Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính - Chương 55: Hôn




Người phụ nữ tâm cơ kia sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cứng nhắc giải thích: "Thiếu gia, tôi không có ý đó......"

Trên bàn ăn không có ai nói đỡ cho bà ta.

Bà ta còn có thể có ý gì khác? Còn đặc biệt đưa một cô gái xinh đẹp đến, thật sự là lòng Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết.

Cô gái tên Tiểu Huệ kia đã xõa tóc xuống, che gần hết gương mặt. Những tiểu bối có ánh mắt khinh thường khác cũng thu lại biểu cảm, ngoan ngoãn ngồi cạnh trường bối nhà mình.

—— Thiếu gia trực tiếp cầu hôn cô gái kia đó.

Còn bị từ chối nữa!

Có người lén nhìn về phía hai người, chỉ thấy Sơ Nghiên sửng sốt một lát, sau đó lại tiếp tục nhặt cái chân gà vừa rồi chưa gặm xong lên. Còn người bị từ chối là Lâu Niệm sắc mặt vẫn như thường, thậm chí trên mặt còn có chút sung sướng.

...... Đúng là hai người kỳ quái.

Ông cụ Lâu, người nãy giờ không nói gì lúc này mới cười sang sảng nói: "Đây đều là chuyện gia đình nhà tôi, không phiền mọi người lo lắng —— đừng ngây ra như thế, đồ ăn Nghiên Nghiên đặc biệt nấu cho mọi người đều sắp nguội cả rồi!"

Lời nói không để ý đến chuyện Sơ gia phá sản một chút nào, ý tứ che chở quá rõ ràng.

Người phụ nữ cố tình bới chuyện kia đỏ bừng mặt đầy hối hận. Lần này không chỉ không đạt được mục đích mà còn đắc tội với thiếu gia và phu nhân tương lai!

Buổi họp mặt gia đình còn chưa kết thúc, bà ta đã mang Tiểu Huệ vội vàng rời đi.

Ông cụ Lâu cũng không để ý, cười vỗ tay: "Cả năm mới cơ hội đốt pháo, pháo dây pháo hoa đều có đủ cả, các cháu đi chơi đi."

Từ lúc nãy Sơ Nghiên đã hơi mất tập trung, bị Lâu Niệm kéo mới hoàn hồn: "Hả?"

Lâu Niệm kéo tay cô bỏ vào túi áo mình: "Đốt pháo không?"

So với chương trình cuối năm nhàm chán và những lời nịnh bợ xã giao, đương nhiên là việc đốt pháo thú vị hơn nhiều. Sơ Nghiên gật đầu, Lâu Niệm liền quấn chiếc khăn thật dày quanh cổ cô.

Hắn vụng về quấn cái khăn thành một đống lớn, Sơ Nghiên sờ sờ nhưng không có gỡ ra.

Lâu Niệm dẫn cô ra bãi đất trống trước nhà, trên mặt đất bày đủ loại pháo, chẳng khác gì một gian hàng. Ngoài pháo dây cỡ lớn, pháo kép, pháo thiên hầu, còn có pháo hoa nhỏ và pháo que.

Bọn trẻ con đã đùa nghịch từ lâu, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, hết sức náo nhiệt.

Có đứa lớn hơn một chút thì được người lớn hướng dẫn đốt pháo dây, châm ngòi xong thì la hét chạy về.

Vài giây sau, tiếng nổ lốp đốp rền vang, tai Sơ Nghiên bị một đôi tay bịt lại. Quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt đen nhánh tỏa sáng của Lâu Niệm.

Xiu —— pháo hoa lao lên trời, nở rộ ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm quang đãng.

Ánh sáng đó chiếu vào mắt Lâu Niệm, xinh đẹp giống như ngôi sao.

Sau đó Sơ Nghiên thấy hắn dùng khẩu hình nói: Chúng ta đi thôi.

