Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính - Chương 30: Lâng Lâng




Hạ Nhiên vẫn là thiếu niên tỏa nắng như mọi khi, lúc này hắn vừa mới đến, còn chưa trang điểm tạo hình, mặc quần áo đơn giản cũng rất đẹp trai.

"Tôi còn đang nghĩ xem bao giờ cô sẽ đến đây, nếu biết trước là hôm nay cô tới thì tôi đã đến sớm hơn rồi." Hạ Nhiên cười đi đến trước mặt Sơ Nghiên.

Thật ra Sơ Nghiên và hắn cũng không được coi là thân thiết, hai lần tiếp xúc ngắn ngủi nhưng ấn tượng đều không tồi. Cô cũng cười cười: "Không phải vẫn chạm mặt đây sao."

"Xem ra hai người không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ?" Vương Tiếu Tiếu cũng đi tới.

Sơ Nghiên cười với cô nàng: "Trước đây từng gặp hai lần."

Hạ Nhiên nửa đùa nửa thật nói: "Tôi có hứng thú với Sơ Nghiên đấy, còn cần cô giới thiệu chắc?"

Sơ Nghiên nhún nhún vai, nhìn hai người bọn họ thoải mái trêu chọc đối phương, có vẻ quan hệ rất rốt.

Nam chính và nữ chính có quan hệ tốt là chuyện rất bình thường, nhưng nữ số ba lại đồng thời có quan hệ tốt với cả nam chính và nữ chính thì lại không quá bình thường.

Mấy người phụ trách và diễn viên phụ tụ tập lại với nhau thì thầm bàn tán.

"Cô gái kia có lai lịch gì đấy? Sao vừa tới đã quen với anh Nhiên và chị Tiếu như vậy?"

"Lúc cô ta tới tôi thấy cô ta ngồi xe của chị Tiếu, chắc lại là một ca ôm đùi nữa đây......"

"Người thì nhỏ mà tâm cơ không nhỏ đâu." Người nói lời này chính là mặt thẩm mỹ hôm thử vai. Vì Sơ Nghiên đã ký hợp đồng diễn vai nữ số ba nên cô ta đành phải diễn một nhân vật pháo hôi chỉ có ba bốn câu thoại.

Liễu Tử Kỳ đứng ở một bên nghe hết những lời này, hất tóc đi đến chỗ bọn họ, mỉm cười: "Cô ta chính là như vậy, nhìn thì ngây thơ nhưng thực ra có rất nhiều phốt đó."

Mặt thẩm mỹ liếc nhìn cô ta: "...... Ồ, thật sao?"

"Anh Lưu bảo chúng ta mau tới đó."

Liễu Tử Kỳ bị ngó lơ tại chỗ.

Đùa sao, kể cả Sơ Nghiên kia có không phải người tốt lành gì đi chăng nữa, thì cái cô họ Liễu này NG không ngừng hại bọn họ phải làm thêm hai tiếng đồng hồ còn đáng ghét hơn!

Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay là cảnh giữa Sơ Nghiên và Hạ Nhiên. Nữ số ba giả vờ ngã nhào về phía nam chính, kết quả nam chính né thẳng sang một bên, nữ số ba ngã chúi đầu xuống đất.

Lúc đọc đoạn này Sơ Nghiên rất buồn cười, cảm thấy tình cảnh này không khác gì giữa nguyên chủ và Lâu Niệm.

Camera nhanh chóng vào vị trí, ánh sáng ổn định. Đầu tiên là cảnh solo của nữ số ba ác độc, Hạ Nhiên và Vương Tiếu Tiếu đứng ở một bên xem.

"Trong cặp sách mày giấu cái gì? Lấy ra cho tao xem." Sơ Nghiên chỉ chỉ quai đeo cặp sách của bạn học nữ, giọng điệu rất hung hăng.

"Không...... Không có gì, chỉ là sách giáo khoa thôi."

Vẻ mặt Sơ Nghiên lập tức thay đổi, mày liễu nhướng cao,vẻ mặt hung ác kéo cặp sách của cô nàng kia: "Mày dám lừa tao?"

Bạn học nữ kéo cặp sách của mình lại, vẻ mặt sắp khóc: "Tớ không có, cậu thả tớ ra!"

Lôi kéo qua lại, khóa cặp sách bị xé toạc ra, một phong thư nhỏ gắn hình trái tim màu hồng lượn lờ trong không khí vài cái rồi rơi xuống mặt đất, bên trên viết "Gửi Giang thiếu gia".

