Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 48






Editor: Tĩnh
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, đoàn người của Sở Diệp tiến vào trong núi.

Sở Diệp dùng la bàn trinh trắc phương hướng mà Tiểu Ngân muốn đi.

“Thế nào, kia địa phương đó có cái gì?” Lâm Sơ Văn thò lại gần hỏi.

“Từ kết quả mà la bàn trinh trắc ra, ở đó không hung thú gì đặc biệt lợi cả, bất quá địa phương kia có chút gần đại bản doanh của ong đàn, không biết ong đàn có hay không tấn công qua đó.” Sở Diệp có chút lo lắng nói.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là không đến mức đó.”
Trước đó đã giao chiến vài lần, con ong chúa kia cũng chưa lần nào chiếm được tiện nghi, nghĩ đến chỉ cần không đến gần đại bản doanh thì con tiểu ong chúa kia chưa chắc sẽ suất đầu.

Sở Diệp cau mày, nói: “Không cần mang theo quá nhiều ong đàn theo.”
Mang theo quá nhiều ong đàn dễ dàng bị ngộ nhận là hành vi khiêu khích, nếu đã muốn đi tìm cơ duyên thì nên điệu thấp một chút mới thỏa đáng.

Tiểu Ngân gật gật đầu, đem thuộc hạ phân tán đi hơn phân nửa, chỉ mang theo đội tinh anh đi cùng.

Tiểu Ngân thu liễm hơi thỏ trên người trên đường một ít Ngân Sí Ong đàn, nhưng đều là ong bình thường, linh trí thấp hèn, không phân địch ta, tùy ý bọn họ tiến quân thần tốc.

“Ở chỗ này.”
Sở Diệp đã nhìn thấy nơi Tiểu Ngân chỉ điểm, phát hiện có một sơn động bị một bụi gai bụi hoa phong kín.

Sơn động thập phần kín đáo, đã hoàn toàn bị bụi hoa kia vùi lấp, nếu không phải có Tiểu Ngân chỉ dẫn thì rất khó phát hiện ra.

Sở Diệp ra tay chặt sạch bụi hoa, sơn động mới hiển ra.

“Nơi này không giống như là được hình thành theo tự nhiên, mà là do con người tạo nên.” Lâm Sơ Văn nói.

“Do người mở, chẳng lẽ trước đó có người ở nơi này?” Sở Diệp có chút mê hoặc nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Có khả năng.”
Sở Diệp đôi mắt lập tức sáng lên, nếu nơi này là chổ ở của một Hồn Sư nào đó, thì có khả năng sẽ có thứ tốt.

Đường vào sơn động chổ nào cũng đều là bụi gai, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã bỏ không ít công sức mới có thể vào sơn động được.

Sau khi vào sơn động, Sở Diệp rất nhanh đã phát hiện, sơn động bên trong rất khác với bên ngoài, bên trong thì phi thường rộng lớn, trong động còn có một ít bàn đá ghế đá, thậm chí còn có một cái giường, nhưng cái này có khả năng đã bị bỏ hoang lâu rồi, trên giường mọc đầy rêu xanh.


Lâm Sơ Văn sờ sờ giường, nói: “ Đây là giường làm từ Tùng Lê Hương Mộc đấy.”
Lấy Tùng Lê Hương Mộc làm giường, có thể tĩnh tâm an thần, rất được Hồn Sủng Sư yêu thích, nhưng bởi vì thời gian quá lâu nên cái giường đã bị mục rỗng cả rồi nên giá trị của nó đã bị mất đi rất nhiều.

Tiểu Ngân hướng tới một hướng trong sơn động mà bay qua.

“Kim Sí Ong.” Sở Diệp nhịn không được trừng lớn mắt.

Lâm Sơ Văn cũng có chút bị kinh tới rồi, “Thật là Kim Sí Ong a!”
Bên trong sơn động, cư nhiên có một khối di thể của Kim Sí Ong, di thể được bảo tồn rất hoàn chỉnh, Hồn Tinh và máu vẫn còn bị khóa ở bên trong di thể hẳn là còn có thể dùng, bên cạnh Kim Sí Ong còn có di thể của một tu sĩ đã chết.

