[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 45




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: TGiai

NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 43

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đầu Chu Hải Vinh bắt đầu đau.

"Hai chúng ta đã kết hôn, có giấy hôn thú." Chu Hải Vinh nói liền đem giấy hôn thú đặt trước mặt cậu, Tiếu Dao lại cũng không xem, nói: "Tôi không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng tôi cần phải nói cho anh chính là, tôi thật sự không phải Tiếu Dao. Cùng anh sống cuộc sống hôn nhân, đó là khẳng định không có khả năng, nếu anh không buông, tôi đây chỉ có thể tách riêng với anh hai năm, sau đó khiếu nại ly hôn."

Chu Hải Vinh trầm mặc một hồi, nói: "Vậy chờ hai năm rồi nói sau."

Tiếu Dao nhìn Chu Hải Vinh đi ra cửa, cậu cảm thấy cậu phải làm một lần quyết đoán.

Không thể ly, không đại biểu cậu cần phải ở lại Chu gia a, cậu hiện tại tuy rằng là chồng*, nhưng cũng là một thân tự do.

*Ý nói dù là đã kết hôn rồi....

Tiếu Dao bò dậy, ngồi vào trước bàn máy tính, lấy giấy bút ra, liệt kê đại cương cho mình.

Thói quen hình thành lúc lên cấp ba, cậu hy vọng giấy trắng mực đen viết ra, khi tự hỏi càng có logic. Cậu trước liệt một chút tài sản trước mắt của cậu.

Ít nhất tìm được cao phú soái như Chu Hải Vinh vậy, hiện tại tiền của cậu vẫn là rất nhiều, lúc trước Chu Hải Vinh giúp cậu còn giúp nhà cậu trả nợ, mức vốn dĩ đã không thấp, Chu Hải Vinh còn thường xuyên cho cậu tiền tiêu vặt, đều là cho mấy vạn mấy vạn...... Đương nhiên, đối với loại cao phú soái không gì không có như Chu Hải Vinh, chút tiền ấy không đáng kể chút nào. Cậu tính toán tiền mặt còn lại trong thẻ ngân hàng của bản thân, đại khái còn có hơn sáu vạn.

Không ít, cậu lại tra xét một chút giá cả Nam Thành, thuê cái một phòng một sảnh, nếu thuê lâu dài, đại khái phải hai ngàn một tháng, đủ cậu ở mấy năm, cậu có thể tìm một công việc không tệ, là có thể nuôi sống chính mình.

Bước tiếp theo chính là quyết định đi đâu. Nhà mình cậu không thể trở về...... Điểm này thật sự thực đáng tiếc, cậu muốn tránh thật xa bọn Chu Hải Vinh, nhất định phải tìm một chỗ mai danh ẩn tích, một lần nữa bắt đầu. Cậu dự tính đem nhà cũ bán đi, cũng là một số tiền.

Nhà cũ tuy rằng cũ nát, nhưng diện tích đủ lớn, sau khi bán đi vùng ngoại thành mua căn nhà nhỏ ở, hẳn là cũng đủ dùng. Bất quá bán nhà ở là chuyện lớn, cần thận trọng, có thể suy xét trước không làm.

Cậu lại lên mạng tìm kiếm thông báo tuyển dụng, phát hiện ở Nam Thành, muốn tìm một công việc chính thức, thật đúng là không dễ dàng, Nam Thành là thành phố lớn, đại học san sát, không thiếu nhất chính là sinh viên, cơ hồ không sai biệt lắm công việc đều yêu cầu là khoa chính quy trở lên, cậu, trước mắt là văn bằng học tập cao trung sơ trung.

Sơ trung văn bằng, phỏng chừng chỉ có thể vào nhà xưởng làm trên dây chuyền sản xuất kiếm sống.

Cậu cũng không phải không muốn làm, chỉ là không muốn như vậy qua cả đời.

Cậu vẫn đang xem, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cậu nói một tiếng "Mời vào", dì Vương liền vào trong, bưng cho cậu một chén canh đại bổ, cười nói: "Trước khi ngủ uống nó đi, tôi tìm bác sĩ hỏi thăm rồi, cậu bây giờ thích hợp uống, bỏ thêm một ít thuốc, hương vị có chút khó ngửi, cậu hãy tạm chấp nhận uống đi, tốt cho thân thể."

Lại nói tiếp, dì Vương đối với cậu thật sự không tệ, đại khái là thương hại cậu, đối với cậu rất tri kỷ.

