Cùng lúc đó, Sở Thần nhận được mệnh lệnh mới.
Hắn ta cau mày, nhưng không phải bởi vì bất mãn với nhiệm vụ, mà là bởi vì trong đầu bị nhét thêm vài thứ... thông tin có thể lợi dụng.
Mày rất nhanh liền dãn ra, bàn tay tiện tay lấy đi bút lông trên quầy hàng, không đợi chủ nhân ra giá hắn liền đưa một khối hoàng kim, sau đó đi mất.Đi qua một cửa hàng bán y phục, hắn vơ thêm mấy y phục nữ nhân, cũng đặt xuống một thỏi vàng, sau đó tiêu thất.
Hắn đi đến một phủ đệ to lớn hẻo lánh, bước vào. Nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy, nhẹ nhàng viết chữ lên, lấy ra một phi tiêu, đem tờ giấy ghim vào vách tường.
Giản Thiếu Vân vừa "hoạt động " xong, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, hắn khoác ngoại bào lên, mở cửa đi ra ngoài. Kỳ lạ là Sở Thần đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy!
Hắn rút phi tiêu ra, đọc nội dung trên thư. Càng đọc vẻ mặt càng gấp gáp vội vàng, Giản Thiếu Vân quay lại bên giường , nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Cơ Thiếu Khiêm sau đó gấp rút rời đi.Đương nhiên trước khi đi còn không quên dùng linh hồn lực bao phủ tòa phủ đệ này, bảo vệ Cơ Thiếu Khiêm.
Sở Thần nhìn tất cả, nở nụ cười nửa miệng.Hắn bước vào trong phòng, cũng không liếc những thứ bừa bộn trong này , đến tủ quần áo trong góc tường, hắn hờ hững đem y phục nữ nhân để vào trong.
Sau đó nhẹ nhàng tránh đi những thứ dưới đất , ra khỏi phòng ngủ nhưng đến cửa hắn lại dừng bước chân, đến bên giường, ôn nhu trao cho người đang ngủ say kia một nụ hôn ngọt ngào, hắn không quên... "Chủ" nói muốn hắn thích Cơ Thiếu Khiêm.... tuy thích này... chỉ là giả.
Sở Thần ra khỏi phòng ngủ, bước vào thư phòng trong phủ đệ, yên lặng chờ đợi... hắn biết, Cơ Thiếu Khiêm tỉnh dậy không thấy Giản Thiếu Vân thì sẽ qua nơi này.
Lúc Cơ Thiếu Khiêm tỉnh giấc , đã là buổi chiều , thân thể vừa đau vừa mỏi, nhất là hạ thân... vừa động liền giống như bị xé rách, đau đến khiến Cơ Thiếu Khiêm hít khí lạnh.
Căn phòng lộn xộn với quần áo bị vứt khắp nơi, trên giường thì khỏi nói.... máu tươi và thủy dịch vương vãi... không khí vẫn còn lưu lại mùi hương kỳ dị...
Cơ Thiếu Khiêm đau đến không muốn động, nhưng thân thể nhớp nháp không chịu nổi, hắn chống giường đứng dậy, thử đặt chân xuống sàn, cẩn thận đứng dậy... nhưng mà đôi chân không có sức, hắn bị ngã xuống sàn... bởi vì giường khá cao mà dưới đất cũng rất cứng, cú ngã này khiến làn da hắn bị trầy xước chảy máu.
Cơ Thiếu Khiêm thở dài, thử vận hành linh hồn lực, mặc dù linh hồn lực đã không còn bị khóa, nhưng vừa mới hồi phục nên vô cùng yếu. Phải mất gần nửa ngày Cơ Thiếu Khiêm mới sử dụng được linh hồn lực làm giảm vết thương.
Đến khi miễn cưỡng có thể đứng lên, lại nhìn thấy y phục bị xé đến rách tươm, đã không thể mặc nữa rồi... Cơ Thiếu Khiêm khó khăn bước đến chiếc tủ trong góc tường, lục được vài bộ y phục nam nhân... nhưng không ngờ lẫn trong đó, còn có y phục nữ nhân!