Lâm Sơ Văn cẩn thận kiểm tra di thể một chút, nói: “Người này hẳn là bị thương mà chết, hắn đã chết nên Hồn Sủng cũng đi theo chết.”
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Tu sĩ mà chết, Hồn Sủng cũng sẽ theo chết sao?”
Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Bình thường sẽ không.”
Bình thường Hồn Sủng Sư mà chết, Hồn Thú sẽ có thể rời đi, bất quá sẽ chịu không nhỏ tổn thương, “Nhưng có một loại khế ước đặc biệt gọi là khế ước cưỡng chế.”
Sở Diệp cau mày, thì thào nói: “Khế ước cưỡng chế!”
Sở Diệp bỗng nhiên nhớ tới, trong truyện cũng có giới thiệu về loại khế ước cưỡng chế khế này, Hồn Sủng Sư khế ước Hồn Sủng, đại bộ phận là ngươi tình ta nguyện, nhưng vẫn luôn có một ít ngoại lệ.

Một ít Hồn Sủng Sư có hậu trường cường đại nhưng bản thân họ thiên tư không đủ, nhưng trưởng bối không muốn vãn bối mình bị mờ nhạt trong biển người, liền sẽ chọn dùng một ít thủ đoạn đặc biệt.

Tỷ như, dùng dược tề khống chế Hồn Sủng, xóa đi một phần ký ức của Hồn Sủng hoặc phá hủy ý chí Hồn Sủng, lại bảo hậu bối tiến hành khế ước, loại này khế ước này đã bị nghiêm cấm, mà thực hiện nó cũng có muôn vàn khó khăn, mà nó cũng bị các điều kiện khác nhau hạn chế, nhưng vẫn luôn có nhưng người muốn hậu bối của mình trở thành vọng tử thành long mà nguyện ý vì hậu bối mà trù tính.

Khế ước cưỡng chế cũng giống như loại kế ước nô lệ, dù khế ước thất bại thì hậu quả cũng là Hồn Sủng tử vong, mà Hồn Sủng Sư thì không có chuyện gì, mà loại khế ước này còn có một cái lợi hại là Hồn Sư một khi chết đi Hồn Sủng cũng sẽ đi chết theo.

Hồn Sủng nếu không muốn chết, thì dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể hảo hảo bảo hộ tốt chủ nhân mình.

Lâm Sơ Văn kiểm tra rồi thi thể một chút, nói: “Người này hẳn là Hồn Sư, nhưng hồn hải cũng không quá rộng lớn, nên không có khả năng khế ước được Kim Sí Ong.”
Tuy rằng con Kim Sí Ong này không phải ong chúa, chỉ là Kim Sí Ong bình thường, nhưng ít ra cũng là Hồn Thú Trung thượng phẩm.

Hồn Thú Trung thượng phẩm, nếu người có tư chất bình thường mà muốn khế ước cũng gặp khó khăn rất lớn, bất quá nếu là dùng một số thủ đoạn đặc thù thì lại khó mà nói.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nói xem Ngân Sí Ong trong núi có thể hay không là cùng hắn có quan hệ?”
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Có khả năng.” Có lẽ đàn Ngân Sí Ong trong núi là do vị Hồn Sư kia nuôi dưỡng, vậy Tiểu Ngân có huyết mạch của Kim Sí Ong, cũng có thể không phải biến dị, mà là do bản thân Tiểu Ngân chính là con lai.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không nói chuyện nữa, trước nhìn xem trên người người này có thứ tốt không đã.”
Sở Diệp lục lội ở đối phương trên người đối phương tìm được một cái túi, “Đây là túi trữ vật sao?”
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không phải, đây là túi Linh Thú, thứ này có giá trị bằng một cái túi trữ vật loại nhỏ, nó rất thích hợp cho ngươi đó.”
Túi Linh Thú này có công năng giống như Hồn Thất của ngươi vậy đó, có thể thu nạp Hồn Thú mà bản thân người đó không khế ước.


Tiểu Ngân là Hòn Sủng bản mạng của Sở Diệp nên có thể trực tiếp thu vào thức hải bên trong Hồn Thất nhưng Ngân Sí Ong đàn lại không giống như vậy, ngươi không có cách nào thu chúng vào hồn hải, chỉ có thể dùng thùng nuôi ong mà mang chúng đi khắp nơi thôi.

Nhưng nếu có Túi Linh Thú liền bất đồng, có thể trực tiếp đem Ngân Sí Ong đàn thu nhập vào Túi Linh Thú mang đi, nếu dùng Túi Linh Thú, thì so với thùng nuôi ong thì càng thuận tiện hơn nhiều.

