Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 35: ????: Lợi hại




Nặc Nặc không biết Cừu Lệ trở lại, Tiểu Mao phát hiện đầu tiên, vốn dĩ nó đang nghịch tuyết rất vui vẻ nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nó vừa ngửi được hơi thở của Cừu Lệ liền rên ư ử kẹp chặt đuôi ngồi xuống.

Hai chú chó còn lại nhận được tín hiệu ngầm thì cũng thành thật im lặng, an tĩnh như gà.

Nặc Nặc giơ cờ, ngước mắt nhìn thấy Cừu Lệ.

Vệ sĩ che ô cho anh, tuyết phủ trên đỉnh ô.

Cô nghĩ bộ dáng vui sướng ban nãy của mình bị anh nhìn thấy thì có chút xấu hổ.

Dù sao cô cũng chưa đến 19 tuổi.

Nếu ở trong hiện thực, thì phần lớn những thiếu nữ ở độ tuổi này đều thích chơi điện thoại.

Từ nhỏ Nặc Nặc đã không có nhiều thời gian để vui chơi, trong lúc các bạn nhỏ cùng tuổi nô đùa ầm ĩ với nhau thì cô đang ngồi lột đậu Hà Lan với mẹ.

Cô cũng biết nấu cơm từ rất sớm.

Cô không có điện thoại di động, sau này lên cấp ba phải sống xa nhà, ba cô mới thương cô mà mua cho một cái điện thoại, nhưng cô cũng chỉ dùng để gọi điện.

Đối với cô mà nói, mỗi phút mỗi giây cô đều cố gắng hết mình để ba mẹ sớm thoát khỏi cuộc sống khổ sở.

Nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, những lúc không có ai cô vẫn muốn được chơi thỏa thích.

Cừu Lệ đi tới, vẫy tay ra hiệu vệ sĩ không cần che dù theo nữa.

Cô giơ hồng kỳ, lúng tung lui về phía sau một bước.

Người nuôi chó thấy Cừu tổng đã về thì vội vàng cho mấy chú chó về chuồng.

"Sao không tiếp tục?"

Anh nhìn khiến cô xấu hổ được chưa?

Nặc Nặc nói: "Lạnh lắm, ngày mai lại luyện tiếp. Cô Triệu nói tùy tiện đi một vòng là được."

Cô cao 1m68, Cừu Lệ m9, anh rũ mắt gạt đi bông tuyết đậu trên tóc cô: "Sao em chưa bao giờ cười với tôi?"

Khẩu trang che hết nửa gương mặt của cô, tuyết phủ đầy mặt đất.

Mùa đông ở thế giới này lạnh quá.

Cô chỉ lộ ra một đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh.

Cừu Lệ nói: "Lần đầu tiên cũng là duy nhất em cười với tôi, chính là lúc em đập một chai rượu vang lên đầu ông đây."

"..."

Nặc Nặc không còn lời gì để nói. Cô cảm thấy rất khó khăn khi phải cười với anh.

Ai có thể cười với một người âm hiểm lạnh nhạt lại vô tình như anh thì đúng là không tim không phổi.

Ngón tay Cừu Lệ chạm nhẹ vào hàng lông mi cong cong của cô: "Nặc Nặc, nếu lần sau em muốn xin tôi một việc gì đó, chỉ cần cười với tôi một cái là được rồi."

Cô chỉ cần cười một cái là tim anh đã mềm đến rối tinh rối mù.

Nặc Nặc ngẩn người, nam chính cũng tự tin thật, cứ như vậy mà chắc chắn rằng sẽ có ngày cô phải cầu xin anh.

Không đến mức đường cùng thì cô nhất định sẽ không xin xỏ anh, mà chỉ sợ đến lúc đó thì đừng nói cười, cô có khóc lóc thảm thiết thì anh cũng chẳng để cô viên mãn.

Lúc ăn cơm tối, Cừu Lệ hỏi cô khi nào mới thi xong.

"Tết năm nay tôi sẽ mang em về quê gặp ông nội."

Nặc Nặc thiếu chút nữa bị sặc chết.

Cô tròn mắt nhìn anh: "Ông nội?" Ngay sau đó cô mới kịp hiểu anh nói gì, mặt đỏ lên, đây đâu phải ông nội cô, là ông nội của anh mà.

Cừu Lệ cong môi, suýt nữa thì cười ra tiếng.

Thật ra cô rất thông minh, nhưng có lẽ do tính tình ôn hoà nên phản ứng so với người bình thường thì hơi chậm.

Bởi vậy những lúc cô ngốc ngốc đáng yêu như này quả thực như muốn mạng anh.

"Đúng vậy." Cừu Lệ giải thích cho cô nghe: "Ông lão cứng đầu, muốn sống một mình ở quê để canh giữ mộ của bà nội. Tết năm nay chúng ta về thăm ông ấy."

Nặc Nặc nói không lên lời.

Cô không biết cốt truyện hoàn chỉnh, cũng vẫn luôn cho rằng nam chính đơn độc chỉ có một mình, lại không biết rằng anh vẫn còn một người thân cuối cùng.

