\[A, chủ nhân, ta cuối cùng cũng đọc xong rồi!\]
Không lẫn vào đâu được! Đây chính là tiếng của Linh Ly!
Nói ra thì, từ 3 năm trước Linh Ly đã thức tỉnh , nhưng vừa thức tỉnh liền vùi đầu vào đọc thư tịch không biết lấy từ đâu ra, dù sao chắc nó cũng rất nhiều... bởi vì suốt ba năm nay, Linh Ly đều vùi đầu đọc sách , không phải bất đắc dĩ liền không xuất hiện, độ tồn tại giảm đi đáng kể.
\[Chủ nhân, đây là đâu a?\]
Cơ Y Lệnh không có thời gian rảnh rỗi trả lời Linh Ly , y gấp gáp truyền âm.
\[Linh Ly, ngươi biết Tú thành ở đâu không?!\]
\[Tú thành... a , nó ở phía đông a. Chủ nhân,... \]
Linh Ly chần chừ, sau đó mới nói tiếp.
\[Tú thành... đã bị hủy rồi a... người đến đó làm gì?\]
\[Cho ta vị trí cụ thể!\]
Linh Ly im lặng đưa một vị trí vào trong não Cơ Y Lệnh.
Cơ Y Lệnh biết được vị trí liền lôi kéo Cơ Vong đi về hướng đó. Đến nửa đường lại quay về... bởi vì y và hắn quên Cơ Liêu Vũ .
Cơ Liêu Vũ :.... Mài dao!
Cả ba ngự trên thanh trọng kiếm của Cơ Vong đi về hướng đông.
A, có thể bổn tác giả đã quên nói, Cơ Vong ngoài trường cung còn có một thanh trọng kiếm... có thể bay.
Tú thành...
\-Khiêm sư huynh? Khiêm sư huynh!!!!
Cơ Y Lệnh hoảng hốt kêu gọi. Thiếu Khiêm.... vậy mà tự sát!
Cơ Thiếu Khiêm đặt kiếm trên cổ, nhìn như chậm chạp nhưng tốc độ lại không ai có thể cản, kiếm cắt qua cổ , máu tươi phun trào...
\-KHIÊM SƯ HUYNH!!!!!!!
Ba người Cơ Liêu Vũ, Cơ Y Lệnh, Cơ Vong cùng hét lớn... Tiếc là đã chậm, Cơ Thiếu Khiêm đã....
\-Aaaaaaaaaaa! Thiếu Khiêm!!!!!
Một giọng nói điên cuồng vang lên, Giản Thiếu Vân chớp mắt xuất hiện, ôm được thân thể lung lay của Cơ Thiếu Khiêm.
\-Thiếu Khiêm.... Thiếu Khiêm?
Giọng nói Giản Thiếu Vân run rẩy đến lợi hại nhưng cũng ôn nhu đến cực hạn.
\-Thiếu Khiêm? Tại sao?... Tại sao!!!!!!!
\-Aaaaaaaaa!!!!!! Giản Thiếu Khiêm!!!!!!! Ta không cho huynh chết!!!!!!! Huynh vậy mà dám... vậy mà dám một lần nữa bỏ rơi ta!!!!! Aaaaaa.
Đôi mắt như dã thú, chỉ còn sót lại vô tận hung ác bạo ngược và đau thương.Tiếng hét như xé nát cõi lòng...
Cơ Y Lệnh muốn bước qua, nhưng Cơ Vong kéo y lại , lắc đầu.
Cảm xúc bây giờ của Giản Thiếu Vân rất không ổn định, hắn ôm chặt thi thể Cơ Thiếu Khiêm, một tay ôm một tay lau đi vết máu trên cổ y, Giản Thiếu Vân bây giờ.... ngoài người trong ngực ra... hắn sẽ tấn công thậm chí giết chết bất kỳ ai dám tới gần.
\-Tại Sao?!!!!!!!!!!!
