Hôm sau tôi đi ra khỏi phòng thì đã không còn thấy đám lính canh nữa.
Không lẽ hôm qua vì nghĩ tôi khóc mà hắn thương cảm quá nên tha cho tôi một mạng.
Tôi vừa giúp Tiểu Mãn thoa kem trị sẹo trên gương mặt liền nảy ra một ý hay.
"Công chúa, người đang nghĩ gì mà gương mặt đắc ý như vậy?"
"Tiểu Mãn, ta nghĩ ra cách trả đũa Tô Hinh Dư rồi…"
"Công chúa, người thay đổi rồi… nhưng Tiểu Mãn rất mừng, người của trước kia quá mềm yếu, quá cam chịu." - Tiểu Mãn mừng rơi nước mắt.
Tôi xoa đầu cô bé xinh xắn đáng yêu, có lẽ trước kia vì cô công chúa nhỏ mà Tiểu Mãn chịu nhiều uất ức.
Cô gái này cũng gan lỳ không kém ai.
Tôi và Tiểu Mãn đi đến thư phòng của Trương Tử Ngôn, nhìn thấy hắn ta đang đứng cùng một số người, có lẽ đang bàn bạc gì đó.
"Công chúa điện hạ."
Hai người đứng cùng Trương Tử Ngôn cúi người chào tôi.
Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Mãn.
"Bên trái là Trình Phong - bên phải là Vũ Hãn, hai người họ đều là phó tướng, là thuộc hạ thân tính của Tướng quân."
Tiểu Mãn khẽ nói nhỏ.
"Xin chào… ta có làm phiền các huynh không?"
Trình Phong và Vũ Hãn nhìn nhau khó hiểu, sau đó liền tươi cười lắc đầu.
"Không… không… bọn chúng thần và Tướng quân cũng vừa bàn xong việc… Trương tướng quân, vậy xin phép cáo từ."
Tôi nhìn bọn họ rời đi, không tiếc dành cho họ một nụ cười thân thiện.
"Nàng tìm ta?" - Trương Tử Ngôn ngồi trên bàn cao, không nhìn tôi một lần.
"Ngài bị thương sao?"
Tôi nhìn thấy trên tay hắn ta cũng băng bó vết thương.
Hắn đưa mắt nhìn tôi tỏ ra chán ghét, rồi lại tiếp tục đọc sách.
"Công chúa, hôm qua vì đỡ người bị ngã nên bị thương."
Tôi à một tiếng…
Nhớ lại hôm qua vô tình chạm môi hắn ta, cảm giác nụ hôn đầu đời cũng quá là ly kỳ.
Ờ thì tôi cũng hơi bảo thủ, kén chọn nên các mối quan hệ trước kia cũng không đi đến đâu…
"Ta rất bận, muốn nói gì thì nói đi." - Trương Tử Ngôn xem ra cũng hết kiên nhẫn.
"Tử Ngôn, thật ra thì ta cũng không muốn làm phiền ngài."
"Vậy thì đừng phiền."
Tôi muốn chửi hắn ghê, nhưng nén giận trong lòng, giả giọng đáng thương.
"Thật ra thì gian phòng của ta hơi bé, ta muốn ngài đổi gian phòng ở hướng đông cho ta…nơi ta ở gian phòng của ta nắng không đến mưa thì ẩm, thân thể ta yếu ớt từ bé nên rất dễ đổ bệnh… Tử Ngôn, có thể cho phép Mỹ Nhi đổi không?"
Gian phòng hướng đông chính là gian phòng rộng lớn lại vừa mới xây dựng, đã vậy lại rất gần thư phòng của Trương Tử Ngôn… Tiểu Mãn nói rồi, Tô Hinh Dư luôn muốn gả vào phủ Tể tướng và ở gian phòng đó.
Trương Tử Ngôn đưa mắt nhìn tôi, trong ánh mắt hắn có chút khó đoán.
Chắc là hắn sẽ từ chối tôi.
Nhưng tôi đâu dễ chịu thua cuộc.
"Từ bé thiếp đã được sống trong cung, nhung lụa gấm vóc không thiếu thứ gì, phụ hoàng thương yêu chiều chuộng… kể từ khi gả đi thì phải sống trong gian phòng ẩm thấp lạnh lẽo… thật không công bằng với thiếp."
Tôi giả vờ khóc ấm ức.
Tiểu Mãn phía sau ra sức kéo áo tôi.
Lại nói sai gì sao, mỗi lần bị con bé kéo áo liền biết mình đã lỡ lời.
"Thì ra là ta đã bạc đãi nàng như vậy sao?"
Tôi gật đầu…
"Tử Ngôn, thật sự không còn cách nào thiệp mới cầu xin chàng."
"Được, ta cho nàng."
Tôi khẽ cúi đầu mỉm cười.
"Tử Ngôn, đa tạ chàng… chàng đúng là đức lang quân, người đáng để ta gửi gắm cả đời."
"Triệu Mỹ Nhi, sau này đừng giả khóc nữa… trông cô rất khó coi."
Tôi quay lưng đi vài bước, nghe hắn nói vậy thật sự muốn quay lại cà khịa hắn, nhưng Tiểu Mãn lại siết mạnh tay tôi, muốn kéo tôi rời đi.
"Và thập thất công chúa được Hoàng thượng sủng ái khi nào mà Trương Tử Ngôn ta không biết… Triệu Mỹ Nhi, nàng ngã hỏng cả đầu rồi sao?"
Đúng là ngã xuống sông một phát là hồn bay đi mất.
"Dù sao ngài cũng hứa đổi cho ta rồi, không được nuốt lời."
Tôi quay lại cười đắc ý, bị hắn ta nhận ra tôi đang giả vờ đáng thương cũng được, miễn là tôi đã đạt được mục đích.
"Vừa chàng chàng thiếp thiếp, đạt được mục đích liền ta với ngài… Triệu Mỹ Nhi nàng đúng là ngã hỏng đầu rồi."
Tôi không đáp… kéo Tiểu Mãn nhanh chóng chạy về gian phòng nhỏ thu dọn đổi sang gian phòng lớn.