Chủ nhiệm lớp nói: “Không phải vẫn là chuyện cuộc thi tiếng Anh sao...”
Thẩm Diệu Chu lạnh nhạt tiếp lời: “Lại tìm không đủ người sao ạ?”
Chủ nhiệm lớp lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, cô chỉ vào Tống Ỷ Thi nói: “Gom đủ rồi, gom cho em đấy. Ôi quên mất. Cô bé này là Tống Ỷ Thi, tháng này vừa mới chuyển tới.”
Giọng điệu Thẩm Diệu Chu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không phải là tìm cho em.”
“Đúng đúng, là tìm cho trường, nhưng mỗi lần dẫn đội không phải đều là cậu Thẩm lớn em đây sao. Vậy thì cũng không khác gì là tìm cho em đúng không?” Chủ nhiệm lớp nói, rồi quay đầu lại nhìn Tống Ỷ Thi.
Lại thấy Tống Ỷ Thi hơi cắn môi, cúi gầm mặt xuống, không hó hé một tiếng nào. Nhìn qua cứ như bị ai ức hiếp vậy.
Chủ nhiệm lớp vội vàng cười nói: “Trước kia em ấy chưa từng tham gia cuộc thi nào như vậy, cũng tương đối hướng nội, về sau em phải quan tâm chăm sóc em ấy nhiều hơn đấy...”
Lúc này Thẩm Diệu Chu mới nhìn đến Tống Ỷ Thi.
Thẩm Diệu Chu chăm sóc á?
Không không không cô không dám nhận đâu.
Còn không đợi Thẩm Diệu Chu trả lời, Tống Ỷ Thi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu cô, em rất hướng ngoại, từ nhỏ em đã lên bục biểu diễn ca hát rồi đó, vô cùng hướng ngoại!”
Chủ nhiệm lớp ngẩn người.
Tống Ỷ Thi: “Không tin thì để em hát cho cô một bài hát nhé?”
Tống Ỷ Thi hắng giọng một cái: “Tạm biệt mẹ đêm nay con phải đi xa, đừng lo lắng cho con con rất vui vẻ cũng rất thông minh...” Tống Ỷ Thi liếm đôi môi khô khốc: “Em rất hướng ngoại đó ạ! Nhạc thiếu nhi kiểu này em có thể hát một lúc ba trăm bài!”
“Đúng, Đúng... Đúng là rất hướng ngoại.” Chủ nhiệm lớp sững sờ nói, cô nhìn về phía Thẩm Diệu Chu: “Vậy, vậy... Vậy đến lúc đó các em kết bạn cùng nhau đến thành phố Kinh tham gia cuộc thi, cũng phải chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Giáo viên tiếng anh đứng bên cũng tiếp lời: “Đúng vậy, nữ sinh lại càng phải chú ý phương diện này. Làm phiền cậu Thẩm để ý chút, em không cần phải xấu hổ đâu.”
Bọn họ nghĩ tới lúc Tống Ỷ Thi vừa tới trường học, rất rõ ràng không có bối cảnh gì. Đứa nhỏ này tự nhiên lại chạy đến nơi khác tham gia cuộc thi, thì vấn đề an toàn cũng rất quan trọng.
“Bên ngoài bọn buôn người, lừa gạt rất nhiều...”
“Còn có mấy bọn tâm lý có vấn đề rảnh rỗi cầm dao ra đường đâm người khác...”
“Còn có người mang xăng phóng hỏa xe buýt nữa.”
“Có đôi khi còn có vật gì từ trên trời rơi xuống...”
Tống Ỷ Thi: “...”
Cô bị hai người kẻ xướng người hoạ, nói đến tim cũng vọt đến họng, đầu cũng choáng váng.
Tống Ỷ Thi: “... Vâng, vâng.”
Haizzza, thật là phí công ca hát. Còn thiếu chút lạc điệu nữa chứ.
