ghét không kiên nhẫn đáp: "Không thấy, con làm sao biết được."
Chung Tuệ vẻ mặt lo lắng đi đến chổ Ninh Hoành Nghiệp: "Vừa rồi tôi có hỏi thăm một chút, Diệp Diệp giống như bị người làm dơ quần áo, hình như đi tìm chổ thay quần áo. Nhưng nó không quen thuộc nơi này.."
Ninh Hoành Nghiệp ngại hỏi người Vân gia chỉ có thể lo lắng đợi trong đại sảnh.
Ông nhìn Ninh Lê đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ cả ngày hôm nay Ninh Lê luôn đi theo bên người mình, lúc đi ra ngoài hít thở không khí cũng thông báo cho ông một tiếng, đây là thói quen được dưỡng thành từ lúc nhỏ của nàng.
Nhưng Ninh Diệp lại biết mất không nói lời nào, ngay cả mẹ nàng cũng không biết nàng đã đi đâu, khiến tất cả mọi người ở đây lo lắng cho nàng.
Ninh Hoành Nghiệp đột nhiên so sánh hai đứa con gái với nhau, rõ ràng đều thấy Ninh Lê tốt hơn.
Gần hai mươi phút sau Ninh Diệp mới đi vào từ bên ngoài, trên mặt là nụ cười tươi.
Ninh Hoành Nghiệp và Chung Tuệ lập tức bước đến chổ nàng ta.
"Diệp Diệp, con không sao chứ? Con đi đâu vậy làm bố mẹ rất lo lắng!"
Ninh Hoành Nghiệp đã nhìn thấy bộ váy trắng xanh trên người Ninh Diệp, mặc dù ông cũng không rành về trang phục cao cấp của phái nữ nhưng rõ ràng chất liệu, kiểu dáng của bộ váy này trông cao cấp hơn rất nhiều sao với bộ nàng mặc đến đây.
Ông cau mày, cũng không hỏi bộ váy này từ đâu có mà hỏi nàng ta: "Có chuyện gì với con vậy?"
"Ba, con có thể xảy ra chuyện gì chứ?" trông Ninh Diệp rất vui sướng, trên mặt không nhịn được cười tươi, "Mọi người yên tâm đi, là chuyện tốt."
Nói xong, Ninh Diệp nghiêng đầu nhìn Ninh Lê đứng cách đó không xa thấy nàng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, giống như đang ghen tị hâm mộ mình.
Ninh Diệp cười lạnh trong lòng, không nguỵ trang vẻ dịu dàng hiền thục như trước nữa mà kiêu ngạo hắc cằm về phía nàng.
Rất hâm mộ đi?
Ninh Lê khẳng định không thể tượng tượng được, nàng ở chổ này kết giao với Thẩm Nhạn còn làm Vân Tử Sâm chấp nhận mình, ai biểu Ninh Lê ngu xuẩn chỉ biết theo sau Ninh Hoành Nghiệp?
Khi nàng ta đã nắm được Vân Tử Sâm, Ninh Lê là cái thá gì? Đến lúc đó nàng ta chắc chắc sẽ khiến Ninh Lê muốn sống không được, muốn chết cũng không được.
Ninh Lê căn bản không để ý ánh mắt khiêu khích của Ninh Diệp, nàng đang bận cùng hệ thống tranh luận.
【 Ánh mắt ta còn chưa đủ hâm mộ và ghen tị sao? Ngươi vậy mà lại nghi ngờ kỹ thuật diễn xuất của ta. 】
【 Không nghi ngờ, không nghi ngờ, chủ nhân, ngài phải giữ bộ dáng này cho đến khi buổi tiệc kết thúc! 】
【 Vậy ta không phải sẽ chuột rút cơ mặt sao? 】
【 Ít nhất lúc Ninh Diệp nhìn sang thì ngài phải biểu hiện như vậy? 】
Yến tiệc kết thúc, Ninh Lê chớp chớp đôi mắt xót xót, cảm thấy mình thật sự thảm quá mà.
