Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm - Chương 93: Mỹ Nhơn Cứu Mỹ Nhơn!




Đến giờ hai anh em Hàn Diệp, Hàn Liên đón taxi đến rạp phim để xem phim, vì cả hai đều đang dần có sức ảnh hưởng trong công chúng nên khi ra ngoài cũng phải hóa trang một chút.

Hàn Diệp mang theo mắt kính râm cùng khăn choàng cổ nhìn rất kín đáo, Hàn Liên thì rắc rối hơn tự nhuộm đầu tóc đen của mình lại thành màu trắng (loại nhuộm phấn á nha, về gội 1 phát là lại đen mượt như xài dầu gội Sunsilk liền).



Lại đeo khẩu trang lên là xong.

Đúng 6 giờ hai anh em leo lên xe đi tới trung tâm thành phố.

Rạp chiếu phim cũng không xa nơi ở lắm.



Vừa tới nơi Hàn Liên nhảy phốc xuống xe chạy đi phía trước, Hàn Diệp tính đuổi theo nhưng bị tài xế giữ lại:" Cậu à, tính đi quỵt hả?"

Hàn Diệp hỏi ngượng ngùng, nghiến răng nhìn Hàn Liên chạy đi ở phía trước:" Xin lỗi cháu quên mất bao nhiêu ạ?"

"245 ngàn!".

Hàn Diệp nhanh chóng thanh toán rồi vội đuổi theo bóng Hàn Liên chạy ở phía xa.

"Đừng lại, đứng lại!!!! Hàn Liên đứng lại cho tao, dám quỵt tiền xe hả?".

Hàn Diệp vừa chạy vừa gọi cuối cùng cũng đuổi theo được Hàn Liên.

Y vừa thở dốc vừa chìa tay ra:" Trả tiền lại đây!"

Hàn Liên chậm rãi huýt sáo:" Gì? Ai biết gì? Tiền gì?"

Hàn Diệp cắn răng:" Tiền taxi!"

Hàn Liên:" Bao nhiêu?"

Hàn Diệp:" 122,5 ngàn làm tròn 150 ngàn, trả đi!"



Hàn Liên:"...Anh ba à, làm tròn cũng khôn quá đó!".

Hàn Diệp là lần đầu phải trả tiền xe cho người khác khỏi phải nói ấm ức tới cỡ nào lúc trước đi với mấy tên kia y chỉ cần đem theo cái thân này là được tiền nong chẳng lo, bây giờ phải banh mặt trả tiền cho thằng nhóc này lấy tí lời thì có làm sao.

Hàn Diệp không nói chỉ chìa tay ra.

Hàn Liên:" Thôi thì để em mua nước với bắp rang vậy."

Hàn Diệp rút lại bàn tay của mình, cực kì tự nhiên cho vào trong túi:" Tao ăn hai phần bắp rang, 1 ly coca."

Hàn Liên bĩu môi, đi lại quầy gọi đồ.





Còn Hàn Diệp thì đứng tựa lưng vào cửa lướt điện thoại trong lúc chờ đợi.

Hàn Liên nhìn phần combo 90 ngàn gồm 2 phần bắp rang và hai ly nước, lại nghĩ đến sức ăn của bản thân cuối cùng Hàn Liên quyết định gọi hai phần combo sau đó nhờ nhân viên đổi 4 ly coca ra hai ly coca to giúp.

Hai phần combo 90 ngàn cộng lại là 180 ngàn Hàn Liên nghĩ thế nào cũng thấy lỗ vốn thế là cậu quyết định lát nữa sẽ bốc ké bắp rang của Hàn Diệp.

"Đi thôi!".



Hàn Liên ôm 4 phần bắp rang và hai ly coca to có phần không xuể bèn đưa cho Hàn Diệp cầm bớt.


Hàn Diệp có chút mất hứng nhưng vẫn cầm lấy, thầm mắng đi với Hàn Liên luôn chịu đau khổ.

Lúc trước đi xem phim với Úc Tử Lam có bao giờ t phải tự mình xách đồ ăn đâu.

Vừa cào trong phòng chiếu Hàn Liên đã tinh mắt nhìn thấy tấm poster của hai anh em Họa Đăng Họa Lam được treo bệ vệ phía bên hông, nhìn rất có sức hút, nhất là đôi mắt đỏ của Họa Lam nhìn qua rất âm u mang theo nét suy tính lại qua Photoshop khiến đôi mắt như đang phát ra ánh sáng vậy.

Có vài cô gái còn đang chụp hình với cái poster ấy.

Vé của Hàn Liên nhận được có vị trí rất tốt ngồi ở hàng giữa là vị trí nhìn rõ màn hình nhất.

Hiện tại là 6 giờ 25 phút phim sẽ chiếu lúc 6 giờ 30 phút vậy là còn tận năm phút nữa phim mới chiếu.



Lúc này ở hàng ghế phía sau Hàn Liên và Hàn Diệp có một đôi yêu nhau đến ngồi.

Lúc đầu Hàn Liên cũng không để ý lắm cho tới khi ghế của mình bị đạp hai lần.

Cậu nhịn không được quay lại nhắc nhở người đàn ông:" Này anh gì ơi làm ơn đừng đạp ghế nữa có được không?".

Người đàn ông kênh mặt không trả lời ngược lại là cô gái bên cạnh rất khách khí:" A, xin lỗi cậu người yêu tôi hơi vô ý sẽ không có lần sau nữa đâu."

Người đàn ông nhìn qua cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, trên tay ông ta có xăm một hình xăm dài, giữa chân mày cũng có một vết sẹo trước ngực có đeo một sợi vàng to.

