Bàn tay tôi nắm chặt tay Tiểu Mãn, nhìn con bé rồi nhanh chóng gật đầu. Hai chúng tôi lập tức muốn bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước thì hai bàn tay tôi đã bị hai người nam nhân vừa rồi nắm chặt lấy.
Ngay cả Tiểu Mãn cũng bị Lục Cẩm Khanh đẩy về phía sau, liền được Diệp Thanh đỡ lấy.
"Mau buông công chúa." - Tô Tử Khiêm uy quyền nói:"Ngươi đưa tay chịu trói sẽ được khoan hồng, cẩm y vệ đã bao vây nơi này rồi."
"Đại nương tử, người của nàng đang trong tay ta… nàng biết phải theo ai rồi đúng không?" - Lục Cẩm Khanh kéo tay tôi về phía hắn.
Biết vậy trốn trong phòng có phải tốt hơn không. Tất nhiên tôi sẽ chọn về đội của Tô Tử Khiêm rồi, dù sao hắn ta cũng sẽ đưa tôi an toàn về cung. Chỉ là Lục Cẩm Khanh có vẻ đang muốn dùng Tiểu Mãn đe dọa tôi.
Không phải muốn tôi theo hắn về làm đại nương tử thật chứ…
"Tô thị vệ, ngài mau buông ta ra…"
Tô Tử Khiêm nghe vậy liền buông tay tôi, sau đó không phục nói:"Công chúa, hắn là người của Xuyên Lộ rất nguy hiểm, xin người theo thần để thần bảo vệ người quay về Tướng phủ."
Ai muốn quay về nơi đó.
Nhưng theo lời Tô Tử Khiêm nói thì Lục Cẩm Khanh chính là người Xuyên Lộ, đến nơi này vì muốn hành thích Triệu Vương.
Cái duyên số trớ trêu gì mà ông trời ban xuống vậy… tôi cứ phải gặp toàn kẻ thù gia tộc.
Tôi xoay người, nắm lấy cổ tay Lục Cẩm Khanh xoay một vòng, nghiêng người né cái ôm của hắn, từ phía sau khóa tay hắn thành công, khống chế được Lục Cẩm Khanh.
Tô Tử Khiêm nhìn thấy tôi khống chế được Lục Cẩm Khanh liền có chút bất ngờ.
"Diệp Thanh, thả Tiểu Mãn ra, không thì ta liền bẻ gãy tay Lục Cẩm Khanh."
Lục Cẩm Khanh cười lớn:"Đại nương tử, nàng thật thú vị."
Diệp Thanh nghe lời Lục Cẩm Khanh thả Tiểu Mãn ra, con bé nhanh chóng chạy về phía tôi.
"Công chúa, giao hắn ta cho thần…" - Tô Tử Khiêm đi về phía tôi.
Lúc này Lục Cẩm Khanh bật cười, chỉ cần một động tác đẩy nhẹ tôi liền rời khỏi vòng khóa, lực của hắn rất mạnh nên tôi muốn bật ngửa về phía sau, trong lúc hoảng sợ thì bàn tay bị hắn kéo lại, sà vào lòng ngực Lục Cẩm Khanh.
Hắn ta ôm chặt lấy tôi… không cho tôi nhúc nhích rời đi.
"Chỉ một mình nàng mới có thể trói buộc được ta."
Tôi nghe hắn kiểu mập mờ liền muốn đánh hắn một trận…
"Lục Cẩm Khanh, ngươi ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm thì có xứng làm nam tử." - Tô Tử Khiêm vung gươm về phía Lục Cẩm Khanh có chút gấp.
"Ta ức hiếp nương tử của ta… nhà ngươi cần quản."
Tôi giận đến nóng mặt, cuối người cắn lấy bàn tay hắn đang khống chế quàng qua trước cổ tôi.
Hắn vẫn không buông ra, dù đã đổ máu.
Tôi cảm thấy có chút không đúng… liền buông hắn ra, con người này không biết đau đớn là gì sao?
Lục Cẩm Khanh bật cười lớn buông tôi ra, hắn kéo tôi sát lại gần hắn một chút, đột nhiên hôn vào má tôi.
Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng như lướt qua.
"Lần sau nếu ta còn gặp được nàng, đó chính là duyên phận của chúng ta… Tiểu mỹ nhân, nàng có chạy đằng trời."
Nói rồi hắn cùng Diệp Thanh và Diệp Thất dùng một loại bột phun ra khiến chúng tôi không nhìn thấy gì mà rời đi.
Tôi bị một người ôm vào lòng, che cho những thứ bột màu bay khắp nơi để không bị sặc.
Tô Tử Khiêm dùng áo lau đi những vết bụi dính vào tóc tôi, ánh mắt hắn ta rất dịu dàng không giống như lúc hắn đang chiến đấu chút nào..
"Công chúa, sao người lại ở nơi này."
Lúc này, tôi nhìn thấy Vũ Hán có lẽ vừa tỉnh lại đi ra ngoài. Tôi liền kéo Tô Tử Khiêm vào căn phòng cũ, núp vào bên trong lòng hắn, dùng áo choàng của hắn che đi.