Sơ Nghiên buông cổ áo bạn học nữ ra, đẩy mạnh cô nàng về phía sau, cười lạnh. Cô đi đến chỗ lá thư, nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nhấc chân —— dùng sức nghiền nát.

"Đây ——" cô dùng mũi giày giẫm giẫm vào phong thư nhàu nát, "Chính là mày, "Thu bớt những tâm tư vô dụng đó của mày lại đi."

"Cắt!"

Đạo diễn cười ló ra từ sau màn hình: "Tốt lắm!"

Hạ Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình, thực sự không nói nên lời.

Vương Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt của hắn, gật đầu thông cảm: "Đủ bá đạo không? Cô gái xinh đẹp như vậy mà diễn nữ phụ ác độc hoàn toàn không có chút gánh nặng tinh thần nào."

Ánh mắt Hạ Nhiên lóe lên, không nói chuyện.

Vương Tiếu Tiếu đụng hắn một chút: "Sao vậy? Sợ đơ người luôn à?"

"Quá......" Hạ Nhiên nhẹ nhàng vỗ tay, "Quá đáng yêu."

Vương Tiếu Tiếu: "......"

Bộ lọc này đúng là đủ dày mà.

Nghỉ ngơi một lát, Sơ Nghiên chuẩn bị phải quay cảnh phối hợp với Hạ Nhiên. Hai người tập thoại với nhau trước, Hạ Nhiên cười nói: "Cô diễn rất đỉnh."

Sơ Nghiên cười: "Bá đạo không?"

Hạ Nhiên cười gật đầu: "Siêu bá đạo."

Nhưng tới trước mặt "Giang thiếu gia", nữ phụ bá đạo hung ác liền biến thành một bé con mèo hoang nhút nhát. Mặt Sơ Nghiên đỏ bừng, hai mắt không dám nhìn hắn, giọng nói tinh tế, so với vừa rồi cứ như hai người khác nhau.

Tim Hạ Nhiên bỗng nhiên đập nhanh hơn, mất một giây mới nhớ ra phải nói lời thoại, cũng may biểu hiện của hắn rất tự nhiên.

Ngay sau đó, Sơ Nghiên sắp diễn giả vờ ngã. Sẽ không thật sự ngã xuống đất, ống kính sẽ trực tiếp cắt đến hình ảnh cô ngã trên mặt đất, chỉ cần làm động tác sắp ngã là được.

Cô đỏ mặt bắt lấy cánh tay Giang thiếu gia, đối phương lịch sự rút tay ra muốn rời đi. Đúng lúc này, Sơ Nghiên giả vờ bị vấp ngã, cả người nhào về phía Hạ Nhiên.

Theo kịch bản, Hạ Nhiên phải lập tức né ra, sau đó trực tiếp cắt cảnh.

Nhưng khoảnh khắc Sơ Nghiên nhào tới, trong đầu hắn không biết suy nghĩ cái gì mà lại vô thức vươn tay đỡ lấy Sơ Nghiên.

"Cắt!"

Đạo diễn quả thực cạn lời, từ trên ghế đứng lên: "Cậu đỡ cô ấy làm gì?!"

Sơ Nghiên cũng kinh ngạc.

Tư thế bây giờ của cô gần như đã nhào vào trong lòng Hạ Nhiên, sau một giây sửng sốt liền vội vàng đẩy hắn ra đứng thẳng dậy. Khóe mắt dường như thấy có ánh đèn flash lóe lên, nhưng lúc Sơ Nghiên quay lại đã không thấy gì nữa.

Cô gạt đuôi tóc, bất đắc dĩ hỏi Hạ Nhiên: "Sao anh còn tự sáng tạo ra thế?"

Hạ Nhiên xin lỗi đạo diễn trước, sau đó áy náy nói với Sơ Nghiên: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi......"

Dù sao hắn cũng không thể nói là vì tim đập nhanh quá nên mất kịch bản chứ?

"Cô cứ coi như...... Đầu tôi rút gân đi."

"Không sao không sao," Sơ Nghiên rộng lượng, cảm thấy người ta cũng chỉ sợ mình bị ngã, nhanh chóng bỏ qua, "Chỉ là NG một lần thôi mà, quay lại là được."



Lâu Niệm ngồi trong văn phòng, đan hai tay vào nhau chống cằm suy nghĩ.

