Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm - Chương 133




Hàn Liên sau khi ổn định được hơi thở thì ngẩn đầu lên đối diện với ánh mắt của Lãnh Phong.



Cậu biết hắn có lẽ vẫn chưa bình tĩnh được sau niềm vui bất ngờ này, cậu khẽ mỉm cười kéo tay hắn ngồi xuống.

Hàn Liên mỉm cười lấy ra hợp đồng mà Quân Vũ đã chuẩn bị từ trước: “Trước tiên kí hợp đồng đã.”

Lãnh Phong gật đầu, không hiểu sao hắn có cảm giác như là đang bị lời dụng vậy.

Hàn Liên nhìn Lãnh Phong kí hợp đồng, khóe miệng chậm rãi giương lên.

Cậu liền nhớ lại đêm hôm qua, sau khi bảo với Quân Vũ rằng mình sẽ đi thay anh ta.

Quân Vũ vẻ mặt đắn đo: “Em chắc chắn sẽ kí được hợp đồng không?”

Hàn Liên gật đầu lia lịa: “Đảm bảo được luôn, nhưng em muốn được chia hoa hồng.”

Quân Vũ gật đầu: “Được thôi.”

Hàn Liên vui vẻ: “Em muốn lấy ba mươi phần trăm lợi nhuận từ hợp đồng.”



Quân Vũ có chút đắng đo: “Này…”

Hàn Liên dụ dỗ: “Chỉ có ba mươi phần trăm thôi mà, em có thể chắc chắn có được hợp đồng này vậy là anh có được bảy mươi phần trăm, nếu không anh đi sẽ có nguy cơ thất bại như vậy ngay cả một phần trăm cũng không có.



Anh nghĩ đi, đồng ý với em là lợi lắm đó.”



Cuối cùng Quân Vũ cũng gật đầu đồng ý.

Hiện tại nhìn Lãnh Phong kí hợp đồng cho mình Hàn Liên như cảm giác được tiền đang bay vòng vòng trêи đầu mình, a a a a cậu sắp giàu to rồi!!!

Lãnh Phong nhìn Hàn Liên mang tầm mắt nóng bỏng nhìn bàn tay mình, trêи mặt viết rõ bốn chữ: Tiền sắp vào túi.



Hắn cười khẽ, chút cảm giác không thật khi Hàn Liên trở về đã sớm không còn, hiện tại trong lòng hắn chỉ có niềm hạnh phúc dâng trào.


Đúng lúc này bụng hắn lại nhói đau.

Là bệnh đau bao tử tái phát.

Lúc trước hắn có thể mặt không đổi sắc nhẫn nhịn cơn đau này, nhưng hiện tại không hiểu sao hắn có cảm giác động lực để hắn nhịn đau không còn nữa.

Lúc trước hắn đau thì tự hắn chịu, nhưng hiện tại đã có người sẽ đau lòng vì hắn, hắn không ngại lộ chút yếu đuối đó để kéo đối phương lại gần mình hơn đâu.

Hàn Liên đang âm thầm vui vẻ vì túi của mình đang được đút no, bỗng nhiên nghe Lãnh Phong a một tiếng, cậu vội vã nhìn sang.

Lãnh Phong nhíu mày, sắc mặt xanh mét, một tay hắn ôm bụng sắc mặt rất thống khổ.

Hàn Liên vội vã đến muốn nhảy dựng lên: “A… Anh sao vậy?”

Lãnh Phong nhíu mày, nâng mắt nhìn cậu: “Đau…”

Hàn Liên vội vã đi tới thấy rõ tay hắn ôm bụng sắc mặt cũng liền không tốt: “Anh ăn bậy gì à? Không được phải tới bệnh viện.”

Hàn Liên vừa đỡ hắn ra vừa gọi cho trợ lí: “Mau mau chuẩn bị xe tới bệnh viện.”


Trợ lí vội vã chạy đi.

