Đêm còn dài.
Chú dê con lần thứ hai tự dâng mình lên cửa, bị thợ săn lột sạch sẽ từ trên xuống dưới, từng tấc da thịt đều bị gặm nhắm qua một lần, bị *** đến chảy nước dâm.
"Không được...... Ha......"
Tấm vải đen vốn dĩ được đắp trên người cậu thiếu niên bây giờ bị tình thế hỗn loạn mà vứt trên mặt đất, Cố Viễn bị người đàn ông ôm ngồi trên giường, lỗ *** không nên xuất hiện trên người cậu không ngừng bị gậy th*t hung hăng *** mạnh vào trong, mép *** phấn nộn bị đâm đến sưng tấy, yếu đuối đáng thương lật sang hai bên, bị gậy th*t thọc vào rút ra càng lúc càng hăng, vừa sắc tình lại thê thảm.
Mà lỗ đít chặt chẽ bây giờ lại dâm đãng mở ra một cái lỗ nhỏ vừa bị *** xong, cửa động không ngừng ọc ra một nùng tinh dịch, vừa thấy liền biết vừa rồi nó bị yêu thương mạnh mẽ đến cỡ nào, giờ phút này, một ngón tay thon dài thong thả ra vào bên trong.
Cái gáy trắng nõn của Cố Viễn ngửa ra sau, hai tay ôm lấy đầu người đàn ông, mặc cho hắn liếm mút đầu v* sưng đỏ của mình, dưới thân bị gậy th*t thay phiên nhau hưởng dụng hai cái lỗ.
Mùa hè nóng nực, bên trong doanh trướng hơi ngộp, hai thân thể đều ra mồ hôi nóng, ướt đẫm mà quấn lấy nhau.
"Hừ", Cố Viễn rầm rì một tiếng, người đàn ông lại rút gậy th*t ra cắm vào lỗ đít.
Thì ra lỗ đít vậy mà còn sướng hơn lỗ ***, Cố Viễn không nhịn được mà rên vài tiếng.
"A," Lận Kính Trầm cười nhẹ một tiếng, cố ý trêu chọc, "Tại sao lỗ đít của Viễn Viễn lại đói khát như vậy, bị *** cả đêm rồi mà vẫn chặt như vậy sao?"
Cố Viễn không để ý tới hắn, ôm đầu hắn cả người nhún lên nhún xuống, mùa hè ở doanh trướng, cùng người mình yêu hưởng thụ cuộc thâu hoàn ngập tràn vui sướng này.
Chiến sự sắp đến hồi kết, cả doanh toàn thắng, khắp nơi trong quân doanh đều tràn đầy không khí vui mừng, Lận Kính Trầm cũng không có nhiều chuyện phải làm, mỗi ngày dành ra một chút thời gian giải quyết công việc và đi ra ngoài tuần tra vài vòng, thời gian còn lại cơ bản đều có thể bồi Cố Viễn đi chơi.
Buổi tối lại đè Cố Viễn dưới người, ** *** thoả thích.
Ngày cuối trước khi về lại kinh thành, tùy quân Khâm Thiên Giám báo cáo buổi tối có sẽ có sao băng, hiện tượng thiên văn kỳ dị, có lợi cho vận mệnh quốc gia.
Lận Kính Trầm không tin vào mấy chuyện này, nhưng đương triều hoàng đế cực kỳ tin, Lận Kính Trầm bị kéo đi xem vài lần...... Có lợi cho vận mệnh quốc gia hay không thì không biết, nhưng kỳ lạ thì đúng thật là có.
Chắc Cố Viễn sẽ thích lắm đây.
Vậy nên tối hôm nay sau cuộc yêu, Lận Kính Trầm tắm rửa cho người ta xong xuôi, phá lệ không cho Cố Viễn ngủ liền, mà kéo tay cậu ra khỏi doanh trướng, hắn cõng bé yêu thích làm nũng nói rằng 'hai chân em nhũn hết rồi' trên lưng, đi gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đến khu đất vắng vẻ mà hắn tìm được lúc chiều, là một nơi rất thích hợp để xem sao băng.