Tiểu Mãn cũng nhanh chân tìm chỗ trốn, đúng là thân cận của tôi thật thông minh.
Tô Tử Khiêm tuy không biết chuyện gì nhưng cũng cùng tôi kết hợp che giấu, hắn đưa tay ôm lấy tôi, chiếc vạt áo choàng dường như có thể che đi.
"Tô thị vệ, sao ngài lại ở nơi này."
Vũ Hán nhìn thấy Tô Tử Khiêm liền hỏi.
"Thì ta là ngài đang hưởng lạc… vậy ta không làm phiền."
Vũ Hán nhìn thấy Tô Tử Khiêm đang ôm nữ nhân thì không muốn làm phiền.
Nghe tiếng bước chân rời đi… thật xa. Tôi bỗng nghe tiếng tim của Tô Tử Khiêm đập mạnh liên hồi, nhớ đến lời Trương Tử Ngôn từng nói… liền nhanh chóng rời khỏi Tô thị vệ.
"Tô thị vệ, ngài đã biết bọn Xuyên Lộ muốn hành thích phụ vương ta?"
Tô Tử Khiêm gật đầu.
"Công chúa, người vẫn chưa trả lời thần, sao người lại ở đây, sao lại tránh mặt người của Tướng phủ."
"Ta không tin ngài không biết gì?" - Tôi lòng rối như tơ vò, đi cũng không nỡ quay về cũng không xong.
"Công chúa, người nên quay về Tướng phủ… dù sao người và Trương tướng quân cũng là tình nghĩa phu thê… còn Triệu vương, ta lo rằng khi người hết giá trị liền xử lý người."
Tô Tử Khiêm nói ra khiến tôi có chút rung sợ, dù sao ông ta cũng là cha của Triệu Mỹ Nhi, sao lại có thể nói muốn giết là sẽ giết.
"Ta không muốn quay về Tướng phủ."
Cánh cửa phòng bị đạp mạnh mở toang ra trước sự kinh ngạc của tôi và Tô Tử Khiêm.
Hắn ta chỉ theo quán tính muốn bảo vệ mà chắn ngang phía trước phòng bi.
"Triệu Mỹ Nhi, nàng là Trương phu nhân lại mở miệng nói không muốn quay về tướng phủ, nàng còn muốn làm loạn đến khi nào đây."
Trương Tử Ngôn bước vào, nhìn về phía tôi.
Thì ra lúc nãy Vũ Hán đã phát hiện ra tôi liền nhanh chóng chạy về tướng phủ báo tin.
Tôi có chút hoảng… có vẻ hắn ta đang tức giận lắm.
"Tô thị vệ, xin mời tránh ra."
Trương Tử Ngôn bước lại gần tôi, tôi chỉ muốn bỏ chạy… nhưng tôi nào có thể chạy được.
Tô Tử Khiêm nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng:"Công chúa, người cần gì thì để Tiểu Mãn cô nương đến tìm ta."
Quay về Tướng phủ, tôi và Tiểu Mãn bị đưa đến thư phòng của hắn, ánh mắt hắn nhìn tôi không có chút ôn nhu.
"Người đâu, lôi Tiểu Mãn ra đánh 50 trượng, dám dụ dỗ chủ tử làm chuyện trái luân thường đạo lý." - Trương Tử Ngôn ra lệnh.
"Không… Trương Tử Ngôn… ngươi dám động vào người của ta… ta không cho phép"
Tôi ôm lấy Tiểu Mãn, đánh 50 cái thì còn gì là con người nữa.
"Người đâu, y lệnh."
Bọn binh sĩ nhanh chóng lôi Tiểu Mãn đi.
"Công chúa… cứu nô tỳ… công chúa." - Tiểu Mãn hét lên trong lo sợ.
"Trương Tử Ngôn, chính là ta… là ta chủ mưu bỏ trốn… không phải là do muội ấy đâu, muốn đánh thì cứ đánh ta."
Tôi quỳ xuống khóc trong hoảng loạn, cầu xin hắn đừng đánh Tiểu Mãn.
Trương Tử Ngôn nắm lấy cằm tôi, nước mắt tôi rơi ướt cả hai bờ má:"Triệu Mỹ Nhi, nàng muốn trốn đi cùng Tô Tử Khiêm… ai cho nàng cái lá gan lớn như vậy?"
"Không phải… không phải…"
Tôi nghe tiếng đánh bên ngoài, tiếng la khóc của Tiểu Mãn mà lòng đau như cắt.
Tôi lao ra ngoài, ôm chầm lấy Tiểu Mãn che chắn cho con bé. Cũng vì tôi mà con bé phải chịu đau đớn.
"Tướng quân."
Bọn thị vệ không dám ra tay.
"Kéo người ra, tiếp tục đánh."
Ba bốn tên thị vệ kéo tôi rời khỏi Tiểu Mãn, tôi lúc này liền quỳ xuống ôm lấy chân Trương Tử Ngôn nói:"Trương Tử Ngôn, người có giỏi thì giết ta đi."
Tôi rút con dao nhỏ trên người hắn đưa vào cổ liền nói:"Trương Tử Ngôn… kiếp này ta hận ngài."