Cẩm Lạc vừa đi tới liền thấy ông chủ mình vẻ mặt đau đớn được Hàn Liên đỡ ra ngoài, hình như là bị gì đó nặng lắm.





Y vội vã chạy tới: “Sếp… Sếp sao vậy? Có chuyện gì à?”

Lãnh Phong liếc nhìn Cẩm Lạc một cái vẻ mặt không tốt lắm: “Không sao.



Hợp đồng còn để bên trong cậu lấy chúng đem về công ty đi, nhớ đưa cho bên Quân Vũ một bản.”

Cẩm Lạc lo lắng cho Sếp (tiền lương) nhà mình, sao còn thời gian mà quan tâm hợp đồng, y vội nói: “Nhưng ông chủ…”

Lời nói y nghen lại trong miệng khi nhìn thấy Hàn Liên quay đi, vẻ mặt ông chủ đã không có gì là đau đớn nữa khẽ liếc nhìn y: “Còn không mau đi?”


Cẩm Lạc: “…” A à hiểu rồi, là y không xứng để quan tâm ông chủ, xì thứ tiêu chuẩn kép.

Thế là Cẩm Lạc trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình một bên gan hùm hổ gấu với mình một bên thì là chú mèo tội nghiệp đau đớn vì bị thương với cậu Hàn Liên kia vẻ mặt có thể nói là như ăn phải ruồi.

Giờ Cẩm Lạc mới nhận ra so với những minh tinh trêи ti vi ông chủ của mình xứng đáng được cúp ảnh đế hơn.

Diễn rất giỏi! Mười điểm về chổ.

Rất nhanh Lãnh Phong đã được Hàn Liên mang đến bệnh viên kiếm tra, lúc ngồi trong phòng khám bác sĩ hỏi Lãnh Phong đau ở đâu.


Hắn chỉ thờ ơ nói: “Đau ở bụng, trêи rốn hắn là đau dạ dày.”

Bác sĩ: “…” Lên đây ngồi luôn đi.

Bác sĩ theo đúng quy trình siêu âm cho Lãnh Phong đúng là hắn có bị viêm dạ dày cấp nhưng sao hắn nói hắn đau mà mặt lại không đổi sắc thế kia?



Bác sĩ đưa cho Lãnh Phong toa thuốc và dặn dò ăn uống điều độ xong, Lãnh Phong bước ra ngoài, khi thấy rõ thanh niên đang ngồi trước phòng bệnh lo lắng chờ đợi kia trong mắt hắn nhanh chóng xoẹt qua y cười.

Đúng là cậu vẫn đang ngồi ở đây đợi hắn.

Sau đó khi Hàn Liên nhìn thấy Lãnh Phong lại là thấy một Lãnh Phong đang ôm bụng vẻ mặt đau đớn.

Hàn Liên vội vã đi tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Sao vậy, vẫn còn đau hả?”

Lãnh Phong gật đầu, đưa đơn thuốc tới cho Hàn Liên, cậu nhìn đơn thuốc trong tay vô cùng tức giận: “Viêm dạ dày cấp!! Anh thường ngày ăn uống kiểu gì hả?”

Lãnh Phong rũ mi: “A đau…”

Hàn Liên liền không trách hắn nữa: “Đau như thế sao khi nãy bác sĩ không cho anh thuốc uống?”

Lãnh Phong không thể nói khi nãy mình chê viên thuốc quá xấu xí nên không uống được chỉ có thể trợn mắt nói dối: “Bác sĩ không cho anh thuốc.”

Hàn Liên nhíu mày quở trách: “Bác sĩ gì đâu á, đúng là không chuyên nghiệp.”

Lãnh Phong hùa theo: “Đúng vậy, không chuyên nghiệp tí nào.”

Bác sĩ vừa mới từ trong phòng đi ra: “…” Này anh kia, tôi có đắc tội anh sao?.