Cả người Cố Viễn bủn rủn, bị hắn cõng trên lưng bước đi vững vàng một hồi lâu, đến khi cậu mơ màng sắp ngủ, thì cảm nhận mình đang được đặt lên một tấm vải mềm mại dưới đất.
Cậu giãy giụa mở mắt ra, phát hiện mình bị đặt trên cỏ, dưới thân lót áo choàng của Lận Kính Trầm, trên trời đầy sao không giống với thời hiện đại.
Bên cạnh có người nằm xuống, nằm ở bên cạnh cậu, mạnh mẽ ôm cậu vào lòng, để cậu thoải mái gối đầu lên ngực đối phương.
Cố Viễn quen thuộc mà tiến trong lòng ngực hắn, ngáp một cái hỏi, "Tới đây làm gì?"
Lận Kính Trầm nói: "Khâm Thiên Giám nói hôm nay có hiện tượng thiên văn, nghe nói sẽ có sao băng, dẫn em đến đây xem."
À.
Sao băng hả.
Cậu ở thời hiện đại còn chưa từng được thấy bao giờ đâu.
Cậu không khỏi hưng phấn lên, mở to đôi mắt đen nhánh chờ mong nhìn lên bầu trời đêm, cao hứng nói: "Ở quê của ta, khi nhìn thấy sao băng thì sẽ ước nguyện."
"A? Vậy sao?" Lận Kính Trầm nghe vậy thì thấy rất có hứng thú, hỏi lại: "Có linh nghiệm không?"
"Không biết," Cố Viễn tiếc nuối nghẹn ngào, "Ta không đảm bảo."
"Ừm," Lận Kính Trầm sờ sờ khuôn mặt ấm áp của cậu, dỗ dành nói: "Lát nữa cầu nguyện, ở đây không có người khác, sao băng nhất định sẽ nghe thấy điều ước của Viễn Viễn."
"Nhất định!"
Nhiệt độ ban đêm vào mùa hè cực kỳ dễ chịu, thỉnh thoảng sẽ có vài cơn gió thổi qua lọn tóc, hai người ôm nhau nằm trên cỏ, Cố Viễn cảm thấy mình chưa bao giờ có cảm giác mãn nguyện như thế này.
Yêu Lận Kính Trầm quá đi mất.
Thiếu niên cong cong khóe môi, giống như cậu bé dính người mà cọ cọ vào lồng ngực hắn, đổi lấy một chiếc hôn nhẹ nhàng lên đầu cậu.
Nằm không biết qua bao lâu, giọng nói dễ nghe của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai, "Viễn Viễn, ngẩng đầu lên đi."
Cố Viễn lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Nơi phía xa chân trời, quả nhiên có một ngôi sao băng bay qua!
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sao băng!
Bây giờ cậu cũng quên bẫng chuyện ước nguyện ra sau đầu, cậu theo bản năng quay đầu muốn chia sẻ niềm vui này với Lận Kính Trầm, ai ngờ khi vừa quay đầu lại, liền nhận được nụ hôn nồng nàn của người đàn ông chồm tới.
Dưới ngôi sao băng, Cố Viễn được người yêu trao cho nụ hôn nhẹ nhàng.
Nụ hôn này không thô bạo, không pha chút tình dục nào, cũng không lâu, nhưng Cố Viễn lại không ngừng thở hổn hển.
Chờ đến khi Lận Kính Trầm buông cậu ra, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn xuống cậu, so với sao trời còn lấp lánh hơn gấp vạn lần. Khi đôi môi hai người tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, tượng trưng cho nụ hôn thân mật vừa rồi.
Ngôi sao băng thứ hai bay qua đỉnh đầu Lận Kính Trầm.
Cố Viễn chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, ngẩng đầu dâng môi thơm lên, thở hổn hển nói: "Lận Kính Trầm...... *** ta."