Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm - Chương 43






Xuyên thư chi bảo bối là hiệu ứng cánh bướm_ Chương 43.
- Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 43: Trò đùa chết chóc.
Hàn Liên đứng trên bục nhận thưởng cùng học bổng, gương mặt thanh tú khiến người ta sinh lòng yêu thích nhưng vẻ mặt này lại khiến Hàn Diệp một trận căm ghét, hận không thể dùng dao rạch xuống.
Lúc này thời gian đếm ngược của trận cá cược cũng kết thúc, Hàn Diệp nhận được thông báo trừ tiền từ tài khoản ngân hàng.

Không cần phải nhìn cũng biết hiện tại gương mặt Hàn Diệp đã đen tới mức độ nào rồi, có thể nói là đen như đít nồi.

Cũng phải thôi Hàn Diệp dường như là dùng gần hết tất cả tiền tiết kiệm của mình để đi đặt cược mà, thật sự là lỗ nặng.

Mà điều khiến Hàn Diệp không thể chấp nhận hơn nữa là mười ngàn mà lúc trước y thương hại Hàn Liên hiện tại lại thắng về cho y một triệu.

Đối với Hàn Diệp đây quả là sỉ nhục không gì bằng.
Ngược lại là Hàn Liên, cậu không chỉ nhận được học bổng mà còn thắng được một khoảng lớn, nhìn số tiền trong tài khoản Hàn Liên quả thật là vô cùng cao hứng.
Lễ trao giải qua đi, hiện tại phần thi của các lớp cũng dần bắt đầu khai màng.

Hàn Diệp mang tâm trạng không hề tốt đi trở về lớp, Nhã Ánh Nhi đang dặm lại phấn chuẩn bị cho màng trình diễn.

Hàn Diệp nhíu nhíu mày, cũng không nói gì đi thẳng vào bên trong thay đồ.
"Ê mày qua khối sáu vói tao không?"
"Chi vậy?"
Đang lúc ở trong phòng thay đồ thì Hàn Diệp nghe được giọng nói ở bên ngoài.
"Đi xem phim nha, mày coi trailer phim kinh dị của lớp 6a2 chưa?"
"Coi rồi, mày không nhắc tao cũng quên mất tiêu.


Đi đi, đi sớm giành chỗ tốt."
Đợi hai khi Hàn Diệp ra khỏi phòng thay đồ thì hai người kia cũng đã đi mất dạng.

Y thầm rủa một tiếng rồi bước ra ngoài.
"Hàn Diệp qua đây thử giọng chút đi".

Lục Bạch gọi y.
"Lát nữa ai sẽ hát chính vậy." Hàn Diệp hơi thấp giọng hỏi.
"Cậu đừng lo, cậu vẫn là người hát chính, yên tâm đi." Lục Bạch nhìn Hàn Diệp lo lắng mà vô cùng đau lòng, khẽ xoa xoa đầu y nói lời an ủi.
Hàn Diệp ngước lên đôi mắt đã ửng đỏ, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, rực rỡ như anh dương:" Không lo, không phải còn có Lục Bạch ở bên cạnh tớ sao."
Lục Bạch nhìn y như vậy vừa đau lòng vừa yêu thích không buông, kéo Hàn Diệp vào lòng làm loạn một hồi.
Bên này Hàn Diệp còn đang bận rộn bên kia lớp của Hàn Liên cũng đang bắt đầu đón những tốp người xem đầu tiên.

Có lẽ vì trailer quá đỉnh, số lượng người xem đầu tiên của rap phim mini phải nói là rất nhiều, đã vậy bên ngoài còn xếp một hàng dài chờ mua vé.

Có vài người không giành được vé xem đầu tiên không nhịn được mà than thở ngồi chờ.
"Hừ, cũng có gì đâu mà tiếc nuối, trailer như vậy chưa chắc phim đã hay".

Một người nói
"Đừng có phán trước bất kì điều gì, đợi mấy người vào trước ra rồi nói tiếp".

Đợi khi phòng đã đầy người, lớp trưởng liền cho đóng cửa phòng học lại, đèn trong phòng cũng tắt đi.

Bật máy lạnh để tạo hiệu ứng rùng rợn, bộ phim bao người chờ đợi cũng bắt đầu công chiếu.
Màn hình hiện lên một khung cảnh tươi sáng, lúc này những học sinh nhỏ nhắn đang vui vẻ cắp sách đến trường, những người bạn quen thuộc lớn tiếng trao nhau lồ hello nhiệt tình.

Khung cảnh vô cùng ấm áp.
Lúc này máy quay chuyển cảnh, chỉa vào cửa sổ của một lớp học nào đó.

Máy quay quay tới một nhóm học sinh đang tụ tập lại trò truyện, trung tâm của đám học sinh này là Hoàng, Hoàng đang vui vẻ đứng nói chuyện với mọi người, một lát sau cậu lấy từ trong ba lô của mình ra một đống thiệp mời sinh nhật phân phát cho các bạn trong lớp.
"Chiều mai là sinh nhật của mình, mọi người nhớ đến nha." Hoàng nở một nụ cười đáng yêu.
Lập tức bên dưới khán đài một số chị gái lớn ôm tim tỏ vẻ đây là phim kinh dị ư? Sao mà đáng yêu thế
"Lớp trưởng à mọi người đều không ai biết nhà cậu cả." Nam nói.
"Không sao.

