Lâm Vong nhíu mày nhìn thi thể không đầu , đôi tay khẽ nắm chặt , không ngờ xung quanh hắn nhanh chóng ngưng tụ thành một cây cung cao ngang ngửa hắn, cả cây cung đen nhánh tỏa hàn khí, không hiểu làm sao cây cung lại khiến Cơ Y Lệnh có cảm giác áp lực và run sợ.
Chỉ thấy Lâm Vong nâng cung, cánh tay trong hư không nhẹ kéo, một múi tên như múi khoan xuất hiện, đuôi mũi tên còn có một dây xích, đây, đây là liên tiễn!
\(Liên tiễn tên cũng như ý nghĩ, cuối mũi tên có nối một sợi dây xích\)
Lâm Vong không chút do dự thả ngón tay, mũi tên mang theo dây xích nhưng vẫn lấy tốc độ nhanh tưởng như phá rách không gian mà cắm vào trái tim thi thể không đầu.
Cơ Y Lệnh rùng mình, bởi vì khí thế của Lâm Vong, nên y lấy lại được một chút thanh tỉnh và lý trí, nhưng mà cách lấy lại được hai thứ đó rất không thoải mái, giống như say rượu bị đổ xuống một chậu nước đá, lạnh đến cả người muốn đóng băng, Lâm Vong bây giờ giống như ngày đầu tiên y gặp hắn, cũng lạnh lùng và tràn đầy sát khí như bây giờ.
Cơ Y Lệnh nhìn gương mặt góc cạnh lạnh lùng của Lâm Vong, thầm nuốt nước miếng , cũng không biết là do sợ hay do.... ừm, khụ khụ, mê trai.
Cơ Y Lệnh tuyệt đối không thừa nhận, trong giây phút này, y thấy Lâm Vong rất thích đẹp.
"Phụt! "
Thanh âm mũi tên cắm vài thi thể chợt vang lên, Cơ Y Lệnh có chút run rẩy mà quay đầu, thi thể không đầu đã bị Lâm Vong ghim vào mặt đất, tiếng xiềng xích vẫn còn chấn động tạo thành những tiếng "leng keng " khiến người ta lạnh sống lưng.
Một đầu dây xích vẫn còn nằm trong tay Lâm Vong, hắn thả dây xích ra, tiếng sắt ma xát với mặt đất làm khung cảnh càng thêm đáng sợ.
Thi thể không đầu giãy giụa, bởi vì không có đầu, nên nó cũng không kêu gào được, từ vết thương do mũi tên gây ra đang dần ăn mòn thi thể đó, nó càng giãy giụa lợi hại, nhưng tất cả đều voi ích... nó bị mũi tên kia làm cho tan nát... Theo đó, liên tiễn cũng tan biến.
\-Buông ra.
Lâm Vong lạnh lẽo nói, lời nói thành công làm linh hồn bay bổng của Cơ Y Lệnh quay về thân thể, Cơ Y Lệnh ngại ngùng rút tay, gương mặt ửng đỏ, thật sự là.... quá xấu hổ! Hình tượng mỹ lệ của y! Hình tượng y khổ công tạo nên và gìn giữ! Aaaaaa!!!!
Cơ Y Lệnh nội tâm gào thét lên xuống, bên ngoài lại cúi đầu dịu ngoan.
Tuy là thi thể không đầu đã được xử lý, những đầu lâu lơ lửng cũng mất tăm, máu dưới đất cũng bị rút sạch, nhưng khung cảnh tối om vẫn khiến Cơ Y Lệnh sợ hãi... nhưng ngại mặt mũi \(vốn đã bị nát bét\), y chỉ có thể.... chầm chậm bước theo người kia vào phòng.
Vào đến phòng Cơ Y Lệnh mới sực tỉnh.
Căn phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà nó chỉ có một cái giường a! Hơn nữa, hơn nữa.... giường lại khá nhỏ.... ngồi lên cũng tạo ra âm thanh "kẽo kẹt " như sắp sập, thật sự là Cơ Y Lệnh rất lo lắng, liệu nửa đêm ngủ trên này giường có tự nhiên sụp hay không?
Nhưng mà... Cơ Y Lệnh căn bản không có gan một mình ra ngoài, cũng không dám ngủ một mình... vì vậy....
\-Ta... ta ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường nhé.
Lâm Vong ý vị không rõ liếc Cơ Y Lệnh một cái , thật ra trong tâm nghi hoặc tại sao Cơ Y Lệnh lại muốn ngủ trên mặt đất, nhưng mà dù sao hắn cũng biết tôn trọng người khác, cho nên không mở miệng hỏi, chỉ là lấy một chiếc chăn bông đưa cho Cơ Y Lệnh.
Cũng không phải Cơ Y Lệnh có máu M \(thích tự ngược\) mà là do y , ờm, ngại.... Dù gì người ta cũng cứu y... y lại không muốn ngủ chung nên cũng không thể đuổi người ta xuống giường chứ, đúng không?
Cho nên Cơ Y Lệnh.... phải ngủ dưới đất.
\[Linh Ly! Ngươi ra đây!\]
Cơ Y Lệnh trong lòng kêu gọi , nhưng Linh Ly đã sớm bị dọa đến thất sắc, nào có nghe lời kêu gọi của Cơ Y Lệnh?
Cơ Y Lệnh :..... Ta thật sự... muốn đổi Thần Hộ Mệnh a! Tốt xấu gì y cũng là người xuyên không! Cũng nên có bàn tay vàng chứ! Không có thì một ngón tay vàng cũng được a!!!!
Tiếc là Cơ Y Lệnh có gào khản cả giọng thì ông trời cũng chẳng mở mắt mà ban cho y nửa ngón tay vàng đâu.
Cơ Y Lệnh tuy là trong lòng gào thét đến lợi hại, nhưng thực tế thì y vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những hình ảnh vừa xảy ra, y đang sợ hãi, bởi vì sợ hãi nên y cần có người để nói chuyện, dời đi sự chú ý hoặc làm tâm trạng thấp thỏm bất an này của y biến mất , nhưng mà Linh Ly không trả lời, vì vậy y chỉ có thể nghĩ về những thứ tương đẹp, gạt bỏ hết những thứ kia ra khỏi đầu óc.... chỉ là có vẻ không quá thành công.
Cơ Y Lệnh không thể không thừa nhận, thế giới này còn đáng sợ hơn y nghĩ nhiều, ban đầu đọc truyện y cũng không quá chú ý, hơn nữa nam chính được tác giả buff đến nghịch thiên, những yêu ma quỷ quái trong truyện chỉ cần nam chính vung tay liền ngỏm... mà nói đến ngỏm...
Rõ ràng thân thể này cần xuất hiện thêm vài chương sau đó bị phản diện xử lý mà? Tại sao khi y đến thân thể này đã không có linh hồn? Là hiệu ứng hồ điệp.... hay có nguyên nhân nào nữa? Hoặc là... Cơ Y Lệnh thật sự cũng đã chết, mà ở trong tiểu thuyết kia... Cơ Y Lệnh cũng không chân chính là Cơ Y Lệnh, mà là bị kẻ khác đoạn xá? Chỉ là bởi vì y xuất hiện trước... cho nên chiếm được thân thể này?
Tại sao y cảm thấy.... thật lạnh sống lưng? Bây giờ.... hình như là mùa xuân mà nhỉ?