\-Tại Sao?!!!!!!! Thiếu Khiêm!!!!!! Huynh tỉnh lại aaaaaaaaaaa!!!!!!! Ta tìm ra chân tướng năm đó rồi mà!!! Ta xin huynh... tỉnh lại đi, chúng ta còn chưa cùng nhau tìm được hung thủ sát hại người trong phủ thành chủ.... ta còn chưa kịp nói với huynh.... chúng ta không phải kẻ địch a! Ta còn chưa nói với huynh... ta yêu huynh...
\-... cầu huynh, tỉnh lại đi.... huynh mở mắt, nhìn ta đi... ta sẽ chữa chân lại cho huynh... sẽ không bắt huynh làm điều huynh không muốn..
\-Nếu huynh hận... ta có thể cho huynh chém ta, ta sẽ không tránh... chỉ cần huynh mở mắt... có được không... Thiếu Khiêm.... Thiếu Khiêm....
Giản Thiếu Vân cơ hồ là gằn khản cả giọng, bàn tay run rẩy lau đi vết máu... nhưng vết thương quá rộng, máu tuôn không ngừng, hắn càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn...
\-Giản Thiếu Khiêm!!!! Ngươi tỉnh lại đi mà!Không cần giả vờ! Nhìn ta a.... cầu ngươi...
"Tách"
Nước mắt rơi xuống, Giản Thiếu Vân ôm chặt thi thể Cơ Thiếu Khiêm... giống như làm như vậy Cơ Thiếu Khiêm sẽ tỉnh lại. Giọng nói tan nát cõi lòng , đau đớn bi thương khiến người ta cũng phải rơi nước mắt...
Giá y như máu, hắc y như mực, thành trì đổ nát.... máu tươi cướp đi sinh mạng, Thần Hộ Mệnh.... sớm đã tan biến...
\-Thần Hộ Mệnh đâu?!!! Thần Hộ Mệnh của huynh ở nơi nào?!!! Ra đây.....
\-RA ĐÂY!!!!!!
Rất rõ ràng... Thần Hộ Mệnh của Cơ Thiếu Khiêm đã biến mất.
Giản Thiếu Vân vẫn không thể tin sự thật trước mắt , nhẹ nhàng ôm Cơ Thiếu Khiêm lên, dường như có ý muốn đi tìm đại phu...
Nhưng nhìn thấy 3 người Cơ Y Lệnh, hắn khô khốc mở miệng.
\-Tại sao?! Các ngươi thấy huynh ấy tự sát... Tại sao không cứu?!!!!!
\-Chúng ta.. chúng ta đến muộn...
Cơ Liêu Vũ yếu ớt lên tiếng.
\-Aaaaaaa!!!!!! Tại sao các ngươi không đến sớm hơn?!!!! Tại sao aaaaaaa....
Giản Thiếu Vân trực tiếp triệu hồi Nguyệt Hồn của mình... một cây roi , đánh về phía đám người Cơ Y Lệnh.
Cơ Vong và Cơ Liêu Vũ lắc mình né tránh, chân Cơ Y Lệnh lại không thể động, trong đầu chỉ có câu nói của Giản Thiếu Vân, nó giống như ma chú , lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
"Tại sao lại không đến sớm hơn... sớm hơn một chút, Khiêm sư huynh cũng sẽ không thành ra như bây giờ... Tại sao y lại không đến sớm hơn một chút?! Tại sao?!!!! "
\-Aaaaaa...
Cơ Y Lệnh mở to đôi mắt trống rỗng, trước mặt là Cơ Liêu Vũ giúp hắn chịu một roi...
Nhưng Cơ Y Lệnh không thức tỉnh, trong đầu có một giọng nói ám ảnh y.