Mai là chủ nhật mình sẽ tổ chức tại lớp học, mọi người nhớ đến nhé.

Ba giờ"
"Được."
Tiếng chuông học vang lên, mọi người lại trở về chỗ ngồi.
Lúc này máy quay zoom cận gương mặt của Hàn Liên cậu khẽ nheo mắt liếm liếm môi.

Đột nhiên rầm, màn hình tối sầm lại một dòng chữ đỏ từ từ chảy xuống
Lúc này mọi người mới nhận ra, đây chỉ là phần đầu của phim thôi, nãy giờ mọi thứ vẫn chưa thật sự bắt đầu.

Không hiểu sao ai cũng cảm giác được một trận hàn khí thổi qua, khiến người người sởn gai ốc.
Hôm sau khi ánh mặt trời dần xuống, các học sinh cũng bắt đầu lục đục đến điểm hẹn chính là ở ngay trong lớp học.

Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Hoàng.

"Được rồi, Hoàng thổi nến đi, ai đứng gần đèn thì tắt họ đi nào." Linh cười nói.
Đèn vụt tắt, Hoàng chắp tay cầu nguyện rồi cuối người thổi nến.
Phụt
Cả căn phòng rơi vào màn đêm.
"Mau bật đèn lên đi ở trong tối đáng sợ quá".

Một nữ sinh ở dưới khán đài không nhịn được nói một tiếng.
Tách.

Theo ước nguyện của khán giả, ánh đèn trên màn hình một lần nữa mở lên.
"Á á á aaaaaaaaaaaa!!!!"
"Á á á á á!!!".
Hoàng cả người bị treo lơ lửng lên cánh quạt trần.

Lần này mọi người đều bị dọa sợ rồi, không chỉ bên trong phim phát ra tiếng hét mà ở dưới khán đài cũng vậy.
Đám học sinh sợ hãi chạy ra ngoài nhưng đến cửa thì không mở được, cánh cửa không biết từ bao giờ đã bị khóa trái.
Mọi người trong phòng hoảng sợ tột độ, có người không nhịn được mà ngồi xổm xuống khóc.
Bỗng một nam sinh chạy tới bàn học, khiên cái ghế lên
"Tránh ra!!".

Một tiếng, chân ghế mạnh mẽ đập vỡ tấm kính, nam sinh dựa vào lỗ trên tấm kính thò tay ra ngoài nở cửa phòng ra.
Thấy cửa đã được mơ học sinh như ong vở tổ mà chạy ra, đến khi quay lại chỉ còn Linh, Nam và Tuấn.
"Hoàng, cậu xem ha ha mọi người bị dọa chạy hết rồi." Tuấn cười nói.
Hoàng- lúc này mới ngẩn đầu dậy:" Ha ha đỉnh thiệt"
"Còn đỉnh cái gì mau đỡ cậu ấy xuống đi, nhìn sợ quá." Linh xoa xoa da gà trên tay nói.
Lúc này ở dưới khán đìa vãi nữ sinh đã thở ra một hơi, vuốt vuốt ngực.


May quá chỉ là trò đùa thôi.
Sau khi đỡ Hoàng xuống Linh định bụng đi ra ngoài không ngờ lại vô tình nghe thầy bàn giáo viên phát ra tiếng động.
"Ai mà sợ đến nỗi trốn ở đây thế không biết."
Linh xốc khăn trãi bàn lên.
"Á á á á á!!!!"
"Gì vậy?".

Nam, Hoàng, Vũ chạy tới hỏi, vừa thấy thứ nằm dưới gầm bạn mặt của ba người liền xanh mét.
Như sợ người ta còn chưa đủ sợ, Vũ liền trợn to mắt, môi cười đến quái dị
"Hé hé hé...trả mạng cho tớ đi.."
"Á á á chạy mauuuuu!!!!".
Bốn người la lớn chạy ra ngoài.
__________________________
Mình trở lại rồi đây.

Haiz chắc ai có đọc cmt của chương 42 cũng biết mình vừa mới bị mất điện thoại, thiệt sự cứ tưởng là mất luôn cái nick này rồi chứ, mà may ghê đã có một anh đẹp trai đã giúp mình lấy lại được gmail để mình khôi phục nick này.

Ta nói cảm giác vừa lưu được mấy bộ truyện hợp khẩu vị còn chưa kịp coi đùng một cái là mất điện thoại ta nói nó đau.

Về nhà còn nghe chửi, hên là cha đã mua cho mình một em mới nếu không không biết lấy cái gì viết truyện tiếp ༎ຶ‿༎ຶ
Cũng cảm ơn mọi người đã chờ mình thời gian qua, hiện tại mình đang trong giai đoạn thi giữa học kì, với lại cũng không dám đem điện thoại tới trường nữa nên việc lên chường thường xuyên hẳn là không chắc chắn cộng thêm thuộc tính lười vốn có chắc hố này còn lâu mới xong.

Haizz mong hè tới sớm chút để mình lấp cho xong mấy cái hố này ngứa tay với hố mới quá rùi( ╹▽╹).