Sơ Nghiên hơi mở to mắt. Pháo dây vừa đốt xong, Lâu Niệm kéo cô đi qua đám người, xách một rương pháo hoa sau đó chạy ra hoa viên phía sau không có ai.

Lâu Niệm cúi xuống mở rương ra, Sơ Nghiên kéo khăn quàng cổ xuống, thở hổn hển, có chút lo lắng nhìn xung quanh: "Chắc sẽ không cháy vườn được đâu nhỉ?"

"Không đâu."

Vừa dứt lời, một tiếng "soạt" khẽ vang lên, Lâu Niệm đứng thẳng dậy, tay cầm một que pháo đang cháy giống như ảo thuật.

Lâu Niệm đưa cho cô: "Năm mới vui vẻ."

Chàng trai tóc xoăn dưới ánh trăng trong màn đêm, bàn tay thon dài đưa cho cô que pháo sáng rực.

Ánh sáng vàng lóe lên chiếu vào mắt hai người, hình ảnh đó đẹp đến mức vượt xa tưởng tượng của Sơ Nghiên.

Cô thở ra một hơi khí trắng, những ngón tay lạnh lẽo cầm lấy, quơ quơ trong không trung.

Lâu Niệm dựng cái bệ trên bãi đất trống, lần lượt đặt pháo hoa vào các lỗ rồi lấy bật lửa ra.

Sơ Nghiên lùi về phía sau đến ven tường, có chút hồi hộp nhìn Lâu Niệm cúi người đốt ngòi nổ, gọi hắn: "Chạy mau chạy mau!"

Lâu Niệm đi nhanh vài bước đến chỗ cô, hai người cùng nhau chờ. Đầu tiên là một tiếng xé gió bén nhọn, sau đó Sơ Nghiên mới phát hiện pháo hoa này thế mà lại xoay tròn bay lên không trung.

Lên tới trên cao, đột nhiên phát nổ, tựa như những ngôi sao nở rộ trên bầu trời đêm lạnh giá —— không ngờ đó lại là hình trái tim.

Sơ Nghiên mở to hai mắt.

Giọng Lâu Niệm cố tình ngạc nhiên: "Hóa ra là hình trái tim."

Sơ Nghiên không khỏi bật cười —— hóa ra gì chứ, chắc chắn là hắn đã sớm nhìn trúng rồi lén đoạt đi cái rương tốt nhất của người ta.

Nhưng cô không nói gì cả, tay bị Lâu Niệm kéo lại, mỉm cười ngắm pháo hoa.

Tổng cộng có mười hai quả pháo, màu sắc khác nhau nhưng đều rực rỡ, giống như một lời thông báo long trọng.

Tiếng nổ cuối cùng kết thúc, bốn phía chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi, Sơ Nghiên thỏa mãn thở dài, bỗng nghe thấy Lâu Niệm hỏi cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Sơ Nghiên ngẩn ra.

Lâu Niệm xoay người nhìn cô: "Bắt đầu từ lúc ăn cơm —— dọa em rồi sao?" Vì lời cầu hôn của hắn.

Sơ Nghiên biết hắn hỏi lúc nào. Cô hơi cụp mắt xuống, cảm xúc trong lòng lại dâng lên một lần nữa.

—— Đúng là đã bị dọa.

Khoảnh khắc Lâu Niệm bỗng nhiên quay sang hỏi cô có lấy hắn hay không, thứ Sơ Nghiên nhìn thấy trong mắt hắn chính là...... khoanh tay chịu trói. Vì thích, cho nên cam nguyện đặt bản thân vào tay cô.

Từ nay về sau người nắm quyền chủ động là cô, quyền quyết định thuộc về cô, cho cô tất cả cảm giác an toàn.

Câu trả lời của Sơ Nghiên là "Không lấy", bời vì hắn không hề nói giỡn mà là lấy một thái độ trịnh trọng để hỏi.

Trịnh trọng đến nóng bỏng.