Lâm Sơ Văn kiểm tra cái Túi Linh Thú, nói: “Cái Túi Linh Thú này phẩm cấp rất cao, nếu đem toàn bộ Ngân Sí Ong ở Long Nhai Thôn bỏ vào đó, hẳn là cũng đủ.”
Sở Diệp híp mắt, nói: “Người này trước kia hẳn là Hồn Sư, hơn nữa còn là Hồn Sư có hậu đài lớn, nên phẩm cấp cái túi này cao cũng là chuyện bình thường.”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cẩn thận kiểm tra thi thể một chút, lại phát hiện đối phương không có món pháp khí không gian hay túi trữ vật gì cả theo phán đoán của hai người hẳn là đã đánh rơi khi chiến đấu nên chỉ có thể từ bỏ mà thôi.

Xử lý tốt thi thể, Sở Diệp liền nhìn thấy Tiểu Ngân đang ghé vào bên cạnh di thể của con Kim Sí Ong kia, mà huyết khí của con Kim Sí Ong kia đang chảy vào bên trong thân thể Tiểu Ngân, kim sắc trên người Tiểu Ngân càng thêm mở rộng ra vài phần.

“Vận khí thật tốt a!” Lâm Sơ Văn nói thầm nói.

Sở Diệp gật gật đầu, trước đó Tiểu Ngân cùng tiểu ong chúa cạnh tranh thất bại, mà mất đi cơ hội đạt được di vật của lão ong chúa, này lại đạt được di thể của Kim Sí Ong, như vậy xem như có thể bù đấp cho tiếc nuối trước đó.

Tinh huyết của Kim Sí Ong bị hấp thu không còn, di thể liền nứt ra lộ ra một quả hồn hạch kim sắc.

Tiểu Ngân ôm hồn hạch, bay đến trước mặt Sở Diệp rồi tiến vào bên trong Hồn Thất.

Sở Diệp phát hiện Tiểu Ngân sau khi bay vào Hồn Thất liền tiến vào trạng thái ngủ đông, hơi thở giống như suy yếu rất nhiều.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, hỏi: “Tiểu Ngân thế nào?”
Sở Diệp cau mày, nói: “Giống như ngủ rồi.”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Chỉ sợ là muốn ngủ một đoạn thời gian, hắn hấp thu quá nhiều năng lượng, yêu cầu một khoảng thời gian để tiêu hóa hấp thu.”
Được chỗ tốt lớn như vậy, vậy sau khi Tiểu Ngân tỉnh lại, hẳn là có thể tiến vào cấp 7 là chuyện không thể nghi ngờ, nếu vận khí mà tốt thì có lẽ phẩm tướng còn có thể tăng lên không ít.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Trước tiên rời khỏi nơi này đã.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được.”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn về tới tiểu viện, Tiểu Ngân một ngủ chính là vài thiên.

Sau khi Tiểu Ngân tiến vào trạng thái ngủ đông, không có ong chúa uy hiếp nên bên trong ong đàn xuất hiện hiện tượng khá nghiêm trọng là có một số lượng lớn Ngân Sí Ong bình thường bỏ chạy về núi.

Phần lớn thì ong bình thường không có tư tưởng, nên khi mất đi sự uy hiếp của Tiểu Ngân, nên tự động hướng vào trong núi mà tìm tiểu ong chúa dựa vào, nhưng Sở Diệp đối với việc này cũng không có cảm thấy gì là nghiêm trọng cả.

Hắn đang ra kế hoạch đi ra ngoài, tuy rằng có Túi Linh Thú, nhưng bất quá tạm thời cũng hắn cũng không tính mang quá nhiều ong đàn đi ra ngoài.

Một khi ra ngoài rèn luyện, thì thời gian phóng ong cũng sẽ giảm bớt khá nhiều, còn không bằng đem ong đàn lưu lại nơi này.


Chờ sau khi thực lực Tiểu Ngân tăng lên, thì sớm muộn gì cũng có thể đem ong đàn trên núi một lưới bắt hết.

