Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]

Chương 19:




Cuối cùng căn phòng to lớn của bọn họ lại có thêm một người, chỉ là cũng chỉ thêm một người, mọi thứ cũng không thay đổi nhiều lắm.

Chớp mắt đã hết tháng 3, mấy người Cơ Y Lệnh cũng đã đến Cơ gia gần 1 tháng, mà đệ tử của Cơ gia không có thêm người mới nữa, chỉ là cũng bắt đầu từ hôm nay... những thứ mà tân đệ tử phải học cũng nhiều lên rất nhiều.

Mọi người cơ hồ là mệt đến chết, nhưng mà vì mạnh mẽ hơn, tất cả vẫn cố gắng... ngoại trừ Liêu Vũ.

Liêu Vũ giỏi cái gì không giỏi, chỉ giỏi việc nói nhiều \+ ngủ nhiều, tính cách lười đến khỏi chê, giống như hiện giờ.

\-Liêu Vũ! Ngồi thẳng! Truyền linh hồn lực vào Nguyệt Hồn!

Trương sư phụ tức đến râu cũng dựng ngược lên, bàn tay đang nắm chặt lá cây héo úa. Có vẻ có thể ném xuống chỗ Liêu Vũ bất cứ lúc nào, nhìn mà Cơ Y Lệnh lại nhớ đến cây phấn của cô chủ nhiệm, mỗi khi họ sinh không chú ý bài đều bị cô ném phấn.

Liêu Vũ mơ màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt đen sì của Trương lão sư liền biết có chuyện lớn.

Cơ Y Lệnh nhìn mà muốn che tai, bởi vì y biết tiếp theo sẽ là gì a, quả nhiên, Trương sư phụ thấy vậy liền tức giận, tiếp theo là một tràng mắng mỏ nhưng từ ngữ tao nhã nhẹ nhàng và nó.... không hồi kết a.

Cơ Y Lệnh ngáp một cái, lòng thầm than thật nhàm chán, nào biết....

"Bụp"

Lâm Vong giơ tay ngăn được "ám khí" của Trương sư phụ, Cơ Y Lệnh nghe tiếng liền mở to mắt.... thì ra Trương sư phụ phát hiện y không chú ý nghe bài, vậy nên...

\-Cơ Y Lệnh! Ngươi ....

Tiếp theo lại là một tràng mắng chửi....

Cơ Y Lệnh đè bẹp xúc động muốn lấy tay che tai, nhưng nhớ đến hình tượng dịu dàng của mình....

Cơ Y Lệnh khoanh tay, nghiêm chỉnh ngoan ngoãn nghe mắng.

"Haizzz, nhân sinh phải nghe mắng chửi thật khổ sở... "

....

\-Lệnh sư đệ.... đệ ăn bánh không?

Sở Thần đưa cái bánh quý giá của mình ra, cốt lõi là muốn an ủi việc Cơ Y Lệnh bị mắng.

Trong phòng chỉ còn hai người, 3 người khác phải đi gánh nước a.

*Cơ Y Lệnh* ngoái lỗ tai, y nghe Trương sư phụ chửi đến tai cũng muốn ù luôn a, nhưng mà nghe đến bánh, đôi mắt y sáng rực lên, nhận lấy cái bánh của Sở Thần, cắn một miếng thật lớn, và cái kết....

Hết bánh.

Cơ Y Lệnh đã lỡ, một ngụm ăn hết cái bánh mất tiêu...

Sở Thần mếu máo y như sắp khóc, đừng nhìn Sở Thần tuổi đã 20...tâm tính của hắn, vẫn là trẻ con đó, khụ khụ, hắn thuộc kiểu tứ chi phát triển nhưng não...

\-Ta chỉ muốn cho đệ một miếng thôi!

\-Ta... ta làm cái khác cho huynh nha.

\-Huynh làm có ăn được không?

Sở Thần đơn thuần nhưng không ngu xuẩn, rất là nghi ngờ trình độ nấu nướng của Cơ Y Lệnh, Cơ Y Lệnh hai tay trắng nõn không có vết chai , nhìn là biết không thể làm gì.