Đáy lòng Sơ Nghiên dường như cũng bị thiêu đốt, hơi cuộn lên, trào ra sự mềm mại khó tả.

Lâu Niệm chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cô mềm mại đến vậy.

Dưới hàng mi cong vút, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ánh nước, cực kỳ động lòng người.

Giọng hắn khàn khàn: "Em đang suy xét sao?"

...... Đúng vậy.

Sơ Nghiên thật sự đang suy xét, cho nên mới thất thần như vậy.

Nhịp tim Lâu Niệm dồn dập lên.

Hắn như bị mê hoặc, lại như cúi đầu thần phục, chậm rãi đến gần mặt Sơ Nghiên.

Chuyện sắp phát sinh giống như thuận lý thành chương, không có ai nỡ lòng cự tuyệt.

Lông mi Sơ Nghiên hơi run, nhưng cô kiềm chế không lùi lại, nhìn hắn từ từ đến gần, sau đó...... in lên môi cô.

Trong nháy mắt môi răng chạm nhau, một luồng điện mãnh liệt dâng lên trong cơ thể, Sơ Nghiên run rẩy, sau đó bị cánh tay rắn chắc của Lâu Niệm ôm vào lòng, xoay người một cái đè cô vào tường.

Trong nháy mắt, hơi thở chỉ còn lại hương vị của đối phương.

Nếm thử nhanh chóng thay đổi hương vị, Lâu Niệm cắn mạnh môi cô, đầu lưỡi lướt qua hàm răng, mạnh mẽ công thành chiếm đất.

Xúc cảm từng mơ ước đã thành sự thật, tay Lâu Niệm giữ sau đầu cô, không ngừng dùng sức dây dưa, động tác giống như đang xâm phạm.

Hóa ra hương vị của cô còn vượt xa tưởng tượng.

Tiếng tim đập, tiếng hít thở bị phóng đại vô hạn, lấp đầy các giác quan hữu hạn.

Cả người Sơ Nghiên run rẩy nhũn ra, nếu không phải Lâu Niệm đỡ cô, có lẽ cô đã ngồi xuống đất, "Chậm, chậm......"

Quá mức......

Loại kích thích này.

Giống như muốn nuốt chửng cô vậy......

"Ưm! Anh ——" Sơ Nghiên dùng cánh tay mềm nhũn đẩy hắn, đập vai hắn nhưng chỉ phí công. Tay cô nhanh chóng bị giữ lấy, nâng lên, vòng quanh cổ Lâu Niệm.

Nhìn từ xa thực sự là ôm hôn mãnh liệt.

......

"Có chuyện gì mà phải ra đây nói?"

Từ xa truyền đến giọng nói mơ hồ.

Sơ Nghiên đã sắp thiếu oxy, đang mê man thì nghe thấy có tiếng người, lập tức giãy dụa đẩy hắn ra.

Lâu Niệm lại ấn cô vào lòng, bị Sơ Nghiên đẩy ra liền cắn tai cô.

Sơ Nghiên há miệng thở dốc, tức giận dẫm hắn, đè thấp giọng nói: "Anh...... Anh là chó à!......"

Hai người đi vào hoa viên vẫn chưa phát hiện bọn họ, trong đó có một giọng nữ nói: "Bà có phát hiện ra không, tôi thấy tình cảm giữa thiếu gia và cái cô vị hôn thê đó cũng chẳng ra gì, đoán chừng không bao lâu nữa hôn ước sẽ bị hủy thôi......"

Sơ Nghiên liếc nhìn người đang ôm chặt mình hôn loạn xạ: "......"

Cô lại dùng sức gập gối húc vào bụng hắn.

Lâu Niệm kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng hơi lùi ra.

"Tôi cũng cảm thấy nếu thiếu gia suy sút đến mức chờ người ta lựa chọn thì có lẽ Lâu thị cũng sụp đổ rồi. Vở kịch này giả quá......"

