\-Đây là đâu vậy? Tối quá.
Cơ Y Lệnh huơ huơ xung quanh, bởi vì không gian quá tối, y cái gì cũng không thấy a.
\-Y Lệnh.
Bên cạnh vang lên tiếng nói dịu dàng. Bàn tay được một bàn tay to hơn bao bọc, biết là Lâm Vong còn ở đây, Cơ Y Lệnh liền an tâm.
\-Vong sư huynh, chúng ta .... đi bên nào a?
Bóng tối che mắt, y không tìm thấy đường ra.
\-Theo ta...
Lâm Vong nắm tay Cơ Y Lệnh, một bên triệu hồi trường cung để dò đường. Nơi này quá tối, hai người đều cẩn thận bước từng bước.
Có vẻ đây là một hang động, đất đá bên dưới khá gồ ghề, thạch nhũ trên vách động cũng lồi lõm.
\-A!
Cơ Y Lệnh sảy chân , theo quán tính mà ngã về phía trước.
Không có đau đớn như tưởng tượng, thân thể y đã bị người bên cạnh ôm trọn.
Cơ Y Lệnh cảm thấy trái tim của mình đập gia tốc, mặt cũng hơi nóng, may mà xung quanh rất tối... nên Lâm Vong không biết mặt y đỏ lên a.
\-Cẩn thận một chút.
Lâm Vong ghé sát tai Cơ Y Lệnh cẩn thận nói.Lúc Cơ Y Lệnh muốn giãy giụa khỏi cái ôm ấp thì Lâm Vong như nhìn thấy ý đồ của y, nói.
\-Ở đây rất tối, dễ ngã lắm, vậy nên đệ vẫn là ở trong lòng ta đi.
Giọng nói Lâm Vong quá dịu dàng, Cơ Y Lệnh cũng luyến tiếc rời khỏi cái ôm ấp áp này... nhưng mà y ngượng a!
Cơ Y Lệnh cảm thấy may mà nơi này chỉ có hai người, nếu không y đã không biết giấu mặt đi đâu rồi.
\-Y Lệnh, người lúc trước đệ nói thích là ai?
\-A?
Bị hỏi bất ngờ, Cơ Y Lệnh không biết phải trả lời ra sao. Người lúc trước y thích à? Y không nhớ tên người đó nữa, không nhớ gương mặt người đó nữa rồi...
\-Ta... không nhớ...
\-Vậy, đệ không ngại khi có thêm một người thích đệ chứ?
\-Hả?
Cơ Y Lệnh vẫn chưa kịp phản ứng thì đôi môi bất ngờ bị ngậm lấy.
Mắt không thấy, các giác quan khác càng nhạy bén, y có thể cảm nhận rõ hơi thở của Lâm Vong, lại bởi vì khoảng cách cả hai rất gần, y có thể nghe rõ trái tim đang đập thình thịch, nhưng y không phân biệt rõ, là trái tim y hay trái tim của Lâm Vong đập nhanh nữa...
Cơ mà nghĩ lại, tại sao trong khi y hôn môi lại có thể suy nghĩ viển vông như vậy nhỉ?
Nụ hôn của người kia dịu dàng lại mang theo bá đạo, dường như muốn nuốt hết không khí của y, y sắp thở không nổi a!
Ngay khi Cơ Y Lệnh cho rằng mình sẽ chết vì thiếu dưỡng khí, Lâm Vong đã buông y ra... một nụ hôn làm Cơ Y Lệnh nhũn cả chân, mệt cả người, thật không hiểu sao trong truyện nam nữ chính lại có thể hôn mọi lúc mọi nơi nữa, thể lực tốt? bug?
\-Y Lệnh....
Cơ Y Lệnh có xúc động muốn che tai, đù má, giọng nói ôn nhu quá! Hệt như làn nước ấm bao quanh trái tim y, làm y... say mê.
\-Đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Cơ Y Lệnh :.... bảo bảo mệt mỏi, bảo bảo muốn ngủ, không được làm phiền!
Nghĩ thì nghĩ chứ bây giờ bọn họ đang ở trong hang động tối om, ngủ thì làm sao ngủ a?!