"Lê Lê, con thật sự không cùng chúng ta về nhà sao?" Ninh Hoành Nghiệp hỏi nàng.
"Không muốn." Ninh Lê lắc đầu kiên quyết, "Nếu ba thật sự nhớ con thì đến thăm con nhiều hơn, gọi điện thoại nhiều một chút. Đừng nghe Ninh Diệp kể lễ nữa, cô ta chỉ biết thêm dầu vào lửa thôi, làm gì nói được lời hay gì."
Ninh Hoành Nghiệp nghe vậy theo bản năng muốn phàn bác Ninh Diệp không phải người như vậy nhưng cuối cùng ông cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu: "Được, cha biết rồi, cha kêu tài xế đưa con về. Còn nữa nếu hết tiền tiêu thì nhắn với cha."
"Hiện tại con đóng phim cũng có thể kiếm được tiền, không cần cho con." Ninh Lê xua xua tay: "Cha về đi, con đi đây."
Ninh Hoành Nghiệp sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của Ninh Lê không hiểu sao lại nhớ đến Ninh Diệp mỗi lần gọi điện thoại đều vô tình hữu ý nhắc mình không đủ tiền tiêu, hoặc là mua quần áo, hoặc là mua trang sức phải mới nhất, tốt nhất, nếu không sẽ bị người trong giới giải trí coi thường.
Ninh Hoành Nghiệp khi còn trẻ cũng chỉ là một kiến trúc sư, sau này càng làm càng lớn trở thành ông lớn trong ngành bất động sản.
Chiếc xe Ninh Lê đang ngồi chậm rãi lăn bánh, Ninh Hoành Nghiệp quay đầu nhìn Ninh Diệp và Chung Tuệ đứng bên cạnh mình, trong lòng bổng cảm thất trống rỗng giống như thiếu đi thứ gì đó.
* * *
Ba ngày nghĩ mà đạo diễn cho Ninh Lê đã hết, Ninh Lê đúng giờ trở lại đoàn làm phim, tối nay nàng sẽ quay cảnh cuối cùng, là cảnh tỏ tình với nam chính dưới ánh trăng.
Vì cảnh này cần quay ngoại cảnh dưới trăng nên đã trì hoãn rất lâu rồi, đến bây giờ mới được bấm máy.
Kể từ lần trước bị Nguỵ Dục giáo huấn một trận, Trần Kỳ rõ ràng đã trở nên thành thật hơn, mặc dù vẫn không có hảo cảm với Ninh Lê nhưng ít ra hắn không giễu cợt châm chọc nàng như trước.
Lúc đang hóa trang khoé mắt Trần Kỳ liếc nhìn Ninh Lê đã trang điểm xong, hắn nhìn vào mặt gương phản chiếu gương mặt nàng, cẩn thận ngắm nhìn.
Đuôi mắt nàng được đánh một chút phấn màu nâu đỏ, đôi mắt hạnh xinh xắn lại thêm vài phần quyến rũ, hàng mi dày khẽ chớp như có chiếc cọ nhỏ cào vào tim hắn, làm hắn ngứa ngáy.
Trần Kỳ không khỏi ngẩng người, không hiểu sao mà càng nhìn Ninh Lê càng cảm thấy xinh đẹp hấp dẫn.
Ninh Lê phát hiện Trần Kỳ đang nhìn mình chăm chú, nàng liếc hắn không kiên nhẫn hỏi: "Anh đang nhìn gì?"
Trần Kỳ: "..."
Hắn vừa rồi đúng là bị mỡ heo che mờ mắt mới mê muội còn cảm thấy Ninh Lê xinh đẹp!
Ninh Lê còn không bằng một ngón tay của Ninh Diệp.
Khi sắc trời dần tối, đêm nay quả nhiên là một đêm trăng tròn, ánh trăng rất đẹp thích hợp để quay phim.