Tiếu Dao không thân mật với bà bằng trước kia, nói tiếng "Cảm ơn", sau đó bóp mũi uống canh bổ trong chén, xác thật rất khó uống, hương vị rất cổ quái.

Dì Vương lại nhanh chóng đưa cho cậu một ly nước trái cây, để cậu đỡ một chút, đáp mắt thấy hình ảnh trên máy tính, sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu muốn tìm công việc à?"

Tiếu Dao gật gật đầu, nói: "Tôi muốn cùng Chu tiên sinh ly hôn, phải tự mình nuôi sống mình."

"Cậu hà tất như vậy, cậu trước mắt quan trọng nhất, là dưỡng tốt cơ thể, tranh thủ khôi phục ký ức sớm một chút, cho dù cậu muốn tìm, tìm Hải Vinh bọn họ, không phải có thể an bài cho cậu việc càng tốt sao?"

Tiếu Dao nói: "Dì Vương, tôi nói tôi không phải Tiếu Dao, dì cũng không tin sao?"

Dì Vương không thể nói tin, cũng không thể nói không tin, bà ngồi xuống bên cạnh, một tay vuốt khay, do dự mà nói: "Tiếu Dao a, tôi nghĩ, có phải Hải Vinh làm tổn thương thấu tâm cậu hay không, cho nên cậu mới cố ý như vậy đây?"

Bà nói nói, vành mắt đột nhiên đỏ, dưới ánh đèn nhìn phá lệ ưu thương.

Tiếu Dao liền phát hiện cậu vì cái gì đối dì Vương cảm giác thực thân thiết, bởi vì dì Vương và Trịnh Nghiên mẹ cậu là một kiểu phụ nữ, hiện giờ vành mắt ướt át nhìn cậu, giống như rất đau lòng cậu.

Tiếu Dao nhấp nhấp môi, bởi vì mấy ngày này bị bệnh, thân thể vẫn là gầy ốm, cổ có vẻ càng dài, cánh tay cũng thực tinh tế, có chút quá gầy.

"Kỳ thật...... Tôi hiện tại là ai, cũng không quan trọng đi, quan trọng là hiện tại tôi thật sự một chút cũng không yêu Chu Hải Vinh." Cậu cân nhắc tìm từ, thật cẩn thận mà nói, "Nếu tôi là Tiếu Dao, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, cũng là người từng tìm cái chết, còn có thể lại ở bên nhau vui vẻ với Chu Hải Vinh sao?"

Dì Vương rũ đầu, thở dài một hơi thật dài.

Cậu kỳ thật cũng có thể tiếp tục làm Tiếu Dao, một người nhảy sông, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, Tiếu Dao không hề yêu Chu Hải Vinh. Nhưng như vậy, cậu vẫn là sống ở bên trong bóng ma Tiếu Dao, cậu ở trong mắt mọi người, vẫn là một người bị tình gây thương tích, có lẽ mọi người sẽ giống Chu Hải Vinh nhau, tự bổ não cậu là yêu Chu Hải Vinh cỡ nào, đi đến một bước này, tất cả đều là bởi vì yêu, thậm chí khả năng cho rằng trong lòng còn cậu còn yêu Chu Hải Vinh rất sâu...... Vì tình tự sát là dấu vết, nó nếu khắc vào trong lòng Tiếu Dao, tự nhiên cả đời không có khả năng quên, bình thường yêu đương đều rất khó quên hoàn toàn, huống chi là người mình yêu muốn chết muốn sống, vì thế tự sát. Rốt cuộc thứ tình yêu này ẩn sâu ở trong lòng, cậu lại không thể đem tim móc ra chứng minh cho mọi người...... Loại lý luận không ngừng còn dây dưa mặt tinh thần, cậu không thích.

Trải qua khoảng thời gian này, cậu phát hiện dây dưa tinh thần mệt người nhất, hao tổn tinh thần nhất. Cậu muốn những gì đã qua cắt rõ ràng hơn một chút, phương diện tinh thần hoàn toàn cắt đứt. Cậu càng thích mọi người về sau nhìn thấy cậu, đều sẽ nghĩ: "Anh nhìn xem, cậu ta chính là người vì Chu Hải Vinh nhảy sông kia, cậu ta hiện tại đã hoàn toàn không nhớ rõ hắn, hoàn toàn quên mất, giống như chưa từng có một đoạn này."

Đây mới là nhảy sông trọng sinh chân chính.