\-Ta... cho ta thêm chút thời gian...
....
Họa Doanh Doanh ngồi trước gương đồng, bàn tay trắng trẻo hồng hào nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm, một lần lại một lần cẩn thận lau.
Rõ ràng thanh kiếm đã sạch đến không còn một hạt bụi, nhưng Họa Doanh lại lau không biết mệt nói đúng hơn là trong mắt Họa Doanh Doanh, thanh kiếm này còn dính thứ dơ bẩn, vậy nên nàng lau chùi lại lau chùi.
Gương đồng nâu vàng phản chiếu bóng dáng nàng đang lau kiếm, mặt gương bất ngờ gợn sóng, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trong gương, chiếc bóng phát ra âm thanh.
\-Băng linh động.
"Keng! "
Thanh kiếm trên tay rơi xuống đất.
\-Ngươi nói cái gì?!
Họa Doanh Doanh tức giận.
\-Băng linh động.
Chiếc bóng trong gương bình thản lặp lại lời nói.
\-Là ai?! Là ai khiến hắn động tâm!!!
\-Chuyển kiếp của Thiên Song Duẫn.
\-Thiên Song Duẫn! Lại là Thiên Song Duẫn!
Họa Doanh Doanh tức giận cắn môi, cắn đến đôi môi chảy máu nhưng nàng vẫn không để ý.
Nhặt cây kiếm lên, nàng tức giận đi ra ngoài cửa.
\-Hừ! Thiên Song Duẫn! Ngươi chờ đó cho ta, tên tiện nhân nhà ngươi! Ta không tự tay chém nát thần hồn của ngươi ta sẽ chết không được siêu sinh!
\-Vọng Giác chỉ có thể là của ta?!
Chiếc bóng trong gương có vẻ không hài lòng với vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo của Họa Doanh Doanh, nó lại mở miệng.
\-Chuyện này " người kia " đã động tay, ngoại giới sẽ khó mà xử lí, ngươi nên nhờ người khác vẫn hơn.
\-Ngươi đang giáo huấn ta?!
Họa Doanh Doanh tàn độc nhìn lại, bóng dáng trong gương vẫn bình thản.
\-Ở "nơi đó " vừa hay ta có người, ngươi có thể hợp tác với hắn. Chờ thực lực của ta tăng lên, ta có thể giúp ngươi tới "nơi đó", lúc đó ngươi có thể chính tay hành hạ," hắn ta".
Họa Doanh Doanh cầm chặt kiếm, vì quá dùng sức, gân xanh trên cổ tay nổi lên dữ tợn.
\-Được, nhưng nếu người của ngươi làm việc không ra gì... ta sẽ giết hắn.
....
Họa Doanh Doanh theo cách mà bóng dáng trong gương chỉ, gặp được một ma tộc, đôi dị đồng \(con ngươi kỳ dị\) màu cam pha lẫn màu lục, cả người được bao bọc kín mít.
\-Hừ! Giả thần giả quỷ!
Họa Doanh Doanh khinh thường nhìn qua.
\-Ngươi muốn đối phó với người này.
Ma tộc có dị đồng đẩy một bức tranh qua, câu hỏi nhưng ngữ khí khẳng định.
Họa Doanh Doanh nhìn người trong tranh, hung tàn nghiến răng, giọng điệu độc ác.
\-Ta muốn ngươi làm cho hắn chịu hết đau khổ của cả thế gian!
\-Vậy, chỉ cần giúp ta một việc...
\-Được, chỉ cần ngươi khiến "hắn" đau đến chết đi sống lại, ta sẽ đồng ý.
Họa Doanh Doanh chỉ vào người trong bức tranh, nói.
Người mang dị đồng cười khẽ, giống như thật ưng ý với cách nói của Họa Doanh Doanh.
Đến khi Họa Doanh Doanh biến mất, ma tộc dị đồng mới cười khẩy một cái.
\-Thần tộc ngu xuẩn... A, khiến người ta đau khổ sao?... Ừm, bắt đầu từ người bên cạnh đi.
\-Thiếu Khiêm? Cái tên khá hay đó , bắt đầu từ ngươi đi…