Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 50




Sau khi tên tác phẩm dự thi được quyết định, trong lòng Úc Sanh cũng đã có ý tưởng đại khái đối với tác phẩm dự thi lần này của mình.

Bởi vì chủ đề của cuộc thi này là "Mối tình đầu", ngay lập tức, cô nghĩ về vị thần tình yêu Cupid trong thần thoại La Mã. Mối tình đầu luôn đến mãnh liệt mà không giải thích được, có lẽ động tâm chỉ là bởi vì góc nghiêng gương mặt của chàng trai, có lẽ chỉ là bởi vì giọng nói trong trẻo của chàng trai ấy.

Truyền thuyết kể rằng mũi tên Cupid sẽ làm cho người đó có một tình yêu tuyệt vời sau khi bắn vào trái tim của một ai đó. Cho nên, cô đã thiết kế vòng cổ lấy mũi tên của thần tình yêu làm chủ đạo. Ở giữa vòng cổ là một trái tim được khảm ruby, sau đó một mũi tên xuyên qua trái tim đó.

Đó tượng trưng cho sự rung động của trái tim chỉ trong một khoảnh khắc.
Đối với trang phục phù hợp với vòng cổ, bởi vì tình yêu đầu tiên trong sáng tồn tại trong thời thanh xuân của mọi người, vì vậy trang phục mà cô nghĩ đến thiên về màu hồng nữ tính, mang lại cảm giác mơ mộng.

Hơn nữa để nổi bật trong một cuộc thi tài năng như vậy, tác phẩm của cô phải mang lại cảm giác tươi sáng, có nghĩa là cần phải có một điểm độc đáo. Bắt buộc phải đi ra khỏi khuôn khổ bình thường và thêm các yếu tố mới hấp dẫn.

Kể từ khi sợi dây chuyền được thiết kế thêm vào các yếu tố của thần thoại La Mã, Úc Sanh đã sẵn sàng thêm các yếu tố cổ tích vào trang phục.

Khi nói đến câu chuyện cổ tích, mọi người trước tiên sẽ nghĩ về thế giới cổ tích của Andersen, ông đã tạo ra rất nhiều câu chuyện cổ tích, làm tròn giấc mơ thiếu nữ của rất nhiều cô gái. Mỗi cô gái nên nghe câu chuyện cổ tích của Bạch Tuyết khi còn nhỏ, chắc hẳn đã có những giấc mơ đẹp về công chúa và hoàng tử.
Cho nên lần này, những gì cô thiết kế là váy lưng bảy phần lấy công chúa Bạch Tuyết làm yếu tố, bên trong phối hợp với áo sơ mi kiểu đặc biệt. Về phần chi tiết cụ thể, Úc Sanh cũng đã nắm được hầu hết trong lòng.

Sau khi có cảm hứng, Úc Sanh thiết kế tác phẩm thuận tay, tốc độ rất nhanh, hai ngày trước khi khai giảng, cô lợi dụng thời gian rảnh rỗi hoàn thành tác phẩm dự thi của mình. Vội vàng trước hạn chót của cuộc thi, gửi tác phẩm của mình đến địa chỉ được chỉ định của ban tổ chức.

Tuy nói hai ngày nay Úc Sanh bận rộn thiết kế, nhưng cô cũng không quên dành thời gian quan tâm Trầm Diệu một chút. Cũng may hai ngày nay đều không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, cô cho rằng chuyện mí mắt phải của mình lúc trước nhảy điên cuồng hẳn là coi như là qua đi.

Hôm nay sau khi học xong, trên đường trở về phòng của mình, Úc Sanh đột nhiên bị hai nữ sinh nhiệt tình ngăn lại.
Bọn họ nhìn qua hẳn là sinh viên của Đông Đại, vẻ mặt hai người nhìn Úc Sanh tràn đầy không thể tin được, cùng với kinh hỉ rõ ràng.

Một cô gái nhỏ trong đó nhìn Úc Sanh, thật cẩn thận hỏi "Cậu là... Tiểu cục cưng của Ác ma tiên sinh, phải không?" Tuy rằng dùng câu hỏi, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần chắc chắn.

