Tiêu Mị vừa lật quyển truyện trong tay vừa nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
15 ' sau.
\-Phụt! Cái mẹ gì thế này?!
Tiêu Mị triệt để không giữ được hình tượng ôn nhu dịu dàng thường ngày.
1 tiếng sau.
\-Tác giả phải não tàn , phải thiểu năng cỡ nào mới viết được bộ truyện này?
Tiêu Mị hoài nghi chỉ số IQ của tác giả.
2 tiếng sau.
\-Hả, đây là trá hình np à? Nhân vật phản diện sau lại tương tương nhưỡng nhưỡng với nữ chính?! Nam chính đâu rồi?! Cái loạn xạ gì thế này?
4 tiếng sau.
\-Hả! Tại sao nam chính con mẹ nó lại muốn diệt thế?! Giết hết tất cả sinh mệnh, sau đó cùng nữ chính tạo thành một thế giới mới, thế giới của riêng hai người!!!!!
\-Cái quỷ gì vậy?!!
\-Truyện dở tệ, hố không lấp, văn bản sai chính tả, nhân vật không rõ thiết lập, buff quá đà , câu văn lủng củng chẳng lọt nổi tai, văn phong rác rưởi không nỡ nhìn, cốt truyện không bằng học sinh tiểu học viết, logic không biết chơi trốn tìm nơi nào rồi . Hừ! Rác rưởi!.
\-Thật không hiểu sao Tiêu Mị ta lại có thể xem hết toàn bộ truyện! Hôm nay dây thần kinh của mình bị lỗi à?!
Tiêu Mị lật quyển truyện, đôi môi dịu dàng tràn ra một đống từ ngữ chửi rủa .
\-Tác giả tên là Linh Lan Hoa? Hoa linh lan à, cái tên khó nghe gì vậy nè?!
\(Linh Lan Hoa : Khóc ngất trong WC
đây là ảnh hoa linh lan nè.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1569551/markdown/11153268/1604727654856.jpg-original600webp?sign=c5675c73170cd32102e074644745b3d8&t=5fff8980)
\)
Tiêu Mị chán ghét gấp sách lại, tức giận đến đầu cũng ẩn ẩn đau đớn, cậu đưa tay xoa xoa thái dương.
\-Chóng mặt quá...
Tiêu Mị gấp sách, trước mắt đột nhiên mất ánh sáng, Tiêu Mị theo bản năng che đi đôi mắt.
Chờ đến khi trận hoa mắt đi qua, khi cậu thấy lại ánh sáng liền triệt để ngây người!
Xung quanh không phải là căn phòng ấm áp của cậu nữa, mà là một mảnh tối tăm u ám, dưới thân lạnh lẽo, Tiêu Mị không cần nhìn \(tối quá nhìn không thấy\) cũng biết mình đang ở trong nước! Lăn lộn một hồi Tiêu Mị giống như con chuột ướt át mới chui từ trong cống ra, may mà nước này không có mùi.
Thân thể vừa lạnh vừa đau , Tiêu Mị cố gắng bò xa hồ nước , thân thể đau đớn, cậu muốn bò dậy , nhưng kết quả không như mong muốn, cậu không dậy nổi, đau đớn khiến gương mặt cậu run rẩy, có chút sắp không giữ được vẻ mặt ôn hòa ngày thường nữa.
Một cơn đau bất ngờ ập đến, Tiêu Mị ôm đầu , cắn chặt đôi môi để mình không kêu ra tiếng. May là cơn đau không có kéo dài , khoảng vài phút sau liền dứt, mà cũng nhờ cơn đau này, Tiêu Mị đã có thêm vài ký ức.
Tiêu Mị biết, cậu xuyên rồi.
Thân thể này tên gọi là Cơ Y Lệnh, pháo hôi dám cùng nam chính tranh dành nữ chính, sống không quá 3 chương loại ấy.
Bối cảnh nơi này là Nguyệt Ngọc đại lục, tôn thờ Nguyệt thần và vũ lực. Nam chính tên là Vệ Sở Thần là đại thiếu gia không được sủng ái của Vệ gia, vì muốn có tiền chữa bệnh cho mẫu thân nên lấy vật của mẫu thân lưu lại đem bán, không ngờ Vệ gia vu oan thành trộm đồ, bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Từ đó sống một cuộc sống không khác gì con chó, bị người khinh nhục, chán ghét, ghê tởm.... chịu đủ dày vò, cuối cùng nhờ cơ duyên nên đến được Cơ gia, gia nhập gia tộc này, từ đó bước lên con đường tu luyện đầy gian khổ,trải qua ngàn ngàn vạn vạn âm mưu thử thách, vả mặt ra oai trang bức, tiện thể ân ái rải cẩu lương thêm một chút ngược thân ngược tâm với nữ chính, cuối cùng cưới được mỹ nhân đệ nhất đại lục \- Cố Hân Vy, thành giai thoại truyền kỳ.
