Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]

Chương 17:Bất chi bất giác liền dính lưới tình.




\-Lệnh ca ca.

Liêu Vũ chỉ dùng chưa đến nửa canh giờ liền khiến Cơ Y Lệnh quen với cái cách gọi mới này, lý do? Bởi vì mười câu thì cả mười Liêu Vũ đều nhắc đến cái tên này a, nếu như vậy mà không quen thì mới là lạ đó.

Mỗi tội tên này nói nhiều quá, nói đến Cơ Y Lệnh "dịu dàng " cũng sắp muốn mắng người.

Cụ thể thì Cơ Y Lệnh nằm sát tường, tiếp theo là Lâm Vong, rồi đến là Liêu Vũ vứt hết mặt mũi đổi chỗ với Thiếu Khiêm, ngủ ngoài cùng không ai khác chính là Thiếu Khiêm.

Đã cách một người, Liêu Vũ vẫn thao thao bất tuyệt với Cơ Y Lệnh, bởi vì hai người khác hoàn toàn không có ý nghe và tiếp lời hắn, chỉ khổ cho Cơ Y Lệnh, vì giữ gìn hình tượng... y phải kiên nhẫn nghe người kia cằn nhằn.

Lâm Vong nhìn Cơ Y Lệnh thấy y có vẻ đã buồn ngủ liền liếc mắt nhìn Liêu Vũ một cái, ánh mắt sắc lẹm làm Liêu Vũ lạnh sống lưng, thức thời mà im miệng.

Cơ Y Lệnh thấy đã không có tiếng ong ong bên tai liền yên lòng mà đi vào giấc ngủ. Bởi vì đã ngủ, nên Cơ Y Lệnh không thấy ánh mắt nhu hòa của ai đó.

Không có lý do...Cũng không biết từ bao giờ, Lâm Vong cảm thấy mình đối với Cơ Y Lệnh rất đặc biệt, vừa giống như trưởng bối với tiểu bối, rồi lại... giống như với người yêu.

Lâm Vong vốn không tin mấy cái chuyện nhất kiến chung tình, hay mấy thoại bản tình yêu cẩu huyết trên phố, chỉ là.... giống như đã được định trước, hắn động tâm với người này.

\(Linh Lan Hoa : Đúng là được định trước\)

Liêu Vũ nhìn Lâm Vong lại nhìn Cơ Y Lệnh, che miệng ngáp một cái, sau đó lăn ra ngủ như heo.

....

Sáng hôm sau...

Hôm nay cả 3 tân thủ đi theo Thiếu Khiêm đến nơi luyện tập, là một căn phòng siêu lớn có thể chứa gần ngàn người , ở giữa chính là bàn ghế chỉnh tề .

Đứng bên bọn họ còn có chục người nữa, những người dẫn họ tới đều bước đến chỗ một lão nhân, đồng thanh nói.

\-Trương sư phụ, hôm nay có đệ tử mới.

Người được gọi là Trương sư phụ có dung mạo rất già, giống như một lão nhân gần 70 tuổi, Trương sư phụ mở mắt, trong mắt không mờ đục giống như của người già, mà là một ánh mắt vừa sáng vừa lạnh, ẩn chứa uy nghi của người đứng đầu.

Trương sư phụ đứng dậy, chắp tay đi đến trước mặt đám người Cơ Y Lệnh, mắt lạnh quét qua đám người, có người thậm chí vì ánh mắt đó mà run lẩy bẩy.

Lão đi một vòng, sau đó quay lại, cất tiếng hỏi.

\-Các ngươi muốn Nguyệt Hồn phát triển thiên về bên nào?

Nguyệt Hồn sinh ra không phải đã có thuộc tính rõ ràng, dù sao thì nó sẽ phát triển theo hướng chủ nhân đã chọn, nếu Nguyệt Hồn là cây kiếm mà chủ nhân muốn nó đi theo con đường chữa trị, kiếm cũng sẽ cứu người không giết người.

Hướng phát triển chỉ có 4 loại, tấn công, phòng thủ, hỗ trợ và trị liệu.

Cơ hồ là không cần thời gian, đa số người đều mở miệng khẳng định muốn tu theo con đường tấn công.

Trương sư phụ gật đầu, giống như rất vừa ý.

Lão dừng trước mặt những người không lên tiếng, hỏi.

\-Còn các ngươi?

\-Ta muốn đi theo con đường trị liệu.

Cơ Y Lệnh dứt khoát trả lời.

\-Ta muốn hỗ trợ.

Liêu Vũ nói ngay sau đó.

Còn những người sau lưng bọn họ đa số là muốn theo hướng phòng thủ.

\-Tốt. Bây giờ xuất Nguyệt Hồn ra.

Đến khi nhìn thấy Nguyệt Hồn của Cơ Y Lệnh, đồng tử lão co lại, nhưng cũng chỉ trong tích tắc liền bình thường.

Trương sư phụ đưa tay, một đám lá cây màu úa vàng xuất hiện trong bàn tay lão, lão khẽ huy động linh hồn lực, những chiếc lá bay xuyên qua Nguyệt Hồn của đám người. Không biết mọi người cảm giác ra sao, nhưng Cơ Y Lệnh cảm nhận rõ ràng cảm giác Nguyệt Hồn bị xuyên qua, giống như Nguyệt Hồn chính là một phần trong thân thể y, nhưng bị xuyên thì bị xuyên, thế nhưng không có đau đớn như cắt vào da thịt thật.

Trương sư phụ nhắm mắt lại cảm nhận, tầm một khắc sau liền mở mắt, phất tay.

Cơ Y Lệnh kinh ngạc nhìn thấy trên Nguyệt Hồn của mình có xuất hiện 4 chữ, trị liệu tấn công.

Cơ Y Lệnh nhìn qua Nguyệt Hồn của Lâm Vong, chỉ có hai chữ tấn công.

Của Liêu Vũ chính là một vòng tròn nhỏ, dính lên 4 chữ phòng thủ trị liệu. Không ngoài ý muốn khi Nguyệt Hồn của tất cả mọi người đều bị dán chữ.

Trương sư phụ chắp tay về lại chỗ cũ, nhắm mắt dưỡng thần.

Đám người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hiểu ý của lão nhâ, có người vui có người buồn , đứng ở một bên không nói.

Khoảng một khắc sau từ cửa chính lại xuất hiện thêm vài trăm người, như được huấn luyện nên tiếng bước chân của những người này rất đều, vang lên trong đại điện to lớn.

\-Trương sư phụ.

Đám người hướng Trương sư phụ thi lễ một cái, sau đó tự giác ngồi xuống bàn ghế trong điện.

Thiếu Khiêm liếc nhìn đám người một cái, Cơ Y Lệnh và Lâm Vong hiểu ý mà tìm bàn ghế trống ngồi xuống.

Cơ Y Lệnh thầm cảm khái, lại trở về thời học sinh rồi a...