Trước khi cô lên lầu ngủ, mẹ Trần có nói cho cô biết, ông cụ Cừu trước kia làm trong quân đội, là người giữ chức vị rất cao. Ông còn là người rất ngay thẳng chính trực, không ưa nhất là loại người thích đi đường ngang ngõ tắt, tàn nhẫn độc ác không coi ai ra gì như Cừu Lệ.

Mỗi lần nhìn thấy Cừu Lệ thì ông cụ chỉ muốn dùng một gậy đập chết anh.

Cố tình Cừu Lệ lại ngoan cường, không ai có thể hại anh được.

Nặc Nặc nghe xong thì thấy có chút buồn cười.

Cừu Lệ đúng là khiến cho người ta chán ghét, ngay cả ông nội của anh cũng chẳng ưa anh.

Cô cười xong, nháy mắt lại cảm thấy sửng sốt.

Đúng, ông nội của Cừu Lệ, người thân cuối cùng của anh.

Nếu cô muốn rời khỏi anh thì đây chính là cơ hội duy nhất.

Cô vẫn luôn cảm thấy trên đời không có ai trị được anh, nếu muốn rời khỏi anh thì mua vui cho anh chính là lựa chọn cuối cùng. Nhưng bây giờ xem ra cũng không phải, nếu ông Cừu cũng không thích tính cách này của anh, vậy nói không chừng ông ấy sẽ giúp cô.

Tốt xấu gì ông nội Cừu cũng là trưởng bối, chắc có lẽ anh sẽ không ngỗ nghịch tới nỗi đối đầu với ông nội mình.

Với cả cô cũng không yêu anh, nếu hai người cứ bị ép buộc với nhau thì sẽ chẳng có ai hạnh phúc cả.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu chờ mong đến Tết.

-

Ngày trường học tổ chức lễ tuyên thệ, ông trời cũng rất phối hợp nên thời tiết rất dễ chịu.

Nặc Nặc mặc đồng phục, tay giơ hồng kỳ, phía sau là các bạn học cầm cờ đi theo. Những lớp 12 còn lại xếp hàng ở sân thể dục chuẩn bị hát quốc ca.

Nặc Nặc đi đúng tiết tấu, dẫn theo các bạn học hiên ngang đi vào.

Các học sinh khối 12 bắt đầu thảo luận.

"Ai dẫn đầu ấy nhỉ?"

"Là Tống Nặc Nặc đấy, cậu không biết à?"

"À có nghe qua, là người được Cừu thiếu đến họp phụ huynh cho sao? Nhìn cũng chẳng xinh lắm.0

"Hahaa cậu ghen tị đúng không? Tôi thấy rất xinh mà."

"Sao cậu ta lại được dẫn đầu nhỉ? Chắc là nhờ quan hệ cả..."

Thấy học sinh nói chuyện riêng, chủ nhiệm giáo dục không nhịn được cao giọng nói: "Tất cả im lặng, nếu không sẽ trừ điểm thi đua của cả lớp."

Lời vừa nói ra phần lớn có hiệu quả, nhưng vẫn không ngăn được một vài người có tính tò mò thích tọc mạch chuyện người khác.

Âm nhạc vang lên rất hào hùng, Nặc Nặc đi cũng rất nghiêm túc.

Giao hồng kỳ cho hiệu trưởng, sau đó nghi thức kéo cờ hát quốc ca bắt đầu.

Nặc Nặc nhìn hồng kỳ dần dần được kéo lên, mặt trời lại phá lệ tươi đẹp, đôi mắt cô ướt át, ở một khoảng không gian khác, một thế giới khác nhưng lại hát một bài quốc ca như nhau, có lẽ đây là hoàn cảnh duy nhất khiến cô cảm nhận được lòng trung thành của mình.

Tuyên thệ xong, trường học có mời học sinh cũ về trường diễn thuyết. Học sinh cũ là một người phụ nữ trung niên ngồi xe lăn. Bà ấy dựa vào hai bàn tay trắng mà gây dựng sự nghiệp, bây giờ cũng đã trở thành nhân vật rất lợi hại trên thương trường.

Khi đó tuyết đã rơi nặng trĩu cả cành cây.

Trên đỉnh đầu chính là cây cổ thụ 60 năm tuổi.

Thời điểm cành cây bị gãy, đám người đều hét lên.

Nặc Nặc không kịp nghĩ nhiều, vội chạy lên kéo xe lăn lùi lại.

"Bộp" một tiếng, cành cây rụng xuống sân khấu.

Các giáo viên cùng lãnh đạo trường vội vàng đứng lên, nếu bà Khương Anh mà xảy ra chuyện gì thì mọi trách nhiệm đều do nhà trường phụ trách, cho nên ai cũng rất lo lắng.

Khương Anh hoảng sợ, quay đầu nhìn Nặc Nặc cũng sợ chẳng kém mình, bà không nhịn được cười với cô. Một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại dũng cảm, tâm địa cũng thiện lương. Nếu cô lên chậm một chút nữa thì có lẽ cả hai người sẽ cùng bị thương.