Sở Diệp chống cằm, nhìn Lâm Sơ Văn, dò hỏi: “Ngươi có chổ nào đặc biệt muốn đi không?”
Trong sách có ghi lại một ít địa điểm mà nam chủ, nữ chủ đi rèn luyện, bất quá những nơi đó đều rất nguy hiểm, không phải là nơi bọn họ có thể đi, nam nữ chủ có hào quang của nhân vật chính bảo vệ, nên nếu gặp được nguy hiểm thì cũng có thể hóa nguy thành an, mà cơ đám cơ duyên đó không phải người bình thường có thể đoạt.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có.”
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Vậy chúng ta liền tùy tiện đi một nơi nào đó.”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Cũng được.”
Sở Diệp bán một đám mật ong cuối cùng thu được 300 đồng vàng, sau đó lặng lẽ rời đi Long Nhai Thôn.

……
Sau khi Sở Diệp rời đi Long Nhai Thôn lúc được mười ngày, thì lại có mấy Hồn Sủng Sư xa lạ tìm bọn họ.

“Là ở chỗ này sao?”
“Sau khi Sơ Văn rời khỏi gia tộc lại lưu lạc đến cái địa phương quỷ quái này, khó trách không cách nào tìm thấy hắn.”
“Nhanh lên đi tìm hắn đi, con hồ ly chỉ kia sợ là đã tiến hành rồi thức tỉnh huyết mạch rồi, Lâm Thu trưởng lão quả nhiên để lại cho hắn thứ tốt.”
“Còn tưởng rằng đã lục soát hết rồi, không nghĩ tới lại còn có thừa, tiểu tử này thật đúng là tặc tinh chỉ sợ là hắn từ sớm đã đem những thứ tốt đi giấu rồi.”
“Ngày thường thấy hắn thành thành thật thật, không nghĩ tới tâm nhãn cũng nhiều như vậy.”
……
Mấy Hồn Sủng Sư đi tìm được vòng quanh trong thôn, lại không phát hiện Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, liền tìm tới thôn dân dò hỏi tình huống.

“Ngươi hỏi Diệp thiếu a! Hắn đi rồi.”
“Rời đi khi nào? Chuyện đó thì chúng ta nào biết a! Nhưng hình như là đi ra ngoài rèn luyện.”
“Diệp thiếu là người có chí hướng lớn, hắn bán mật ong, một tháng có thể kiếm trăm kim, mối làm ăn lớn như thế, nói từ bỏ liền từ bỏ, thật là quá đáng tiếc.”
Khi Sở Diệp rời đi chỉ dẫn theo một vạn con Ngân Sí Ong, nhưng đại bộ phận ong đàn của hắn đều an trí ở trong núi nên người trong thôn không nghĩ Sở Diệp có bản lĩnh đem theo nhiều ong đàn như thế, cũng không dám tới gần chổ ong đàn thải mật ong.

“Bây giờ trong thùng nuôi ong hẳn là đã tràn đầy mật ong, đó đều là tiền đó!”
“Diệp thiếu hẳn là sẽ mau quay về thôi.”
“Chắc là vậy, nếu mà không trở lại thì mật ong trong núi sẽ bị ong đàn ăn hết.”
Mấy Hồn Sủng Sư Lâm gia lần này tới đây chỉ vì nghe Lâm Thu lưu lại truyền thừa nên mới tới, nhưng khi nghe người trong thôn trong miệng luôn chỉ nhắc mãi tới mật ong, đều có chút khinh thường.

Người Lâm gia nghe được Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã rời đi, nên cũng không có cách nào, đành phải rời đi mà thôi.

……
Sau khi người Lâm gia rời đi hai ngày, Sở Tư Thần và thương đội lại tới nữa.

Sở Tư Thần lần trước sau khi vội vàng rời khỏi, càng nghĩ càng thấy không có điểm thích hợp.

Sau khi suy xét vòng cổ của Sở Diệp là từ một cái bí cảnh mang ra, Sở Tư Thần âm thầm hoài nghi vòng cổ có phải hay không có cái gì huyền cơ.

Sở Tư Thần ở trên đường ngoài ý muốn nghe được, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn giải quyết bầy sói ở Mai Thôn, giết cả bầy soi trong đó có cả sói cấp 5, mà đặc biệt hơn là bọn họ còn giết một con Lang Vương cấp 6, lòng nghi ngờ càng thêm lớn.

Ngay từ đầu, Sở Tư Thần cũng không như thế nào tin tưởng được Sở Diệp có thể giết Lang Vương cấp 6, sau lại khi đi điều tra thì bắt đầu bán tín bán nghi, một khi đã bắt đầu hoài nghi càng khiến cho Sở Tư Thần không khỏi nghi ngờ Sở Diệp có phải hay không đã lấy được chỗ tốt nào đó từ cái vòng cổ kia không.