Hàn Liên thấy người phụ nữa đã xin lỗi cùng không làm khó nữa.

Năm phút trôi qua rất nhanh, phim bắt đầu chiếu.



Hàn Liên nhìn tên mình lướt qua trong mục giới thiệu vô cùng cao hứng, bóc một miếng bắp rang nhai rôm rốp.

Cảnh đầu phim có vẻ rất âm u quay một trường học cấp 3 lâu đời, dựng trước cổng trường là hàng dài xe cảnh sát với đầy ánh đèn xanh đỏ.


Hải Bân mặc trên người bộ đồ cảnh sát vô cùng uy nghiêm, vẻ mặt rất trầm trọng nói với bộ đàm:" Thi thể được xác nhận là của thầy giáo dạy toán ở trường, là bị giết có 27 nhát dao trên cơ thể sâu nhất là phần bụng dường như sau khi đâm còn bị hung thủ nghiến mạnh, còn vết thương chí mạng là ở trên ngực ngay vị trí trái tim.



Thời gian lần cuối nhìn thấy nạn nhân là tiết thứ 4 lúc 10 giờ 30 phút sau đó thì không ai nhìn thấy ông ấy nữa."



Đầu giây bên kia trầm mặt một hồi rồi vang lên tiếng thanh niên:" Tiếp tục đều tra, xem xét kĩ xung quanh xem có nhìn thấy manh mối nào không."

"Đã rõ!".

Họa Đăng cúp điện thoại khuôn mặt trầm trọng, lúc này Họa Lam từ trên lầu đi xuống sắc mặt không tốt lắm, hơi trắng bệt.

Họa Đăng:" Sao vậy? Nhìn mặt em không khỏe cho lắm có cần nghỉ ngơi ở nhà một buổi không?"

"Không cần đâu anh hai, em đi học được."

Hàn Liên đang vô cùng hứng thú nhìn bản thân trên màn ảnh ghế lại bị đạp một phát.

Hàn Liên không thèm để ý cậu đang bận xem phim không rãnh chấp nhặt.

Hàn Diệp hơi nhìn sang Hàn Liên một phát sau đó lại tiếp tục bắp rang.

"Diễn cũng khá đó!" Hàn Diệp bình luận.

"Tốt hơn anh ba nhiều." Hàn Liên đáp lại.


Hàn Diệp:"..." cmn đếch muốn nói chuyện nữa.

Một bộ phim chiếu gần hai tiếng, Hàn Liên và Hàn Diệp mỹ mãn nghe những lời khen ngợi từ xung quanh, chỉ có đều hơi không mỹ mãn là ghế phía sau luôn bị người khác đạp, nếu không phải tròn rạp chiếu Hàn Liên dám chắc cậu sẽ xách dép đánh vào mồn tên đó.

Cô bạn gái củ gã đàn ông cũng nhịn không được khuyên can mấy lần:" Anh à đừng làm phiền người ta!".

"Ai làm gì nó, lỡ chân chút xíu nó cũng muốn bắt lỗi à?".



Người đàn ông vừa nói vừa đạp thêm mấy phát.

Hàn Liên nhịn.

Cánh cuối phim Hàn Diệp vừa cất bước đi phía sau vừa ngâm nga ca hát bài ca dân gian, có vài người nhịn không được rùng mình một cái cảm thấy, da gà da vịt của mình đều nổi lên hết.

Bộ phim kết thúc với cảnh cổng nhà giam đóng lại Họa Lam xoay người đi sâu vào bên trong Họa Đăng thì đứng ngóng nhìn em trai mình từ bên ngoài.

Tiếng nhạc kết thúc vang lên, ghế của Hàn Liên lại bị đạp một phát rất mạnh, mạnh đến nỗi nữa gói bắp rang còn lại của Hàn Liên đều đổ ra hết.


Lần này Hàn Liên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vì bắp rang cậu quyết không nhịn nữa.

"Rốt cuộc là anh muốn cái gì? Làm người thì có văn hóa tí đi!!" Hàn Liên tức giận.

Cmn bắp rang của cậu, cậu còn không dám ăn một lần cho hết cố gắng lắm mới để chừa lại được nửa gói đang muốn ngồi xe để ăn...



Vậy mà tất cả đều đi tong rồi!!!

Gã đàn ông không ngờ Hàn Liên dám quát mình lập tức xách lấy cổ áo cậu, ỷ mình cao lớn mạnh khỏe hơn mà nhấc cậu lên.

"Mày nói cái gì? Dám nói lại không?"

"Tôi nói ông là đồ vô văn hóa đó!!".



Hàn Liên tức tối tìm lại chính nghĩa cho bắp rang của mình.

Người đàn ông đưa tay lên định đánh Hàn Liên, ngay lúc Hàn Liên đang muốn một cước hạ gục đối phương thì Hàn Diệp lại đá một cước vào giữa hai chân ông ta.

Một tiếng rốp giòn tan, Hàn Liên nhìn mà hạ bộ cũng có chút ê ẩm.

Cậu có hơi bất ngờ, không nghĩ tới là Hàn Diệp sẽ ra mặt giúp mình

Hàn Diệp nhìn người đàn ông đau đớn ôm thân lăn dưới đất, giọng nói có phần lạnh lẽo:" Người Hàn gia mày muốn đụng là đụng hả?"

_____________________________

Ô la Chúc mừng 1 triệu view

♡\( ̄▽ ̄)/♡.



Để chúc mừng thì ngày mai tui sẽ đăng 3 chương nha.



♡\( ̄▽ ̄)/♡..