Úc Sanh nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Cô tổng cộng chỉ phát sóng trực tiếp một lần, hơn nữa thời gian phát sóng trực tiếp ngay cả một giờ cũng không tới, không nghĩ nhanh như vậy đã bị người ta nhận ra. Úc Sanh đương nhiên không biết ngày cô livestream bị người ta chụp ảnh màn hình, sau đó đăng lên mạng, cho nên số người nhìn thấy sự xuất hiện của cô so với số người xem livestream ngày đó còn nhiều hơn.

Hai nữ sinh hai tay khép lại, tràn đầy chờ mong nhìn cô.
Giống như là chờ đợi sự thừa nhận của cô.

Úc Sanh ngay từ đầu đã không có ý định phủ nhận, vì thế đối mặt với hai nữ sinh, cô rất dứt khoát gật đầu.

Vừa gật đầu, hai cô gái liền oa một tiếng, sau đó lớn tiếng khen ngợi: "Tiểu cục cưng, bên ngoài của cậu so với trên mạng còn đẹp hơn!”

"Đúng vậy đúng, tiểu cục cưng, cậu trông rất đẹp."

Sau khi hai nữ sinh tán thưởng dung mạo Úc Sanh xong, lại nhịn không được cảm khái nói "Trời ạ, Tiểu Điềm Điềm, không nghĩ tới chúng ta lại là bạn cùng trường! Cậu cũng là sinh viên mới của Đông Đại à?”

Úc Sanh tự nhiên hào phóng ừ một tiếng.

Một nữ sinh hai tay vuốt của mặt mình nói, "Thật kích động, không nghĩ tới thật sự lại gặp Tiểu cục cưng. Nhân tiện, Ác ma tiên sinh cũng là học sinh của trường chúng ta sao?”
Úc Sanh lắc đầu, hào phóng nói "Anh ấy không phải.”

Nghe được Ác ma tiên sinh cũng không phải là sinh viên của Đông Đại, trên mặt hai nữ sinh đều không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng. Ban đầu các cô còn tưởng rằng nhìn thấy tiểu cục cưng, liền có thể nhìn thấy được Ác ma tiên sinh của cô ây. Không ngờ họ lại đoán sai mất rồi.

"A, vậy anh ấy là ở trường khác sao?"

Úc Sanh lắc đầu.

"Tiểu cục cưng, cậu biết không, bọn mình đều rất tò mò về Ác ma tiên sinh."

"Bọn mình nghĩ rằng anh ấy quá hạnh phúc, hahaha. Khi nào cậu sẽ để cho anh ấy xuất hiện?”

Úc Sanh nghe vậy nhẹ nhàng cười, làm cho Trầm Diệu lộ mặt còn quá sớm, hai người còn chưa chân chính ở cùng một chỗ, nhưng đối với cô mà nói cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Úc Sanh liền nói với hai nữ sinh: "Sau này đi.”
Hai nữ sinh tuy rằng có chút tiếc nuối không thể lập tức nhìn thấy Ác ma tiên sinh, nhưng nghe được Úc Sanh cam đoan, trên mặt đều lộ ra nụ cười chờ mong.

"Sau này là bao lâu vậy?" Có một nữ sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhịn không được bát quái hỏi.

"Hẳn là sẽ rất nhanh."

Hai nữ sinh nghe vậy, nở nụ cười ngầm với nhau.

Úc Sanh chào tạm biệt hai nữ sinh nhiệt tình, sau khi trở về phòng trọ,đầu tiên là gửi cho Trầm Diệu một tin nhắn, hỏi anh đang làm gì. Nhưng Úc Sanh thật lâu cũng không nhận được hồi âm của anh. Cô ở trong lòng nghĩ, hiện tại anh hẳn là đang bận rộn, vì thế nhất thời không để ở trong lòng.

Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Úc Sanh còn tưởng rằng là Trầm Diệu gọi tới, nhưng cô vừa nhìn số điện thoại, mới phát hiện là 110.

110 gọi tới có chuyện gì sao?
Trái tim Úc Sanh không khỏi đập lập bộp.

Cô nhấc máy ngay lập tức.

“Xin hỏi là Úc Sanh tiểu thư sao?"