Cuộc đời hắn hơn hai mươi năm nay luôn Phật hệ bình thản, rất hiếm khi...... đứng ngồi không yên giống như bây giờ.

Lúc này, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

"Thiếu gia?"

Lâu Niệm thu tay lại: "Vào đi."

Mạnh Long đóng cửa lại, mở một tấm ảnh trong điện thoại đưa cho hắn xem.

"Đây là mấy tấm ảnh leak từ phim trường《 Hoa khôi hiếm gặp》do fans của Hạ Nhiên chụp, đã đăng lên Weibo nhưng bị đoàn đội chặn lại rồi."

Lâu Niệm cụp mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Tấm thứ nhất Sơ Nghiên kéo tay Hạ Nhiên, tấm thứ hai Sơ Nghiên nghiêng người về phía trước sắp ngã, tấm thứ ba...... Hạ Nhiên đỡ cô, tư thế giống như đang ôm vậy.

Hắn biết đây chắc chắn không phải là Sơ Nghiên chủ động, xung quanh đều là thiết bị, vừa nhìn đã biết là do kịch bản yêu cầu. Nhưng cô là một nữ số ba, hơn nữa còn là nữ phụ ác độc điển hình, nam chính ôm cô làm gì?

Mặt Lâu Niệm không chút thay đổi, nhưng sắc mặt rõ ràng rất không vui.

Hắn trả điện thoại cho Mạnh Long, giọng đều đều: "Xử lý sạch sẽ, đừng đưa lên mạng."

Mạnh Long gật đầu: "Được."

"Sau đó ——" Ngón tay Lâu Niệm gõ gõ mặt bàn, "Bảo Tiểu Tưởng đặt giúp tôi một vé máy bay đến thành phố S."

Mạnh Long: "Cậu đi làm gì?"

Đúng là...... Không có lý do gì cả.

Điều quan trọng thứ hai cần lưu ý khi theo đuổi con gái: Giữ khoảng cách và không gian thích hợp. Đến gần mà không có lý do sẽ khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Mi tâm Lâu Niệm thoáng vẻ khổ não.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Lâu Niệm liếc nhìn tên người gọi, nhanh chóng trả lời: "Ông nội."

Mạnh Long khẽ gật đầu, xoay người tránh đi. Lâu Niệm lại giơ tay ra hiệu hắn chờ một lát.

"Về nhà? Vâng. Dạ...... Cô ấy đang quay phim ở nơi khác, sẽ sớm quay về."

Ông cụ Lâu tràn đầy năng lượng ra lệnh cho hắn: "Đợi Nghiên Nghiên về, cháu đưa con bé qua đây cho ta!"

Lâu Niệm khẽ nhướng mày, "Cháu biết rồi...... Nhất định sẽ đưa."

Cúp điện thoại, Lâu Niệm cong môi cười.

Lý do, có rồi.

"Bảo Tiểu Tưởng đặt đi," hắn đứng lên, "Tôi đi đón người."



Kết thúc một ngày quay phim, đến buổi tối, gió đêm đã rất lạnh.

Hạ Nhiên thua cược Vương Tiếu Tiếu, chị Tiếu Tiếu trực tiếp dặn dò đoàn phim: "Ai không bận thì đi ăn chân giò nướng nhé! Anh Hạ Nhiên mời!"

Đoàn phim tức khắc mừng rỡ hoan hô.

Nghe thế, mặt thẩm mỹ và một số các cô gái khác lập tức chạy vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.

Hạ Nhiên đi tới hỏi Sơ Nghiên: "Cô có đi không?"

Sơ Nghiên vốn đã định đi ăn, mặc dù không muốn nhìn thấy Liễu Tử Kỳ và mặt thẩm mỹ, nhưng cũng không cần thiết vì hai người bọn họ mà không hòa đồng với mọi người.

Cuối cùng có khoảng hai mươi người đi ăn, Hạ Nhiên trực tiếp bao cả tiệm. Tiệm lần này không phải chỗ ăn chân giò nướng cùng Lâu Niệm lần trước, sau khi xuống xe, Sơ Nghiên chụp một bức ảnh gửi cho Lâu Niệm.

【 Đổi chỗ rồi! Tôi sẽ nếm thử thay anh! 】

Tin nhắn gửi đi mà không có hồi âm, Sơ Nghiên cũng không để ý, đi theo mọi người ồn ào sôi nổi vào trong tiệm.