"Ngươi là ma quỷ! Là tai tinh! Là điềm xấu! Cút ngay... Cút!!!! Ngươi là thiên sát cô tinh khắc chết mọi người!!!! Những người bên cạnh ngươi sẽ bị ngươi khắc chết !!! Hahahahaha!!!! Ngươi sẽ tự tay khắc chết bọn họ!!! "
\[Chủ nhân!!! Người tỉnh lại aaaa!!! Chủ nhân!!! Người đừng để linh hồn lực đó xâm nhập!!!! Chủ nhân!!!!\]
Linh Ly gào thét, nhưng cũng không đánh thức Cơ Y Lệnh. Nàng cắn răng , sử dụng sức mạnh của chính mình ngăn lại linh hồn lực đang tác quái kia, nhưng năng lực của Nguyệt Hồn vốn không lớn, cứ cho là Linh Ly đặc biệt, nhưng để ngăn được linh hồn lực xa lạ kia, nó cũng khó khăn.
\-Aaaaaa...
Linh Ly đau đớn kêu lên, thân thể nó là thể linh hồn, không có máu thịt, nhưng đau đớn nó phải chịu đựng lại gấp máu thịt vài lần.
\-A!
Cơ Y Lệnh ôm đầu, khụy xuống, đau đớn như đầu bị bổ đôi , đau đến sống lưng lạnh lẽo, hít thở khó khăn.
Cơ Y Lệnh nhìn lên, thấy Cơ Vong đang cùng Giản Thiếu Vân đánh nhau, thực lực của Cơ Vong rất mạnh... nhưng hắn cũng bị linh hồn lực xa lạ kia quấy nhiễu, không thể phát huy hết khả năng.
Cơ Y Lệnh không quản đau đớn, lại sử dụng linh hồn lực, khảy đàn.
Tiếng đàn êm ấm xoa dịu vết thương của Cơ Liêu Vũ, cũng chèn ép cỗ linh hồn lực xa lạ.
Tiết tấu nhanh hơn, ngón tay Cơ Y Lệnh cũng rướm máu... tiếng đàn theo đó mà run rẩy.
Góc thành nơi không ai nhìn thấy...
\-Khụ...
\-Chủ...
Sở Thần lo lắng nhìn nam tử dị đồng, dị đồng chuyển động, nhìn qua hướng Cơ Y Lệnh với ánh mắt tham lam.
\-Hắn ta có linh vật...
\-Linh vật?!
Sở Thần cả kinh, ở gần Cơ Y Lệnh 3 năm, vậy mà hắn không phát hiện được manh mối gì!
\-Có ý tứ... linh vật kia khá mạnh a...
\-Đi thôi.
Nam tử dị đồng nhẹ chuyển linh hồn lực, bóp nát đại não của Giản Thiếu Vân.
\-Đúng là một con cờ vô dụng! Hừ.
\-A.... tiếp theo nên là ngươi hay là người được gọi là Liêu Vũ kia đây...
Dị đồng nam tử đảo mắt đánh giá bộ dạng cung kính của Sở Thần, sau đó nhẹ nói.
\-Cơ Liêu Vũ trước đi.
\*\*\*
Kinh dị: Mụ tác giả! Ngươi ra đây cho ta!
Linh Lan Hoa \*điệu bộ tú bà \* : Ây, ra đây ~ ra đây ~
Kinh dị : Có phải ngươi lén cắt đất diễn của ta?!
Linh Lan Hoa \* ẻo lả che miệng \* : Người ta không có ~
Kinh dị : Thôi cái giọng điệu ghê tởm đó đi! Ta buôn nôn. \*khoa trương che miệng, vẻ mặt sắt nôn mửa \*
Linh Lan Hoa :.....
Kinh dị : Trở lại vấn đề chính! Hừ! Ngươi còn dám nói ngươi không cắt đất diễn của ta?! Ta lên sàn được mấy chương hả?!
Linh Lan Hoa : Ta nói là ta không lén cắt đất diễn của ngươi, ta là quang minh chính đại mà cắt ! Ngươi làm gì được ta?!
Kinh dị : Ta còn thật sự không thể làm gì....
"Vẫn là chờ đêm đến hù mụ một chút thì tốt hơn, tốt nhất là hù chết mụ đi! Dám không cho ta lên sàn! "
Linh Lan Hoa :...
"Tự dưng rợn người, ôi, mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn rồi... "