Đám người xung quanh hỗn loạn, Khương Anh đưa danh thiếp của mình cho Nặc Nặc: "Cảm ơn cô bé, cô tên là Khương Anh, cảm ơn cháu đã cứu cô hôm nay, nếu sau này cháu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với cô, cô sẽ cố gắng hết sức."

Nặc Nặc lắc đầu: "Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn ý tốt của cô."

Đây chỉ là phản ứng theo bản năng của cô, vì cô cũng có mọt người mẹ bị tàn tật tay, nên cô biết bọn họ sống khó khăn thế nào.

"Cầm lấy đi."

Nặc Nặc thấy bà kiên trì thỉ chỉ có thể nhận lấy danh thiếp.

Tống Liên nhìn về phía sân khấu, Nhậm Tiểu Mân kinh ngạc hỏi: "Tống Liên, sao cậu lại khóc?"

Tống Liên giơ tay chạm vào mắt, mới cảm nhận được đầu ngón tay của mình ướt át.

Cô ta lắc đầu không nói lời nào.

Một chớp mắt kia cô ta đã nghĩ, cho dù Nặc Nặc đã cứu mình nhưng trong lòng vẫn còn ẩn ẩn cảm giác ghen ghét, cô ta không hiểu vì sao tất cả mọi người đều thích Nặc Nặc.

Dáng vẻ điên cuồng của Cừu Lệ hay Hàng Duệ khổ sở ảm đạm.

Rõ ràng Tống Nặc Nặc chỉ có gương mặt xinh đẹp.

Nhưng vừa rồi cô ta đã hiểu.

Nặc Nặc giống như bông hoa diên vĩ nở vào mùa đông, thuần trắng nhu nhược, rõ ràng yếu ớt mỏng manh nhưng lại dũng cảm quật cường.

Đêm đó Tống Nặc Nặc có thể không cứu cô ta, bởi vì nó chẳng có ích gì với cô cả. Nhưng Nặc Nặc nghe thấy lời cầu cứu của Tống Liên, rõ ràng cả hai mới chỉ là những thiếu nữ 18 tuổi, ai cũng rất sợ nhưng Nặc Nặc không hề lùi bước.

Hôm nay cô đã cứu Khương Anh.

Đó là phản ứng từ trong xương cốt.

Nặc Nặc luôn bảo vệ người khác, tuy tính cách cô mềm mại nhưng không mù quáng hẹp hòi.

Mà ngày đó ở sân bóng rổ, lúc Diêu Giai Giai đẩy Nặc Nặc ra ngoài, thật ra Tống Liên có thể cản lại, nhưng trong chớp mắt cô ta lại do dự, cứ thế trơ mắt nhìn mà không ngăn cản.

Trước kia Tống Liên luôn cảm thấy Nặc Nặc chính là người đã cướp hết mọi thứ vốn thuộc về cô ta, nhưng thật ra không phải, vì những thứ đó có cho thì cô ta cũng không cầm nổi.

Tống Liên lau khô nước mắt, thấp giọng tự hỏi: "Có phải mình thua rồi không?"

-

Trường học tổ chức kì thi khảo sát cuối kì.

Lúc Nặc Nặc ngồi làm bài thi, nhìn sương mù ngoài cửa sổ, cô đột nhiên phát hiện mình đã xuyên vào thế giới này được hơn 4 tháng rồi.

Cô hà hơi làm cho mấy ngón tay sắp đông cứng được dễ chịu một chút.

Hơn 4 tháng, từ mùa thu đến mùa đông, cô vẫn còn ở lại chỗ này.

Cô còn có thể về nhà được nữa không?

Thi xong ba ngày đã có thành tích.

Lần này Nặc Nặc đứng hạng 15.

Cô dùng 1 học kì, trải qua các kì thi lớn nhỏ, rốt cuộc làm mọi người thay đổi ấn tượng về cô nàng đội sổ Tống Nặc Nặc.

Nhận thành tích xong, các học sinh bắt đầu kì nghỉ đông của mình.

Lúc chú Trương đón cô còn vui tươi hớn hở hỏi: "Kết quả thi của cô chủ có tốt không?"

"Cũng được ạ, tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều."

"Cô chủ thật lợi hại."

"Chú Trương không nghỉ về nhà ăn Tết ạ?"

"Có thưa cô, mấy ngày nữa tôi sẽ nghỉ,nhưng đám người Tiết Tán thì không, bọn họ muốn đi theo cô chủ và Cừu thiếu về thành phố G."

Nặc Nặc lúc này mới ý thức được thời gian trôi nhanh thật, rốt cuộc ngày mà cô chờ mong đã đến.

Trong ấn tượng của Nặc Nặc, về nông thôn phải đi đường núi nên đổi xe rất phiền phức.

Nhưng đến khi cô nhìn thấy chiếc trực thăng màu trắng ở trước mắt...

Nặc Nặc: "..."

Bảo sao ông nội Cừu lại ghét Cừu Lệ, chuyến này của anh người nào mà không biết chắc sẽ nghĩ rằng anh sắp đi chinh chiến ở đâu đó.