Lúc trước ở Sở gia hắn có nghe hạ nhân nói Sở Diệp đã muốn đem cái vòng cổ kia đưa cho hắn, để đổi lấy việc được tiếp tục lưu tại Sở gia, sau lại không biết vì cái gì lại đột nhiên thay đổi ý định sau đó Sở Tư Thần càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ Sở Diệp đã phát hiện trong vòng cổ có cái gì đó cho nên mới khiến hắn thay đổi chủ ý.

Nghĩ đến khả năng mình vừa gặp được một kiện chí bảo làm cho Sở Tư Thần liền có chút đứng ngồi không yên.

Nên đã vội vàng hoàn thành gia việc tuần tra lãnh địa Sở Tư Thần liền lập tức quay lại Long Nhai Thôn.

Sở Tư Thần tới Long Nhai Thôn dò hỏi tình huống thôn dân đành phải đem những gì mình đã nói với Lâm gia nói y thinh lại với Sở Tư Thần
“Diệp thiếu đi rồi.”
Sở Tư Thần cau mày, nói: “Đi rồi, đi nơi nào?”
“Ra ngoài rèn luyện đi.”
“Gần đây người tới tìm Diệp thiếu cũng thật nhiều đấy.”
Thường ngày ở một nơi như Long Nhai Thôn rất ít khi có người lui tới, bây giờ người Lâm gia vừa mới đã tới, Sở Tư Thần thì trở trở lại, cả một đám người thân phận nhìn đều không tầm thường.

Sở Tư Thần dò hỏi thôn dân một phen, nhưng khi hỏi thôn dân một câu hỏi thì đã hết ba cái là không biết, khiến tâm tình của Sở Tư Thần vô cùng khó chịu.

“Thần thiếu, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”
Sở Tư Thần cau mày, nói: “Đi vào trong núi tìm xem.”
Trong thôn thôn dân nói đến nói đi cũng đều là mật ong, mật ong, trong lòng Sở Tư Thần có chút khinh thường, nhưnh bất quá nghe nhiều thì có chút tò mò.

Sở Tư Thần mang theo vài người vào núi tìm được một cái buồng ong.

Sở Diệp trước khi đi đã mang theo những con Ngân Sí Ong có phẩm cấp, buồng ong bên trong cơ bản đều là ong bình thường.

Sở Tư Thần là mang theo mấy Hồn Sĩ vào núi, thôn dân tuy sợ Ngân Sí Ong nhưng Sở Tư Thần lại không sợ chúng.

Một hộ vệ mở ra thùng nuôi ong ra kiểm tra rồi một chút, nói: “Thần thiếu, xem ra Diệp thiếu dưỡng ong cũng không tồi, một cái thùng nuôi ong hẳn là có thể thu mấy chục cân mật ong.”
Sở Tư Thần cau mày, nói: “Bất quá chỉ là chút mật ong bình thường mà thôi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Sở Tư Thần lại có chút khác thường.

Trước đó nghe được Sở Diệp nuôi ong không tồi, Sở Tư Thần cũng không cho đó là gì ghê gớm, không nghĩ tới đối phương lại có nuôi ong được tốt như vậy, một cái buồng ong liền có 50 cái thùng nuôi ong.

Ở đây cũng có thể có gần hơn hai ngàn cân mật, nếu bán đi có thể thu được mấy trăm đồng vàng, nhưng bây giờ còn chưa phải mùa hoa sung túc nhất mà Sở Diệp còn thu được nhiêu đây.

Vậy nếu phấn hoa sung túc, Sở Diệp một tháng là có thể kiếm được mấy ngàn đồng vàng.

Tốt độ kiếm tiền này nếu so với những nhân tài nhưng trong nhà thì bọn họ đều vứt ra sau đầu.

Sở Tư Thần ở Sở gia rất được coi trọng, bất quá cũng không như thế nào kiếm quá bao nhiêu tiền, nhưng khi nhìn thấy người đường đệ đã từng không lên mặt bàn, nhưng bây giờ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, trong lòng tức khắc nhiều thêm vài phần ghen tuông.

“Đi thôi.” Tìm không thấy người, Sở Tư Thần quyết định về Sở gia trước, rồi tính toán sau.

Sở Tư Thần đi đến dưới chân núi lại nhìn Long Nhai Sơn một chút, trong lòng lại ẩn ẩn cảm giác là hắn trước nay đã quá xem thường Sở Diệp..