Úc Sanh mím môi, lúc này mới nhận ra trái tim đập nhanh vô cùng của mình "Ừm, là tôi.”

"Là như vậy, Úc Sanh tiểu thư, em trai của cô ở trước cửa đồn cảnh sát nhảy múa, còn đem video đưa lên mạng, sau khi chúng tôi phát hiện, liền mời cậu ta tới đồn cảnh sát uống trà. Bởi vì em trai của cô chưa trưởng thành, vì vậy chỉ có những lời phê bình và giáo dục tư tưởng cho cậu ta, không giam giữ cậu ta trong ba ngày. Cô xem, khi nào cô có thời gian để đón cậu ta đi?”

Úc Sanh nghe nữ cảnh sát nói, ngay từ đầu cũng có chút mờ mịt.

Em trai? Cô lấy đâu ra một người em trai sẽ nhảy múa trước đồn cảnh sát?

Đột nhiên, Úc Sanh nghĩ đến đứa con trai duy nhất của cha mẹ nuôi nguyên chủ, người không có nhiều đất diễn trong cuốn tiểu thuyết.
Tên cậu ta là gì nhỉ?

Úc Sanh lúc này mới nhận ra rằng cô ngay cả tên của đối phương cũng không nhớ rõ. Thật là lúng túng.

Nhưng kể từ khi cảnh sát gọi điện đến số di động của cô, nó chắc chắn là em trai của cô. Cô ngay lập tức nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi biết, tôi sẽ đến đón em ấy ngay lập tức."

Cảnh sát báo địa chỉ của đồn cảnh sát xong thì cúp máy.

Úc Sanh hít sâu một hơi, cô không lập tức xuất phát đến đồn cảnh sát, mà vắt hết óc nhớ lại tình tiết liên quan đến người em trai này.

Nhưng mặc cho cô muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ ra được thêm một chút tin tức về người em trai kia.

Bởi vì miêu tả về cậu ta trong cuốn tiểu thuyết gốc chỉ có một câu, Úc Sanh đọc hơn nửa cuốn, người em trai này cũng chưa có xuất hiện, nhưng tại sao lần này cậu ta lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn dùng phương thức như vậy, làm cho người ta dở khóc dở cười?
Úc Sanh đối với tình huống đứa con trai duy nhất của cha mẹ nuôi hoàn toàn không biết gì cả, nhưng từ chuyện này, xem ra đối phương hẳn là một thiếu niên trẻ tuổi, phản nghịch, hy vọng khiến người khác chú ý?

Bằng không ai sẽ làm ra chuyện nhảy múa ở cửa đồn cảnh sát? Đây không phải là không có gì làm nên mới tìm rắc rối chứ?

Nhưng nghĩ đến đối phương còn chưa trưởng thành, Úc Sanh lại có chút lý giải. Nhưng không phải trẻ vị thành niên nào cũng cá tính và nổi loạn như vậy, đúng không?

Nghĩ đến người em trai xa lạ này, Úc Sanh nhất thời có chút đau đầu.

Nhưng không đi đón, cũng không được.

Dù sao cô cũng là người thân duy nhất của cậu ta trên thế giới này, cha mẹ nuôi đã sớm qua đời, lại nói tiếp, cô kỳ thật cũng có trách nhiệm chăm sóc cậu ta. Nhưng người em trai này, hình như, sẽ rất khó ở chung?
Dù sao suy nghĩ của trẻ vị thành niên không phải người thường có thể hiểu được.

Nghĩ như vậy, Úc Sanh lập tức ra ngoài ngồi xe buýt, chạy tới đồn cảnh sát.

Thực tế, Úc Sanh đã mua một chiếc xe từ trước, chính là hôm cô cùng Úc Lý đến đại lý xe hơi, sau đó gặp được Trầm Diệu ở trước cửa. Lại nói tiếp, mẫu xe vẫn là Trầm Diệu giúp cô lựa chọn. Cũng chính lần gặp gỡ đó, cô giúp Trầm Diệu tránh được nguy cơ đầu tiên. Nhưng chiếc xe này Úc Sanh ngay cả một lần cũng chưa từng lái đã bị Úc Lý trả lại.