Bàn tay có chút run rẩy, khó khăn nửa ngày mới mặc được y phục, Cơ Thiếu Khiêm bước ra ngoài.
Không một bóng người!
Giản Thiếu Vân.... không có ở đây!
Cơ thể Cơ Thiếu Khiêm càng run rẩy, chân tay lạnh lẽo, hắn dựa vào vách tường mà di chuyển, nghe thấy trong thư phòng có tiếng nói, hắn bước qua, bước đi hơi run rẩy nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
\-Vân ~ người chàng mang về là ai a~ ?
Có tiếng nữ nhân mềm mại làm nũng, một tiếng "Vân" thân mật kia làm trái tim Cơ Thiếu Khiêm hung hăng co rút, đau đớn.
\-Hử , Mạt nhi không cần để tâm, chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
\-Nhưng mà ~ Người ta thấy chàng thật thân thiết với người kia ~
Nũng nịu hờn dỗi, giọng nói ngọt ngào lại ôn nhu, nghe đến xương cốt cũng muốn nhuyễn ra.
\-Haha,Mạt nhi ghen sao? Hử.
\-Đáng ghét ~ Người ta... người ta mới không thèm ghen tị! Hừ ~
\-A ~ nàng không cần ghen tị đâu, hắn ta... chỉ là một món đồ chơi còn có chút hứng thú thôi.
\-Đồ chơi ~?
\-Ừm... là một con thú cưng biết duỗi móng vuốt, cào bị thương ta thôi.
\-Hắn làm chàng bị thương?! Không, không còn đau rồi chứ!
Mạt nhi vô cùng lo lắng và đau lòng.
\-Ha, lúc trước rất đau, bởi vì hắn còn quan trọng... bây giờ, hắn chỉ là một món đồ chơi, vậy nên không đau nữa.
\-Món đồ chơi?
Mạt nhi nghi hoặc, nhưng giọng điệu không dấu được chán ghét.
\-Mạt nhi, nàng biết muốn khiến người ta đau khổ là như thế nào không ~?
Cũng không cần người kia trả lời, hắn đã nói tiếp.
\-Chính là cho hắn mộng tưởng tốt đẹp , sau đó hung hăng đập nát nó. Chính là nâng hắn lên thật cao... sau đó không chút lưu tình đá hắn xuống.
\-Vân , chàng thật ác ~ Người kia... thật...
\-Mạt nhi , nàng hơi để tâm người kia đó. Ta mới là phu quân của nàng ~
\-Người ta... người ta không có ~.
\-Ưm... chàng bại hoại !
\-Không cho phép nàng ở trước mặt ta nhắc đến nam nhân khác. Nàng là của ta.
Giọng điệu bá đạo, nhưng cưng chiều yêu thương trong đó không cần nói cũng rõ.
\-Ư ~ Vân...
Cơ Thiếu Khiêm không biết mình làm thế nào ra khỏi phủ đệ đó , cũng không biết mình muốn đi đâu và làm gì tiếp theo...
Hắn giống như một con rối gỗ, cứ cứng nhắc như vậy bước đi, không buồn, không vui... không có cảm xúc... hắn muốn chính mình không có cảm xúc, không có tình cảm... hắn muốn lừa dối chính mình... kia chỉ là hắn nghe lầm! Giọng nói quen thuộc kia không phải do Giản Thiếu Vân nói , ngữ khí tàn nhẫn kia...
Nhưng hắn thật sự không thể lừa dối chính mình.... không thể lừa dối trái tim mình... càng không thể lừa dối lòng mình, tất cả là sự thật...
"Cho hắn mộng tưởng tốt đẹp ... sau đó hung hăng đập nát nó... "
\-Giản Thiếu Vân... ngươi đủ tàn nhẫn... Ngươi thắng rồi..... ta... đã dấy lên một.... mộng tưởng không thiết thực....
"Mộng tưởng... ngươi có một chút.... thích ta.... "