“Đây là tài liệu cho cuộc thi lần này...” Chủ nhiệm lớp lấy một quyển sách nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Tống Ỷ Thi: “Em cầm lấy xem một chút, chỗ nào không hiểu, thì hỏi cô hoặc hỏi Thẩm Diệu Chu. Kỳ thật phương diện này Thẩm Diệu Chu vẫn hiểu rõ hơn.”
Chủ nhiệm lớp cứ như một nhân viên chào hàng không ngừng líu lo giới thiệu mặt hàng, nhất định phải chào cho được mặt hàng Thẩm Diệu Chu.
Đột nhiên Thẩm Diệu Chu lên tiếng: “Đến thư viện đi, bây giờ tôi giảng cho cậu.” Giọng nói vô cùng máy móc, không có chút nhu hòa thoải mái nào.
Tống Ỷ Thi bóp đầu ngón tay: “Thế nhưng tiết sau...”
“Tiết sau là môn tiếng anh, không sao, đi đi, đi thư viện trước đi.” Chủ nhiệm lớp nhìn lướt qua thời khoá biểu nói.
“...”
Tống Ỷ Thi lề mà lề mề đứng lên: “Vậy em đi đây ạ... chào cô ạ.”
“Đi đi.” Chủ nhiệm lớp nói không hề có một tia lưu luyến.
“Cô giáo tiếng anh, em đi đây.”
“Đi đi, đi đi, nhớ làm xong bài tập cô giao hai ngày trước.” Giáo viên dạy tiếng anh cũng không hề có một tia lưu luyến.
Tống Ỷ Thi nhỏ giọng thở dài, nắm chặt cuốn sách nhỏ, đi theo Thẩm Diệu Chu ra ngoài.
Trên đường đi Thẩm Diệu Chu không nói thêm lời thừa thãi, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn luôn lạnh nhạt, điều này khiến Tống Ỷ Thi thả lỏng một chút.
Đến lúc ra khỏi văn phòng, Tống Ỷ Thi vẫn còn đang suy nghĩ.
Không đúng, Thẩm Diệu Chu chăm sóc cô thì có tác dụng gì đâu? Lúc cô đi trên đường mà có vật rơi xuống thì cũng không thể kéo cậu ấy đến chặn giúp cô được mà?
“... Bậc thang.” Thẩm Diệu Chu lạnh lùng nói.
“Hả?” Tống Ỷ Thi bỗng nhiên hoàn hồn, rụt chân lại, sau đó mới lại duỗi ra, giẫm hẳn lên cái bậc thang kia, còn chà xát tạo ra tiếng “Cộc cộc cộc”, xác nhận mình không giẫm trượt.
Thẩm Diệu Chu: “...”
“Đi xuống dưới.” Thẩm Diệu Chu nhắc nhở cô.
“À à, đến đây, đến đây.” Tống Ỷ Thi trả lời một cách không tình nguyện lắm, chậm rề rề đi từng bước một sau lưng cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu lần đầu tiên gặp phải người như thế này, đi cùng với mình mà giống như dưới lòng bàn chân trải kim châm vậy.
Cậu ấy không thích mình nên ở cùng mình một giây đồng hồ thôi cũng thấy cả người khó chịu không thể chịu nổi.
Hay là... do quá thích mình nên cố ý đi chậm để kéo dài thời gian được đi với mình.
Thẩm Diệu Chu tỉnh táo phân tích, không khác gì với lúc phân tích một đề bài.
Cô gái thở gấp, dưới đáy mắt có ánh sáng, như kiểu muốn nói lại thôi.
Thẩm Diệu Chu nhớ lại bộ dáng của cô lúc ở văn phòng một chút.
Trong lòng đã loạn cào cào còn cố gắng kiên trì ca hát, cũng không biết là hát cái gì, nhưng giọng hát vừa dễ nghe vừa ngọt ngào.
Thẩm Diệu Chu nheo mắt lại, bên tai lại truyền đến tiếng ồn ào.
Bọn họ đã đi xuống cầu thang, chỉ thấy trên hành lang phía trước, có vài người đang đứng ở bên ngoài lớp ba lưỡng lự, thậm chí còn có người mở hé cửa sổ để nhìn vào.
Tiếng ồn ào chính là từ bọn họ truyền tới.