Nguyên nhân chính là do Úc Lý trước đó quyết định sai lầm, thua lỗ một khoản tiền lớn, hiện tại cần phải đánh giá vốn lưu động gấp, cho nên không chỉ là xe mới của cô, còn có mấy chiếc xe của Úc Vi đều bị Úc Lý bán đi, nhưng Úc Lý tốt xấu gì cũng giữ lại cho Úc Vi một chiếc xe, về phần cô, lập tức trở về như trước, lại chỉ có thể dựa vào taxi và xe buýt, hoặc là xe số 11 để đi.
Lúc Úc Sanh chạy tới đồn cảnh sát, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên ghế.

Giờ phút này cậu hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống, che khuất đôi mắt. Nhìn qua giống như đang ngủ, làm cho người ta có một loại cảm giác quá mức yên tĩnh.

Nhìn thấy thiếu niên này lần đầu tiên, Úc Sanh trong lòng liền cảm thấy cậu ta khẳng định sẽ không phải là người em trai tiện nghi của cô.

Bởi vì khí chất của thiếu niên này quá sạch sẽ, cũng quá trầm tĩnh, hoàn toàn không giống loại thiếu niên cao trung sẽ nhảy múa ở cửa đồn cảnh sát.

Sau khi Úc Sanh đến, nữ cảnh sát liền tiến lên hỏi cô có việc gì. Úc Sanh lập tức giải thích rõ ý định của mình với nữ cảnh sát này.

Úc Sanh nói xong, vẫn còn nhìn chung quanh, muốn xem ai sẽ là em trai của cô. Nhưng xem ra nhìn lại, cô phát hiện trong đồn cảnh sát dường như chỉ có một đứa trẻ vị thành niên, chính là thiếu niên tóc đen đang ngồi kia. Một giây sau, Úc Sanh nghe thấy một nữ cảnh sát gọi cậu: "Thẩm Sơ Ngôn, chị cậu đến đón cậu.”
Thẩm Sơ Ngôn?

Nghe được cái tên này, ký ức của Úc Sanh về cậu lúc này mới bắt đầu khôi phục.

Đối phương thực sự là con trai của cha mẹ nuôi của cô.

Sau khi nữ cảnh sát gọi tên Thẩm Sơ Ngôn, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Úc Sanh nhìn thấy diện mạo của Thẩm Sơ Ngôn, không thể không cảm thán, không hổ là nhân vật trong "Tình nhân của ác ma" thê - loại Mary Sue, cho dù là cậu ta không xuất hiện nhiều, tổng cộng trong truyện cũng chỉ có mấy nét miêu tả về nam phụ qua đường, mà bộ dạng cũng làm cho người ta kinh diễm như vậy.

Nếu như không phải lúc trước đã nhìn rõ dáng vẻ của Trầm Diệu, Úc Sanh nhất định cảm thấy, thiếu niên này sẽ là người đẹp nhất ở thế giới này.

Đáng tiếc, Trầm Diệu so với cậu ta, còn đẹp hơn một chút. Cho nên trong lòng cô, cậu cũng chỉ có thể đứng hạng hai.
Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, thiếu niên này, diện mạo rất tinh xảo, mặt mày như họa.

Mà hấp dẫn người nhất, không chỉ là khuôn mặt của cậu mà còn có khí chất nữa.

Sạch sẽ giống như một dòng suối trong vắt.

Úc Sanh nghe thấy cậu ta gọi mình:

"Chị.”

Úc Sanh đáp một tiếng.

Thế nhưng cô như thế nào cũng không thể đem thiếu niên nhảy múa ở cửa đồn cảnh sát kia cùng thiếu niên tinh xảo khí chất vô cùng lạnh lùng trước mắt này móc nối.

Hai người thực sự là cùng một người?

Úc Sanh ở trong lòng nghĩ như vậy, miệng không khỏi hỏi ra "Em, vì sao ở trước cửa đồn cảnh sát nhảy múa?”

Cô cho rằng Thẩm Sơ Ngôn sẽ không trả lời, nhưng cậu ta nhìn cô, rất dứt khoát trả lời.

"Bởi vì em không tìm được chị, mà thông qua đồn cảnh sát, là cách nhanh nhất để tìm được."