Ban đầu Sơ Nghiên đi cùng Tiểu Uông, nhưng sau đó lại bị Hạ Nhiên và chị Tiếu kéo tới bàn đạo diễn.

"Sơ Nghiên, diễn xuất của cô thật sự rất tốt! Cố lên, chăm chỉ cố gắng, sau này muốn cái gì mà chẳng được! Nào! Cạn ly!"

"Vâng vâng vâng cảm ơn đạo diễn......"

Cạn một ly, có chút lâng lâng.

"Cô diễn giải nhân vật này rất tốt đó! Khi nào phát sóng chắc chắn sẽ có độ thảo luận cao! Nào, cạn một ly nữa!"

"Vâng vâng vâng nhờ lời may mắn của ngài......"

Cạn hai ly, hoa mắt chóng mặt.

Khóe mắt và hai má Sơ Nghiên ửng đỏ, đối lập rõ ràng trên làn da trắng nõn, bộ dáng giống như sắp khóc.

Vương Tiếu Tiếu lén ghé sát lại cô: "Em đừng thành thật như vậy, uống hai ngụm là được rồi."

Sơ Nghiên lắc lắc đầu: "Không uống nữa không uống nữa, em còn chưa ăn chân giò đâu, em không thể no được!"

Vương Tiếu Tiếu: "......"

Mặt thẩm mỹ kính rượu hết một vòng, lượn qua lượn lại trước mặt đạo diễn và Hạ Nhiên đến quen cả mặt. Vì thực sự đã uống rất nhiều, nên cô ta mở cửa tiệm ra, định ra ngoài hóng gió cho thanh tỉnh một chút.

Cô ta vừa quay đầu thì thấy một bóng người cao lớn đứng dưới bậc thềm.

Người nọ đeo khẩu trang màu đen, ngẩng đầu lên, một đôi mắt như chứa đầy sao lạnh lộ ra, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn lạnh lùng.

Mặt thẩm mỹ lập tức đỏ mặt.

Cô ta vén tóc, nhón chân bước xuống bậc thềm, nhẹ giọng hỏi người nọ: "Tiệm này bây giờ đã đóng cửa rồi, nếu anh muốn ăn thì em có thể đưa anh đi......"

Lâu Niệm thậm chí còn không nhìn cô ta, quay đầu nhìn điện thoại rồi đi sang chỗ khác.

Mộ lúc sau, điện thoại của Sơ Nghiên ở trên bàn sáng lên.

Cô tháo bao tay ra, dụi dụi mắt.

Lâu Niệm: 【 Ra ngoài một chút. 】

Cô có chút choáng váng không kịp phản ứng:【 Ra ngoài làm gì? 】

【 Gặp tôi. 】

Sơ Nghiên mở to hai mắt.

Hạ Nhiên là nhân vật chính chủ chi, bị một đám người vây quanh, lúc này mới có thời gian ngồi xuống cạnh Sơ Nghiên.

Hắn đang định nói gì đó thì thấy Sơ Nghiên đặt điện thoại xuống, đột nhiên cầm lấy một chiếc bao tay dùng một lần mới, sau đó......

Gói một cái chân giò nướng lại???

Chỉ thấy cô nghiêm túc gói cái chân giò nướng kia, sau đó đứng dậy định đi.

Hạ Nhiên thực sự xác định là cô đã uống quá nhiều, vội vàng giữ cô lại: "Cô định đi đâu?"

Sơ Nghiên rút tay ra, nghiêm túc nói: "Tôi có một người bạn rất thích chân giò nướng tới."

Hạ Nhiên ngẩn người: Tới làm gì? Tới ăn chùa sao??

Sơ Nghiên cầm chiếc bao tay dùng một lần kia, ngạo nghễ bước ra khỏi cửa tiệm, đi ngang qua mặt thẩm mỹ còn đang suy nghĩ cách bắt chuyện, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở một góc.

Sơ Nghiên vui vẻ chạy qua: "Ông chủ!"

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, hưng phấn đến tim đập thình thịch, chạy đến trước mặt Lâu Niệm, giơ chiếc bao tay lên như thể dâng báu vật.

"Ăn đi!"

Sau khi nhìn rõ đó là cái gì, Lâu Niệm nắm cả tay cô lẫn cái bao tay lại, trên mặt lộ ra ý cười: "Tôi không tới vì cái này."

Sơ Nghiên nhíu mày: "Vậy anh tới làm gì?"

Lâu Niệm đến gần cô, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai.

"Đón em về nhà."