Lý đạo đang diễn giải cho Trần Kỳ, liên tục nhấn mạnh cảnh này phải quay xong trong tối nay, nếu không không biết bao giờ mới có phong cảnh đẹp như vậy lần nữa.
Ninh Lê thấy vậy đành xem kịch bản một lần nữa, đọc xong lời thoại của mình thêm một lần sau đó liếc nhìn về phía Trần Kỳ, cuối cùng Lý đạo cũng nói xong. Trần Kỳ không còn đen mặt như lúc trước nữa mà liên tục gật đầu, thái độ cực kỳ tốt.
Nàng có hơi tò mò, rốt cuộc thì Nguỵ Dục đã nói gì với Trần Kỳ.
Sau khi máy quay được chuẩn bị xong, Ninh Lê bước ra khỏi rừng cây tối tăm, dưới ánh trăng lạnh lẽo trong rừng trúc, đôi mắt hạnh của nàng sáng ngời, gò má ửng đỏ chăm chú nhìn bóng lưng của Trần Kỳ.
"Sư huynh.. muội, muội có chuyện muốn nói với huynh, có được không?"
Trần Kỳ ngừng luyện kiếm, quay đầu nhìn nàng, mặt không biểu cảm nhưng cơ hồ có thể nhìn ra chút không kiên nhẫn.
Lúc này hắn đã rất mệt mỗi với vị tiểu sư muội này, biểu cảm của Trần Kỳ lúc này rất thích hợp. Lý đạo nhìn ống kính hài lòng gật đầu, sau đó ông bắt đầu quan sát Ninh Lê.
Kỹ năng diễn xuất của Ninh Lê đúng là đã đạt đến mức hoàn mỹ, cử chỉ giọng điệu và một số động tác nhỏ của cô đều giống như một cô gái đang rụt rè trước khi thổ lộ, tất cả đều được điểu chình rất đúng mực không tìm ra một khuyết điểm nào.
Nếu không phải đang quay phim, ông sẽ cho rằng Ninh Lê thực sự yêu Trần Kỳ.
Đóng một vai nhỏ trong bộ phim này thật lãng phí kỹ năng diễn xuất của Ninh Lê.
Lý đạo cảm thấy đáng tiếc, sau khi nghĩ lại thì thấy vị thiên tài này là do chính mình phát hiện ra, không khỏi có chút đắc ý.
Ông lại nhìn về phía Trần Kỳ bên cạnh, đột nhiên phát hiện biểu cảm của Trần Kỳ tựa như có chút không đúng.
Trần Kỳ cúi đầu nhìn Ninh Lê đang thổ lộ tình cảm với mình, đáng lý hắn phải quay đầu tránh đi rồi từ chối nàng, nhưng ánh mắt hắn lại không thể rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn vừa dịu dàng vừa mang vẻ cầu xin của nàng.
Đôi mắt nàng mờ sương, hàng mi mảnh khảnh khẽ run rẫy, đôi môi nhỏ đỏ mọng mang đầy cám dỗ, thậm chí giọng nói quyến rũ của nàng còn văng vẳng bên tai hắn.
"Sư huynh, muội thích huynh, từ trước đến nay vẫn luôn thích huynh, huynh cảm thấy muội như thế nào?"
Trần Kỳ chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, máu huyết toàn thân giống như đang sôi trào, hắn liền buộc miệng nói:
"Được.."
Nhân viên đoàn phim và Lý đạo đều sửng sốt,
"Cắt!"
Giọng nói Lý đạo truyền đến từ loa kéo lý trí Trần Kỳ quay về, lúc này hắn mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lập tức đầy kinh ngạc nhìn Ninh Lê.
"Cô, sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Nghe được tiếng Lý đạo nhu tình trong mắt Ninh Lê liền lập tức biến mất, nàng nghi hoặc nhìn hắn: "Tôi nhìn anh như thế nào? Chỉ là đang diễn mà thôi."