Hai bà thím khoanh tay đứng ở góc tường tám chuyện hăng say, sau phiến đá phong cảnh, một đôi nam nữ vừa mới kết thúc chiến đấu.

Sơ Nghiên vội vàng đẩy hắn ra, xoa xoa miệng —— sưng rồi!

Cô thực sự tức giận, nắm đấm giống như mưa rền gió dữ rơi giống trên người Lâu Niệm.

Đánh một lúc liền cảm thấy không thích hợp, sao tên khốn này bị đánh mà còn vui vẻ vậy?!

Lâu Niệm cong khóe môi, nhân lúc Sơ Nghiên không chú ý, lại sáp đến hôn một cái.

Sơ Nghiên: "......!"

Bây giờ làm sao đây! Cô dùng ánh mắt lên án Lâu Niệm.

Vốn dĩ chỉ là bầu không khí đêm như vậy, sao trời đẹp như thế quá thích hợp để ôm hôn một cái, kết quả bây giờ lại bị người ta chặn ở đây, sao cảm giác giống như yêu đương vụng trộm thế này??

Sơ Nghiên hết sức sốt ruột, còn Lâu Niệm lại có vẻ thoải mái, vẻ mặt thỏa mãn.

"Công ty nhà tôi có một khách hàng lớn, từ lâu đã muốn liên kết với Lâu thị qua gia đình tôi. Nghe nói con gái lớn nhà họ vừa mới học năm nhất, tuổi tác thích hợp, ngoại hình cũng ưa nhìn......"

"Đây là một cơ hội tốt, dù sao hôn ước này của thiếu gia cũng không thành được, cứ tìm kiếm trước, đến lúc đó cũng là một phần công lao......"

Lâu Niệm nhướng mày, bỗng nhiên xoay người đi về hướng đó.

Sơ Nghiên cả kinh, duỗi tay kéo hắn.

Lâu Niệm trực tiếp cầm lấy tay cô dẫn đi, ôm cô vòng qua phiến đá phong cảnh, thản nhiên nhìn hai người đang tám sôi nổi: "Không phiền hai người."

?!

Hai bà thím nháy mắt hóa đá.

Sao thiếu gia lại ở đây?!

Sơ Nghiên cảm thấy cảm thấy xấu hổ không dám lộ mặt, đành phải liều mạng trốn trong lòng Lâu Niệm, mặt úp vào ngực hắn.

Lâu Niệm cụp mắt, ánh mắt vô cùng dung túng, ôm cô chặt hơn.

"Quan hệ tình cảm của tôi rất tốt." Hắn nhàn nhạt nói, "Công lao của các vị có thể lược bỏ rồi."

Hai người nhìn theo gương mặt anh tuấn sung sướng của thiếu gia xuống dưới, chỉ thấy cô gái kia nhỏ nhắn quyến rũ, không dám gặp người, đỏ mặt làm nũng trong lòng hắn, hoàn toàn là dáng vẻ yêu tinh.

......Hiểu rồi!

Hai người trao đổi ánh mắt hiểu rõ.

—— Không ngờ thiếu gia còn có người bên ngoài?!

Hơn nữa còn công khai đưa vào nhà! Thật là biết chơi mà!

Hai người lập tức có chút đồng cảm với Sơ Nghiên —— quả nhiên, đàn ông đều như nhau, xinh đẹp như Sơ Nghiên cũng không dùng được!

"Vâng vâng vâng, chúng tôi nghĩ nhiều rồi, vậy hai người —— khụ khụ, chơi vui vẻ!"

"Đúng đúng đúng!"

Sơ Nghiên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Hai người kia vừa đi vừa bổ sung một câu: "Thiếu gia yên tâm, chúng tôi sẽ không nhiều lời với Sơ Nghiên tiểu thư!"

Lâu Niệm: "?"

Sơ Nghiên: "......?"

Có vấn đề gì à??