Trên bài đăng có người nói, không tin thì tự đến lớp ba nhìn xem. Thế là thật sự có người không kìm được tò mò, đến lớp ba xem. Kết quả chờ đến lúc đến lớp ba, cứ lưỡng lự đi lượng lự lại, mới phát hiện căn bản Tống Ỷ Thi không có ở lớp học.
Có người không kiên nhẫn kéo một bạn học trong lớp ba lại hỏi: “Lớp các cậu có một bạn mới chuyển đến tên là Tống Ỷ Thi đâu rồi? Sao không thấy học ở trên lớp?”
Bạn học kia bị giữ lại thì nhìn đối phương một cái, sau đó mới mở miệng trả lời: “Giáo viên gọi đi rồi, có việc gì thế?”
Ánh mắt người kia sáng lên, hỏi: “Cậu ta làm sai cái gì mà bị giáo viên gọi đi vậy?”
Bạn học bị giữ chặt lắc đầu: “Không làm sai gì cả.”
“Vậy thì còn có thể là vì cái gì...”
Người tới đây để nhìn Tống Ỷ Thi, một là xuất phát từ hiếu kì, muốn biết rốt cuộc là người như thế nào mà có thể cám dỗ được Ung Dương, nhưng phần lớn đều là giấu trong lòng tâm lý ưu việt, muốn xem học sinh mới chuyển trường đến từ trường Phong Thủy có danh tiếng tồi tệ như thế nào...
Cảm giác khinh thường như được phun ra theo từng câu trong miệng.
Bạn học bị giữ đột nhiên ánh mắt ngưng lại, đáy mắt của cậu ấy hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh cậu ấy đã thu lại biểu cảm đó, cười sâu xa nhìn về phía cuối hành lang: “Ồ, không phải cậu muốn biết tại sao sao? Bên kia kìa, lý do đó.”
Người kia ngạc nhiên quay đầu.
Những người khác nghe thấy động tĩnh, cũng đều quay đầu nhìn sang theo.
Sau đó chỉ thấy một cô gái mặc váy đồng phục, dáng người nhỏ nhắn, tóc đen như mây, môi hồng răng trắng, ... đang đứng cùng với Thẩm Diệu Chu!
Mọi người nhìn cô với ánh mắt kinh diễm.
Nhưng khi thấy rõ cô đang đứng cùng với ai, thì ánh mắt liền chuyển thành kinh hãi.
Có người không tin nổi nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu ta còn quen biết với hội trưởng Thẩm vậy?”
“Là Thẩm Diệu Chu á?”
“Thật sự là Thẩm Diệu Chu này!”
“... Trời ơi, con mẹ nó chứ kinh hãi đến nói không ra lời.”
Liên Hồng cũng lặng lẽ từ lớp hai thò đầu ra, quan sát lớp ba.
Cô ta đang chờ những người kia nhìn Tống Ỷ Thi như nhìn khỉ ở vườn bách thú, thậm chí cô ta đang chờ bọn họ dùng ánh mắt chế nhạo, khinh thường quan sát Tống Ỷ Thi, càng mong chờ trong nhóm đó có người thích Ung Dương, ra mặt dạy bảo Tống Ỷ Thi, để cô ta biết, nơi này là nơi nào, nơi này là nơi có đẳng cấp...
Nhưng Liên Hồng lại không chờ được tình cảnh như cô ta tưởng tượng, ngược lại chờ thấy Tống Ỷ Thi với Thẩm Diệu Chu đi cùng nhau.
Thẩm Diệu Chu đối xử với mọi người lạnh lùng, bình thường phần lớn thời gian luôn độc lai độc vãng*. Thi thoảng có đi cùng người khác thì cũng là người bên hội học sinh.
*Theo Trang Tử, 'độc vãng độc lai' (một mình đến, một mình đi) là cảnh giới cao nhất của đời người.
Còn chưa ai từng nhìn thấy có người nào khác ngoài hội học sinh đi với cậu ta đó?