Trần Kỳ sửng người vài giây đột nhiên hắn cảm thấy mình không ổn, hắn bị làm sao vậy? Tại sao gần đây cứ có những suy nghĩ khác lạ về Ninh Lê?
Có lẽ bởi vì Ninh Lê quá xinh đẹp, hắn không thể phủ nhận vừa rồi hắn xác thật thấy nàng hấp dẫn, điều này trước giờ hắn chưa từng thấy ở Ninh Diệp.
Chẳng lẽ hắn thích Ninh Lê?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Kỳ liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Lê.
Ninh Lê bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, lập tức lùi về phía sau vài bước.
Trần Kỳ: "..."
Lý đạo kêu người điều chỉnh ánh sáng, sau đó lại tiếp tục bấm máy: "Cảnh 20, lần hai, action."
Ninh Lê không sử dụng toàn bộ kỹ năng của mình như trước, nàng cố gắng hạn chế ánh mắt quyến rũ, lần này Trần Kỳ không bị ảnh hưởng bởi kỹ năng diễn xuất của nàng nữa, cảnh quay cuối cùng cũng hoàn thành một cách thuận lợi.
Lý đạo không có yêu cầu cao về kỹ năng diễn xuất, sau lần diễn thứ hai liền cho qua, sau khi quay đặt tả vài phân cảnh, cảnh tỏ tình dưới ánh trăng cũng kết thúc.
Khi đoàn phim kết thúc công việc, cũng có nghĩa là Ninh Lê đã chính thức đóng máy.
Lý đạo vui vẻ gọi nàng lại: "Ninh Lê, tối nay tôi đã sắp xếp một bữa tiệc đóng máy cho cô, chúng ta cũng nhau chúc mừng!"
"Không vấn đề gì." Ninh Lê cười nói: "Vậy tôi đi thay trang phục."
Trên xe quay về từ chổ quay ngoại cảnh, các nhân viên đoàn phim còn đang tám về cảnh tượng vừa rồi, bởi vì còn cách khách sạn khá xa Ninh Lê bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, kết quả xe buýt lắc lư một hồi nàng hôn hôn trầm trầm gần như thiếp đi.
Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên một hồi chuông, Ninh Lê lấy ra nhìn xong liền ngồi thẳng dậy.
Hóa ra là Ngôn Mặc gọi đến.
Mặc dù họ đã trao đổi phương thức liên lạc nhưng một thời gian dài trước đây Ngôn Mặc chưa bao liên lạc với nàng, đây là lần đầu tiên hắn gọi đến.
Ninh Lê có chút do dự bắt máy, nàng đem điện thoại áp sát vào tai: "Ngôn Mặc?"
"Ừm, là tôi."
Ngay cả khi thông qua điện thoại, giọng nói từ tính và lười biếng của Ngôn Mặc vẫn rất dễ nghe: "Nghe nói hôm nay cô đóng máy?"
"Tin tức của anh thật nhanh nhạy." Ninh Lê không khỏi bật cười, "Tôi vừa quay xong, đang trên đường đến bữa tiệc đóng máy."
"Lý đạo nói với tôi." Ngôn Mặc không được tự nhiên ho một tiếng, "Vậy ngày mai cô về nhà, có đúng không?"
"Nếu không có chuyện gì đột xuất." Ninh Lê chớp chớp mắt, "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi." Giọng nói của Ngôn Mặc mang vài phần ôn nhu, "Vậy chúc em đóng máy vui vẻ, ngủ ngon."
Ninh Lê có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Cám ơn, anh cũng ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, Ninh Lê vẫn có chút khó tin, hình như nàng với một người ở tít trên cao xa xa không thể với tới đã trở thành bạn.
Rốt cuộc có được xem là bạn bè hay không? Tại sao lại đặc biệt gọi đến chúc mừng nàng?