\-Ta....

Cơ Y Lệnh nghĩ lại những thảm họa khi mình vào bếp, thức thời mà đi chỗ thiện phòng mua của trù sư \(đầu bếp\) một món bánh, thế nhưng là khi trở lại chỗ Sở Thần thì đĩa bánh chỉ còn một nửa.

May mà Sở Thần không để ý.

\-A, Thần sư huynh!

Liêu Vũ vừa cùng 2 người khác gánh nước trở lại, nhìn đĩa bánh trên tay Sở Thần, có chút giảo hoạt mà lấy đi hai chiếc, sau đó chưa đợi Sở Thần phản ứng đã chạy đi, đến cửa còn nháy mắt một cái.

\-Liêu Vũ! Bánh của ta!!!!

Sở Thần đối với mọi người bình thường, đối với Liêu Vũ chính là oan gia ngõ hẹp? à, cũng không đúng lắm... giống tương ái tương sát? không, càng không đúng, giống như.... tóm lại chính là bình thường là bạn thân , lúc cãi nhau chính là kẻ thù.

Cơ Y Lệnh nhìn hai người chạy nhảy nô đùa bên ngoài, bất giác thất thần.

Lâm Vong bất ngờ kéo tay Cơ Y Lệnh, đưa y ra ngoài.

\-Lâm sư huynh.... a, huynh đưa ta đi đâu vậy?

\-Đi rồi đệ sẽ biết.

Lâm Vong cười khẽ, không biết có phải nhầm lẫn hay không, Cơ Y Lệnh thế mà nghe được cưng chiều và ôn nhu trong giọng nói đó.

Còn lại Thiếu Khiêm ở trong phòng, lắc đầu ngao ngán, sau đó liền lấy ra Nguyệt Hồn, lại tiếp tục luyện tập.

Lâm Vong dắt Cơ Y Lệnh đến một truyền thống trận, truyền linh hồn lực của hắn vào, truyền tống trận sáng lên ánh sáng màu trắng, sau đó hai người liền biến mất.

Hai đệ tử canh gác truyền tống trận vẫn đứng im ở chỗ cũ, ngay cả mí mắt cũng không nâng, giống như việc Lâm Vong sử dụng truyền tống trận là rất bình thường.

\-Đây.... đây là đâu a? Đẹp quá....

Cơ Y Lệnh nhìn thác nước trắng xóa , thốt lên.

Thác nước rất cao, nhìn từ xa hệt như dải lụa óng ánh được thả từ trên trời xuống.

\-Đây là nơi lấy nước, rất đẹp, đúng không?

\-Đúng a.

Cơ Y Lệnh gật đầu.

\-Vậy mà huynh không nói sớm cho ta biết...

Cơ Y Lệnh ai oán.

\-Ta cũng là mới biết. Nào, để ta dẫn đệ đến một nơi đẹp hơn.

Lâm Vong nắm tay Cơ Y Lệnh, dẫn y theo một con đường mòn rậm rạp, cuối cùng họ đi đến thượng nguồn...

Cả con đường Cơ Y Lệnh vẫn cảm khái , Lâm đại ca thay đổi thật lớn.... lúc trước lạnh lùng ít nói bao nhiêu thì bây giờ lại dịu dàng ôn nhu bấy nhiêu.... thật sự là... không bị đoạt xá à?! Khó tin quá điiiiiii.

\-Lại ngẩn người.

Lâm Vong cười khẽ một tiếng, tiếng cười kéo Cơ Y Lệnh hồi thần, nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, y kinh ngạc mở to đôi mắt phượng.

\-Đây... đây là...

Thượng nguồn là một rừng hoa trắng muốt, nụ hoa có đỏ có tím ... quan trọng là, hoa này là Bạch Âm a!

Loại hoa tượng trưng cho một tình yêu thuần khiết trong sáng của Nguyệt Ngọc Đại Lục a!