Giống như có một tia sét bổ xuống người Liên Hồng, đồng thời rút hết sức lực của cô ta cũng khiến đầu óc cô ta muốn nổ tung.
Liên Hồng trượt lại ngồi về chỗ của mình.
“Hóng chuyện đủ rồi à?” Người bên cạnh hỏi.
Liên Hồng nhìn thoáng qua Liên Phi, nhỏ giọng nói: “Tự chị đi xem đi.”
Liên Phi lạnh mặt đứng dậy đi qua, cô ấy đẩy người đang đứng chắn ở cửa sổ ra. Lúc này chuông vào học vừa lúc vang lên.
“Móa, sao chuông lại vang lên đúng lúc thế?”
“Đi đi, trở về học nào, nếu không thì cái bản mặt cá chết kia lại muốn mắng người!”
Những người đến hóng chuyện kia nghiến răng nghiến lợi. Tiếng chuông vừa vang lên, bọn họ lại trở về phòng học, mà bên kia Thẩm Diệu Chu với Tống Ỷ Thi lại rẽ ngoặt sang hướng khác, thuận theo cầu thang đi xuống, rõ ràng không có ý định trở về phòng học.
“Mẹ nó chứ? Mẹ nó chứ? ? ?”
“Hai người bọn họ đi với nhau rồi? Cứ vậy mà đi!”
Ai? Là ai đi rồi?
Liên Phi nhíu mày lại.
Lúc cô ấy tới chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng.
Đợi cô ấy lại xoay người, nghe thấy Liên Hồng nói: “Liên Phi, có lẽ... có lẽ chị không có cách nào nắm bắt được Tống Ỷ Thi đâu.”
Giọng nói Liên Hồng đè nén, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá sắc mặt Liên Phi.
Quả nhiên, sắc mặt Liên Phi càng lạnh hơn.
Liên Hồng cúi đầu xuống, lặng lẽ mở diễn đàn ra, không có gì bất ngờ xảy ra, bài đăng đã đổi mới.
【2211l: Mấy người đứng chờ Tống Ỷ Thi sao rồi? Dáng dấp thế nào? Đăng ảnh chụp lên đi chứ.
2212l: . . . . Người không ở trong phòng học.
2213l: Nói là giáo viên gọi đi rồi, đoán chừng là phạm lỗi gì đó.
...
2279l: Trời ơi trời ơi! Tôi mẹ nó chỉ muốn xem dáng vẻ Tống Ỷ Thi thế nào, kết quả lại hóng được quả dưa lớn hơn!
Người bên lớp ba cũng không nhịn được nói thầm.
“Sao Tống Ỷ Thi còn chưa trở lại vậy?”
“Cô ấy đi với Thẩm Diệu Chu rồi.”
“Hả?”
“Không phải đâu? Không phải sáu tháng cuối năm mới chia lại lớp sao? Sao giờ Tống Ỷ Thi đã qua lớp một rồi?”
Một đám người Quách Viên gần như đều đồng thời quay đầu nhìn Ung Dương.
Ung Dương vừa đứng dậy sau khi đánh một giấc ngon lành, cậu lấy tai nghe xuống, liền đón nhận một loạt ánh mắt kỳ lạ.
Bệnh tâm thần hả?
Nam sinh bên cạnh Quách Viên dựa lưng lên bàn, duỗi cổ về phía Ung Dương, bộ dạng muốn nhắc nhở nhưng lại không dám, nhưng lại sợ không nhắc nhở, Tống Ỷ Thi thật sự chạy mất, Ung Dương biết được lại giận chó đánh mèo. Bài đăng thảo luận Ung Dương thích Tống Ỷ Thi nói có lý có bằng chứng, bọn họ không dám không tin.
Nam sinh khẽ cắn môi, nghẹn mãi mới ra một câu: “Anh Dương, em đố anh đoán được một câu.”
Ung Dương chẳng buồn ngẩng đầu lên, ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn cho.
Nam sinh kia cũng không cảm thấy bị đả kích chút nào, mở miệng nói: “Anh Dương anh đoán xem, đỏ cam vàng cái gì rồi đến xanh tím?”