Mà nguyên thân \- Cơ Y Lệnh, là một thành viên Cơ gia, nhưng chỉ là một nhánh nhỏ của gia tộc, vì có chút cơ duyên tu luyện, cho nên được đưa về chủ trạch \(nhà chính\) tu luyện cùng các thiên tài của gia tộc.
Nguyệt Ngọc đại lục có 4 thế lực lớn, cũng chính là 4 gia tộc Cơ , Vệ, Cố , Mộ , trong đó Cơ gia chủ yếu là Thuần Thú, Vệ gia chủ yếu là Kiếm tu, Cố gia chủ yếu là Luyện Đan, Mộ gia chủ yếu là Pháp tu.
Ngoài ra còn có vài gia tộc nhỏ, nhưng không đáng kể.
Nguyệt Ngọc Đại Lục tu luyện không phải bằng linh khí, mà là bằng huyền khí phụ hồn. Mỗi đứa trẻ khi đủ 10 tuổi đều được kiểm tra linh hồn lực, lại nhờ Nguyệt Hồn thạch kích phát Nguyệt Hồn, Nguyệt Hồn này rất đa dạng, có thể là cây cỏ, binh khí, con vật, bình trà, tờ giấy.... mỗi Nguyệt Hồn đều có lực mạnh yếu khác nhau, Nguyệt Hồn càng mạnh thì sẽ càng hiện rõ ràng và tinh tế, càng yếu sẽ càng mờ nhạt và thô sơ.
Nguyệt Hồn sau khi xuất hiện liền gắn bó chặt chẽ với con người, sau khi tìm ra Nguyệt Hồn, mọi người sẽ thông qua nó mà hấp thu huyền khí, tu luyện để Nguyệt Hồn có thể luyện đan, thuần thú....
Nguyệt Hồn của Cơ Y Lệnh là hạc cầm tinh xảo, tuy nhiên, nó không có tác dụng gì bởi vì chẳng ai biết sử dụng.
\(ảnh hạc cầm nè\)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1569551/markdown/11153268/1604640811096.jpg-original600webp?sign=8be3947b964cac20aad5302b1ccd8eed&t=5fff8980)
Tiêu Mị cầm lấy Nguyệt Hồn có chút yêu thích không nỡ buông tay. Cậu vẫn trong tình trạng nằm bò mà nhẹ khảy một dây.
"Tinh"
Thanh âm trong trẻo vang vọng như rốt vào trong linh hồn, Tiêu Mị nở một nụ cười xinh đẹp.
Cậu từ nhỏ đã có hai thứ yêu thích, một là hội họa, hai là âm nhạc. Thế nhưng khi còn ở cô nhi viện cậu chỉ có thể vẽ vời trên mặt đất và vẽ lên giấy, cô nhi viện nghèo nàn nên không có nổi nhạc cụ , yêu thích của cậu cũng bị chôn vùi.
Đến khi cậu được *cha mẹ* đón về *nhà*, cậu lại không thể mở miệng nói ra yêu cầu của mình, bởi vì chính cậu rõ ràng, *cha mẹ* này sẽ không để ý đến nguyện vọng của cậu, vậy nên cậu chưa từng mở lời.
Mãi đến khi bước vào ngôi trường kia, cậu mới có thể lần nữa theo đuổi đam mê của mình.
Có niềm vui mới khiến Tiêu Mị bỏ qua đau nhức trên cơ thể , bắt đầu khảy đàn.
Âm nhạc xua đi đau nhức và mệt mỏi của cơ thể, Tiêu Mị giống như chìm trong một cảnh giới kỳ lạ, trong đó chỉ có y và hạc cầm , những tiếng nhạc êm ái cổ xưa , tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phớt lờ.
\*\*\*
Linh Lan Hoa thật ra chính là hoa linh lan đó, tui rất thích loại hoa mang ý nghĩa đặc biệt này nên lấy nó để làm tên.